NĂM ẤY CHÚNG TA LỠ HẸN



Mộ Tuyết Vi ra chiều thông cảm với hoàn cảnh tình thân ly biệt của Vân Tường: “Nhưng giờ thì cậu đã ở đây rồi chắc là anh em cậu đã được đoàn viên rồi hen”.

Thoáng qua đôi mắt của Vân Tường là sự mất mát: “Tiếc là lúc mình về thì anh ấy lại…mà thôi chúng ta đi tiếp đi ở phía trước còn rất nhiều thứ đẹp đó nha”.

Đi thêm một đoạn thì có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa Oải Hương trong không khí, mắt của Mộ Tuyết Vi rạng rỡ hẳn khi nhìn thấy cả cánh đồng hoa Lavender phía trước mặt.

“Ở đây vốn rất khó trồng được loài hoa này sao nhà cậu có thể trồng được hay thế?”.

Ánh mắt của Vân Tường trở nên ảm đạm: “Hoa này là tự tay anh hai của mình trồng và chăm sóc mất rất nhiều thời gian mới chờ được đến ngày nó có hoa…vì người mà anh ấy thích vô cùng yêu thích loài hoa này”.

Mộ Tuyết Vi đưa tay lướt qua những cành hoa màu tím nhạt nhỏ nhắn xinh xắn và thơm ngát cảm nhận được sự mềm mại của loài hoa này: “Thật là ngưỡng mộ cô gái mà anh trai cậu thích quá đi, trên đời này không mấy ai si tình đến như thế đâu”.


Vân Tường cũng nở nụ cười nhạt: “Phải, nhưng mình ghét sự nhu nhược trong tình cảm của anh ấy…yêu một người mà không nói ra thì sao người ta biết được chứ”.

“Ừ cậu nói cũng đúng”.

Bản thân Mộ Tuyết Vi cũng từng chờ đợi câu nói “Tớ thích cậu” từ một người nhưng rốt cuộc sau bao nhiêu năm người ấy lại vẫn chẳng nói ra câu ấy.

Vân Tường rẽ hướng không đi tiếp ngoài vườn nữa mà đi vào nhà: “Chúng ta vào trong thôi”.

Mộ Tuyết Vi gật đầu: “Uh được”.

Băng qua phòng khách xa hoa lộng lẫy với những chiếc bình cổ có giá trị lên đến triệu đô thì đến chiếc thang chữ Y rẽ về hai hướng trên lầu, Vân Tường đi lên phía bên trái, lên lầu hai băng qua một dải hành lang dài thì tới một căn phòng cửa gỗ có khắc hình chim ưng bên ngoài.

Vân Tường đẩy cửa đi vào, căn phòng bên trong toàn gam màu lạnh, tường thì màu xám nhạt, giường thì trắng tinh, các vật dụng trang trí đều có màu đen, nhìn qua cũng có thể thấy chủ nhân căn phòng này là người rất lạnh lùng.

Mộ Tuyết Vi chần chừ rồi lên tiếng: “Hình như đây không phải là phòng của cậu đúng chứ Vân Tường, mình thấy cậu thích màu nóng hơn…”.

“Phải căn phòng này vốn không phải của mình, đây là phòng của anh trai mình, thế giới của anh ấy từ nhỏ vốn đã khắc nghiệt lạnh giá giống như chúng ta đang cảm nhận về căn phòng này vậy”.

“Uh”.

Mộ Tuyết Vi đưa mắt nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều rất tươm tất, bàn học tập để gọn gàng gần cửa sổ sát đất từ chỗ này có thể nhìn thấy cánh đồng hoa Ỏai Hương ban nãy, trong phòng có những kệ sách âm tường để rất nhiều loại sách khác nhau.


“Anh cậu chắc hẳn là người rất tài giỏi nhỉ, có thể đọc hiểu những cuốn sách với tầm vĩ mô như thế này cơ mà”.

Vân Tường tỏ vẻ tự hào: “Tất nhiên rồi nếu anh mình mà tham gia giới học thuật thì chắc đã nghiên cứu ra cái gì đó có ích cho nhân loại rồi cũng nên”.

“Bong…bong…bong” chiếc đồng hồ quả lắc dưới nhà điểm 11 giờ trưa.

Vân Tường nói với Mộ Tuyết Vi: “Trưa rồi chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi”.

Mộ Tuyết Vi gật đầu: “Uh”.

Trong căn phòng ăn rộng lớn, chiếc bàn có hình dáng tự nhiên bằng gỗ soài được để giữa phòng, những chiếc ghế cũng được đẽo theo hình thái tự nhiên ban đầu của khúc gỗ nên nhìn rất gần gũi và đẹp mắt.

Vân Tường và Mộ Tuyết Vi ngồi vào bàn, những gia nhân trong nhà bắt đầu dọn thức ăn lên, những món ăn vừa được chế biến xong còn nóng hổi, bốc khói thơm lừng, chẳng những thế cách bày trí còn rất đep kích thích cả năm giác quan của người ta.

Quản gia cúi đầu cung kính: “Mời hai tiểu thư dùng cơm”.

Vân Tường gật đầu một cái: “Cảm ơn mọi người”.

Các gia nhân trong nhà đều đáp: “Xin tiểu thư đừng nói vậy, đây vốn là bổn phận của chúng tôi mà”.

Khi mọi người lui ra ngoài Mộ Tuyết Vi liền nói với Vân Tường: “Ngưỡng mộ cậu quá đi, cuộc sống của cậu chẳng khác gì công chúa cả”.


“Đôi khi mình ước mình là một người bình thường thôi chẳng cần gia thế hoành tráng chẳng cần giàu sang gì hết…chỉ cần được sống cùng với những người thân của mình là quá đủ rồi”.

Không khí đột nhiên chùng xuống hẳn, Vân Tường xua tay mỉm cười nói tiếp: “Xin lỗi đã làm mất nhã hứng của cậu nha…chúng ta ăn cơm thôi…bữa cơm đạm bạc mong cậu đừng chê nha”.

“Trời toàn sơn hào hải vị mà cậu bảo là đạm bạc đó hả? Nói đùa hơi quá rồi nha”.

Vân Tường nhoẻn miệng cười: “Chúng ta ăn thôi”.

Mộ Tuyết Vi để ý thấy trên bàn bày tới ba bộ bát đĩa nhưng chỉ có hai người nên có chút tò mò, chẳng lẽ cô sắp thấy được mặt của Vân ca ca người mà cô luôn tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần hay sao.

Cả hai ăn quá nửa bữa cơm mà vẫn chưa thấy thêm ai xuất hiện, Mộ Tuyết Vi rất tò mò trong lòng nhưng lại không dám hỏi.

Sau những món chính gia nhân đem bánh Tiramisu lên bàn, đĩa bánh của Mộ Tuyết Vi có vị trà xanh đúng như sở thích của cô, còn của Vân Tường có vị táo.

Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại biết mình thích Tiramisu vị trà xanh vậy hả???”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi