NĂM ẤY TUI MỞ VƯỜN BÁCH THÚ

Lý Dực Tường kéo tay vợ, dắt con gái hài lòng đi về phía hồ tiếp xúc.

Cá đuối quỷ lớn tận mười mét, đúng là giúp họ được mở rộng tầm mắt, nó to như căn nhà ba tầng vậy, khiến người ta cảm thấy quá ngột ngạt, lại thêm hành động nghịch ngợm của nó, đúng là không phụ cái tên cá đuối quỷ.

Lý Dực Tường còn nhân lúc cá đuối quỷ bơi tới ngã rẽ ở đường hầm mà chụp cho con gái mình một bức ảnh với nó, cá đuối quỷ so với bé gái thì lại càng thêm nổi bật bắt mắt. Lý Dực Tường đứng đối diện không thể chụp được hoàn toàn cá đuối quỷ, phải đứng ở góc chéo, cách một khoảng rất xa.

Nghe nói đi tới hồ tiếp xúc, Tư Tư hỏi: “Liệu có sao biển đẹp không ba? To như Patrick Star vậy.”

Tư Tư rất thích sao biển, mỗi lần ra bờ biển đều phải tìm sao biển, cả trăm lần không chán. Thế nhưng càng ngày cô bé càng yêu cầu cao, muốn phải thật đẹp, thật đặc biệt.

Lý Dực Tường cũng từng dành thời gian xem phim hoạt hình cùng Tư Tư, trong lòng anh ta không thấy Patrick Star đẹp, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Tư Tư hỏi: “Thế con có thể ôm Patrick Star một chút không?”

“Không được đâu,” Lý Dực Tường nói, “Con xem, ở đây viết không được mang sao biển ra khỏi hồ, đương nhiên không ôm được rồi.”

Tư Tư chu môi nói: “Con muốn ôm….”

Lý Dực Tường dạy con gái: “Như vậy Patrick Star sẽ chết đấy, hơn nữa sẽ bị mấy chú ở bên kia bắt đi nữa.”

Lý Dực Tường đã thấy hồ tiếp xúc, được chia làm mấy khu vực, có khu vực sân trời, có thiết kế hồ tạo sóng, còn có bãi biển nhân tạo.

Khu vực sân trời có thiết kế lõm xuống, phía dưới là mặt cát trắng mịn, trưng bày những đồ trang trí như tảng đá, gỗ trôi, những sinh vật biển ngoan ngoãn ở đó, đợi tiếp xúc thân mật với các du khách.

Có nhân viên lười biếng lặp lại lời nhắc nhở: “Xin các bạn nhỏ chú ý, không được đưa các ngôi sao biển bé bỏng ra khỏi mặt nước…”

Bởi vì phía trước có người vây xem, nên Lý Dực Tường không nhìn thấy sao biển, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng các du khách kêu ca, thầm nghĩ: Có gì đâu mà kêu ca chứ, ra chợ ở ven bi*n đ*ng Hải mua sao biển về nhà, muốn bắt thế nào thì bắt thế đó, một đồng một con chẳng lẽ còn không mua nổi?

Lý Dực Tường cũng không lắng tai nghe những lời kêu ca kia, nói với Tư Tư: “Nào, để ba bế con đi xem, sao biển ở đằng đó.”

Lý Dực Tường bế con gái chen vào một khe hở, liền trông thấy một con sao biển màu hồng nhạt đang nằm úp sấp trên mặt cát mịn, có đến 11 cánh sao, đường kính dài như cánh tay người trưởng thành.

Lý Dực Tường: “……….”

Cuối cùng anh cũng biết vì sao mấy người kia lại kêu ca, hóa ra không phải họ giận vì không thể bắt sao biển. Mà là đang phỉ nhổ, con sao biển này tụi trẻ con mang đi được chắc? Chỉ sợ đến người lớn cũng không mang đi được!

Lại còn sao biển “bé bỏng”, rốt cuộc bé ở chỗ nào hả?

Nhìn xung quanh, sao biển trong hồ tiếp xúc đều to như vậy, con bé nhất đường kính cũng phải đến 50cm, rực rỡ đủ sắc màu. Sao biển có nhiều loại khác nhau, mặc dù Đông Hải ở gần biển, nhưng bình thường cũng chỉ có sao biển năm cánh to bằng lòng bàn tay.

Thủy cung này chơi trội, tuy rằng con sao biển to nhất cũng chỉ hơn một mét, nhưng bình thường thủy cung đều chọn sao biển nhỏ để ở hồ tiếp xúc, cũng bởi vì khá nhỏ, nên dễ dàng bị du khách bí mật mang đi, hoặc vi phạm quy tắc, khiến sao biển bị thương.

Cái này.. cái này dễ thấy quá rồi, nói thật là, có khi bạn vừa ôm một góc đã bị đuổi ra ngoài..

Linh Hữu cũng thật phóng khoáng, thả nhiều sao biển lớn như vậy, người bình thường đều để ở trong chậu thủy tinh, nếu không bị sờ hỏng chẳng phải sẽ lỗ thảm hay sao. Đương nhiên, ngẫm từ góc độ khác, ở Đông Hải thả sao biển lớn như vậy mới có sức hấp dẫn.

Bởi vậy nên cũng không thể trách Linh Hữu quản lý nghiêm ngặt, nhiều sao biển lớn như vậy, lại nhiều cánh thế kia, đâu giống như sao biển năm cánh bình thường, giá cả chắc chắn không thấp!

So với ba mình nghĩ nhiều thật nhiều, Tư Tư rất hưng phấn, như nhìn thấy búp bê cỡ lớn vậy, “Con muốn sờ con muốn sờ!”

Một con sao biển đủ cho mấy bạn nhỏ cùng sờ thử, Tư Tư chạm tay lên một chiếc cánh của sao biển, đúng là sờ nó khác với sao biển nhỏ, sao biển nhỏ chỉ cần một tay là nắm trọn được rồi. Sao biển lớn nhấc cái cánh của mình lên, từ từ đặt lên tay Tư Tư.

Khác với các con sao biển nhỏ gần như không động đậy, Tư Tư cười khanh khách rụt tay về, đặt lên trên cánh của sao biển, ấy thế mà con sao biển lại một lần nữa rụt cánh ra, đặt lên trên, khiến người ta có ảo giác như nó đang đùa giỡn với Tư Tư.

Nhân lúc con gái đang xem sao biển, có vợ mình trông chừng, Lý Dực Tường lại đi loanh quanh nhìn một chút.

Anh phát hiện ra, từ cá ó dơi, đến sao biển, lại tới các sinh vật khác trong hồ tiếp xúc như nhím biển, hải quỳ, rùa biển, phần lớn đều to hơn đồng loại bình thường, xem chừng hình thể sao biển là ít khuếch đại nhất.

— Chẳng trách Linh Hữu lại dám mở thủy cung ở gần biển như vậy, hóa ra là ngoài cá đuối quỷ to nhất thế giới ra, thì các sinh vật khác cũng rất to lớn đặc sắc.

Lý Dực Tường cảm thấy vô cùng hứng thú mà đi nhìn quanh một vòng, tới bãi biển nhân tạo, anh ta thấy một bé trai đang chơi cùng rùa biển, rùa biển không rụt rè một chút nào, còn bơi xung quanh bé trai.

Đó là một con rùa biển đồi mồi dứa, có đôi mắt to tròn, bình thường chúng chỉ lớn khoảng 90-120cm, mà con đồi mồi dứa này lớn tận 1m8, trông hết sức cường tráng.

Thực ra không riêng gì rùa biển, những con cá nhỏ cũng thích bơi thành từng bầy xung quanh chân người, chỉ là không gây chú ý bằng con rùa biển kia.

Bé trai hưng phấn đến mức gương mặt đỏ bừng lên, căng thẳng không dám cử động gì: “Mẹ ơi, nó thích con!”

Mẹ chụp ảnh cho cậu bé, “Cục cưng, đi ra đây chụp một chút, góc chụp này rất đẹp.”

Bé trai đi về phía mẹ mình, lại phát hiện con rùa biển đi theo mình, mới đầu thấy rất thú vị, còn tăng tốc, không ngờ con rùa biển này cũng đi nhanh theo, nhất thời thấy hoảng hốt.

Bé trai chạy lên bãi cát nhân tạo, tốc độ chạy đã rất nhanh rồi, thế nhưng rùa biển vẫn băng băng bò theo sau, tứ chi như mái chèo đang vẫy, nửa thân thể lộ ra khỏi mặt nước, tốc độ nhanh đến kinh người, cái đầu còn duỗi về phía trước.

Bởi vì kết cấu thân thể, nên đồi mối dứa không thể hoàn toàn thu đầu vào trong chiếc mai của mình, điều này cũng khiến cho động tác duỗi đầu ra của nó trở nên quỷ dị hơn.

Một con rùa biển khổng lồ chạy nhanh như vậy, đuổi sát như vậy, trông có chút đáng sợ.

Quần chúng vây xem ồ lên, hẳn là con rùa biển này muốn tấn công đứa bé.

“Huhuhuhu –” Bé trai khóc lóc cuống cuồng chạy, “Đừng đuổi theo tớ! Đừng đuổi theo tớ mà!”



“Thực ra chỉ là nó hơi nhiệt tình thôi.” Đoàn Giai Trạch giới thiệu với phóng viên, “Cô xem, nó đuổi tới cũng chỉ chạm vào cậu bé một cái thôi.”

Bé trai bị té cái rầm, nằm sấp dưới bờ cát mịn lau nước mắt, chú rùa biển lớn đuổi theo sau, ngoài việc chạm vào bé trai một cái, thì không làm gì nữa cả, không hề cắn người.

Mẹ bé trai từ kinh ngạc, chuyển sang cười phá lên, lúc bấy giờ còn cầm điện thoại lên chụp lại cảnh tượng đáng xấu hổ của con trai.

Phóng viên: “………….”

Khóe miệng phóng viên giần giật, “Nhưng mà nó to thật đấy. Vườn trưởng Đoàn, những sinh vật biển ở đây đều rất lớn, anh cố ý chọn à?”

Giờ cô mới hiểu rõ, lời vườn trưởng Đoàn nói trước đó đúng là có lý do, ít nhất con rùa biển này rất hoạt bát nhiệt tình.

Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, “Coi như vậy đi.”

Phóng viên cảm thấy, có thể viết thêm một chút về mấy chuyện bên lề này, rất đặc sắc.

Khoảng thời gian này, trọng điểm quảng cáo của Linh Hữu vẫn là con cá ó dơi to nhất thế giới kia, đây cũng là cách làm nhất quán, dựa vào minh tinh động vật đặc sắc để thu hút sự chú ý. Dù sao thì các sinh vật biển khác tuy rằng rất to, nhưng không giống như cá ó dơi, đạt đến mức độ thế giới.

Bởi vậy liệu có phải họ cố ý chọn ra không?

Các thủy tộc trực ca ở đây đều có linh trí nhất định, không phải thủy tộc nào ở Linh Hữu cũng đều đã có linh trí, nhưng thường là những sinh vật đã khai mở linh trí, có hy vọng hóa hình, một lòng cầu tiến, khao khát nguồn thức ăn khen thưởng, cho nên mới chủ động xin tới hồ tiếp xúc.

Mà nếu sinh vật đã có linh trí, nghĩa là đã hoạt động không ít, cơ thể đương nhiên rất lớn.

Về điểm này, thực ra chỉ là tình cờ tự nhiên thôi, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng vui vẻ thừa nhận.

Bởi vì có rất nhiều thủy tộc xin được tới hồ tiếp xúc, nên còn phải chia ca, ba ngày đổi một lần, nếu ai có biểu hiện xuất sắc đột xuất thì sẽ có thêm nhiều phần thưởng, bởi vậy nên chúng mới nhiệt tình như vậy, hoàn toàn không phụ tôn chỉ phục vụ: Nhiệt tình, kiên trì, tỉ mỉ.

Biểu hiện xuất sắc này đương nhiên được quyết định bởi mức độ du khách hoan nghênh, đây cũng là lý do vì sao ban nãy chú rùa biển lại nhiệt tình đuổi theo cậu bé kia, nếu chú ta có thể nói, nhất định đang hô thiệt là to: “Cậu chạy gì chứ! Mau tới thương thương mình đi nào! Mau tới đi!”



Phóng viên và nhiếp ảnh gia ghi lại cảnh du khách tương tác cùng thủy tộc, phát hiện những sinh vật biển này còn có cảm giác ống kính, không chỉ trước mặt phóng viên, mà khi chụp ảnh chung với các du khách, cũng đều dễ dàng phối hợp tạo ra một vài bức ảnh thú vị.

Ví dụ như phóng viên vừa trông thấy một cô bé tạo dáng hôn rùa biển, trong bức hình cô và chú rùa biển rất gần nhau, nhưng không chạm môi, môi cô bé chu ra, đôi mắt liếc về phía ống kính di động.

Buồn cười là dường như đôi mắt chú rùa biển cũng chăm chú dõi về phía ống kính, đôi mắt của chú ta vừa to lại vừa tròn, ánh mắt lia qua đây trông hết sức rõ ràng, chú ta khẽ nhếch miệng lên. Hình như chú rùa biển này ban nãy vừa đuổi theo cậu bé kia, rất hoạt bát thú vị.

Phóng viên nhìn mà cười không ngừng, còn chủ động nói chuyện với cô bé một chút, muốn xin bức ảnh của cô bé, đưa vào bản tin.

Đoàn Giai Trạch cũng muốn xin bức ảnh kia, có thể dùng nó để tuyên truyền, sau này trên tường cũng sẽ dán một số bức ảnh thú vị của du khách tham quan.

..

Hôm nay Bạch Hải Ba và Tôn Dĩnh cũng tới để ủng hộ, đương nhiên, làm nhân viên HR ngầm của thủy cung Linh Hữu (bộ phận thủy tộc), Bạch Hải Ba còn có mục đích nữa là tới xem tình hình công tác hôm nay.

Đoàn Giai Trạch vừa tiễn phóng viên đi, thấy Tôn Dĩnh và Bạch Hải Ba cùng nhau đi vào bãi biển nhân tạo, bèn vẫy tay chào họ.

Tôn Dĩnh cũng vẫy tay chào lại, “Chị đi chơi một chút.”

Trong khi Tôn Dĩnh còn mải vui quên trời, Bạch Hải Ba lại tạm thời nán lại nói chuyện với Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch hỏi anh ta: “Sao rồi anh, vẫn chưa thẳng thắn à?”

Vẻ mặt Bạch Hải Ba đau khổ nói: “Sắp rồi, đừng giục, sắp thật rồi, anh hẹn cuối tuần nói chuyện với cô ấy. Nhưng mà có lẽ cô ấy cho rằng anh muốn cầu hôn.”

Đoàn Giai Trạch sửng sốt một chút, liền cười nói: “Anh nói kiểu gì vậy, thế khác nào tự tìm đường chết.”

Chị Dĩnh thì ngượng ngùng cho rằng Bạch Hải Ba muốn cầu hôn, kết quả anh ta lại nói mình là cá heo vây trắng, sự chênh lệch lớn như vậy sao có thể tiếp thu đây?

Bạch Hải Ba u oán nói: “Anh cũng không biết cô ấy nghĩ gì nữa, anh chỉ hẹn cô ấy tới nơi đầu tiên bọn anh hẹn hò, hi vọng có thể thấy cảnh sinh tình, còn nói nhất định phải đi, vô cùng quan trọng.”

Như vậy cũng khó trách Tôn Dĩnh lại hiểu lầm, Đoàn Giai Trạch nghe mà dở khóc dở cười: “Chúc anh may mắn nhé! Phải rồi, anh thử nói chuyện với họ một chút, xem công việc hôm nay có thuận lợi không?”

Họ, đương nhiên là chỉ thủy tộc phụ trách nơi này.

Đoàn Giai Trạch rất chú ý tới cảm nhận của các nhân viên, các du khách thì hài lòng rồi, nhưng không biết họ nghĩ thế nào. Tuy rằng anh cảm thấy những thủy tộc này không có gì là không vui, qua hành động cũng có thể thấy được sự nhiệt tình, nhưng không biết trong lòng nghĩ sao.

Bạch Hải Ba liếc mắt nhìn, không để ý nói: “Thuận lợi lắm, mấy con sao biển kia đang đếm xem hôm nay mình sờ được bao nhiêu du khách, phàn nàn rằng hành động không nhanh bằng con rùa biển, nên bị thiệt thòi. À, hình như chúng nó đều ghen tị với sự linh hoạt của rùa biển, mắng rùa biển lắm tâm cơ.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Vẻ mặt Đoàn Giai Trạch vô cùng phức tạp, nơi nào có người thì ở đó có giang hồ, không ngờ câu này cũng áp dụng được cho thủy tộc. Ngẫm lại kể cũng đúng, dù sao đây cũng là công việc.

..

Kết thúc một ngày, các du khách đến vì cá đuối quỷ đều rất hài lòng, thậm chí vui mừng ngoài ý muốn, mà những du khách vốn đến để rút thưởng, tuy không giành được món ăn, nhưng cũng rất hài lòng với thủy cung.

Dù là nơi này được thiết kế trang hoàng to lớn hay là sinh vật biển phong phú thú vị, đều để lại ấn tượng sâu sắc cho họ.

Ngoài cá đuối quỷ ra, có rất nhiều người thích chú rùa hoạt bát đáng yêu kia, sau đó là bầy cá nhỏ nhiệt tình chủ động kéo tới hôn lên da người.

Phản hồi của các du khách rất tốt, xem chừng rùa biển là thủy tộc đầu tiên giành được giải thưởng.

Tiểu Tô đăng một loạt hình ảnh ngoài lề thú vị hôm nay khai trương lên weibo.

Vườn thú Linh Hữu: Tung hoa, vườn thú Linh Hữu long trọng khai trương thủy cung, cá đuối quỷ lớn nhất thế giới đang đợi bạn đến chơi đó! [cười khổ] Để mọi người không ra biển mà tới thủy cung, chúng tôi đã rất cố gắng đó…

Bình luận:

Mười mét thiệt hả? Móa ơi người lớn đứng cạnh nó mà cũng nhỏ xíu à, sợ thiệt luôn á!

Xem hình động mà chết cười, cá đuối quỷ vừa cử động một cái, liền dọa tụi nhỏ khóc ầm lên.

Thiết kế ở khu triển lãm nước ngọt đẹp thật sự luôn, đẹp quá đi à, cứ như ở trong khu vườn cổ ý.

Đúng là rất giàu nghệ thuật, nếu không có cá mị còn tưởng là khu vườn cổ chứ.

Con rùa biển kia đáng yêu quá đi à wwwww còn biết bám lấy người ta nữa..

Ad làm mị chết cười, mở cạnh biển đúng là khó thật, muốn đoạt mối làm ăn với Đông Hải 2333333

Đoạt mối làm ăn với Đông Hải là cái quần què gì vậy hahahahaha

Tui có thể nói là đoạt không tệ không? Là dân bản địa bữa nay đi hóng, con rùa biển kia đúng là vô đối, còn chạy nhanh hơn cả tui..

Tặng ngàn lời khen, hôm qua may mắn rút được giải nhất, món ăn mới ngon tuyệt cú mèo! Quyết định tháng này cuối tuần nào cũng tới thử vận may!

Ôm lầu trên hít luck!



Mới khai trương mà danh tiếng đã rất tốt rồi, là một thủy cung mở cạnh biển, quy mô lại không mấy lớn, có thể đón nhận được sự yêu mến của mọi người, có thể khiến nhiều dân địa phương thậm chí còn không đặt trọng điểm là nhà hàng Giai Giai, mà thảo luận nhiều về trải nghiệm ở thủy cung hơn, nói rõ họ đã tương đối thành công.

Đoàn Giai Trạch cảm thấy rất phấn khởi, có lẽ nhờ đăng quảng cáo, lại thêm khoảng thời gian trước cục lâm nghiệp đồng ý để hổ Bangladesh ở Linh Hữu, vô tình khiến con người ta cảm thấy Linh Hữu rất chuyên nghiệp, mức độ tán thành của cư dân thành phố tăng nhanh hơn trước.

Giờ đã đạt tới tận 91, chỉ còn cách vài bước với tiêu chí, hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn không thành vấn đề.

——

Trong lúc bận rộn như vậy, Đoàn Giai Trạch nhận được điện thoại của lớp trưởng, vừa bắt máy anh liền cười: “Alo, sao vậy, lại về quê, muốn nhờ tôi chăm mèo hộ à?”

Giọng lớp trưởng có vẻ mệt mỏi, bảo rằng: “Đoàn Giai Trạch à, ông có quen đạo sĩ nào ở Lâm Thủy quán không?”

Đoàn Giai Trạch căng thẳng, “Có, sao vậy?”

Lớp trưởng: “Có thể giới thiệu cho tôi người nào đáng tin không.”

“Có thể chứ,” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc hẳn lên, “Trước tiên ông có thể nói cho tôi biết, vì sao lại muốn mời đạo sĩ không, ông gặp chuyện gì à?”

Đổi lại là những người khác, có lẽ còn cười nhạo lớp trưởng thần kinh, sao lại đi mê tín như vậy, giống như các đồng nghiệp của lớp trưởng vậy.

Thế nhưng Đoàn Giai Trạch thì không, điều này khiến lớp trưởng yên tâm hơn một chút, “Ông còn nhớ Schrödinge không? Dạo gần đây nó lạ lắm!”

Đoàn Giai Trạch cả kinh, “Schrödinge làm sao?” Anh có dự cảm không ổn.

Lớp trưởng rầu rĩ nói, “Schrödinge đột nhiên mạnh hơn hẳn, nó hất TV trong phòng trọ của tôi xuống dưới, hơn nữa đột nhiên không cần cát mèo, mà đi vệ sinh ở bồn cầu, còn bắt chước tôi mở máy tính nữa. Tôi kể cho mọi người, họ đều cảm thấy chắc do mèo nhà tôi thông minh, bắt chước động tác của tôi, thậm chí còn cho rằng tôi đang đùa. Nếu chỉ đùa thì thôi, nhưng tôi thật sự thấy ánh mắt nó bất thường, mèn ơi..”

Các đồng nghiệp còn kêu anh ta buồn cười thật đấy, tuy rằng nhìn đôi mắt mèo đôi khi cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng đâu thể đến mức quỷ dị như vậy, đấy rõ ràng là do ông tự bổ não. Có mấy “con sen” còn hâm mộ lớp trưởng, hỏi anh ta nhặt được mèo thông minh như vậy ở đâu.

Đoàn Giai Trạch cũng lẩm bẩm: “Trời ạ..”

Rốt cuộc thầy Côn Bằng đã làm gì với Schrödinge vậy?

Lớp trưởng: “Ông cũng thấy không thể tin nổi đúng không, giờ tôi còn không dám về nhà, đang tìm quán cafe ngồi đây này.”

Đoàn Giai Trạch gượng gạo nói: “Thế bây giờ ông không muốn nuôi nữa à?”

Lớp trưởng: “Tôi không dám nuôi luôn ấy! Cơ mà tôi cũng không dám ném nó đi, nhỡ làm nó điên lên thì làm sao? Tôi muốn thử một chút, tìm đạo sĩ xem có tác dụng gì không. Giai Giai à, ông giúp tôi một chút, ngoài ông ra không ai tin tôi nữa cả.”

“Lớp trưởng à, ông đừng sợ, vậy đi, tôi qua chỗ ông luôn nhé.” Đoàn Giai Trạch an ủi.

Trước khi đi gặp lớp trưởng, Đoàn Giai Trạch chạy đi tìm Côn Bằng. Tuy rằng sau khi Schrödinge về một thời gian mới có những biểu hiện dị thường, nhưng anh cảm thấy chuyện này không khỏi có liên quan tới Côn Bằng.

Lần trước thấy Côn Bằng có vẻ lưu luyến với Schrödinge như vậy, anh hỏi Côn Bằng có muốn nuôi mèo không, Côn Bằng còn nói không muốn, chẳng lẽ vì y chỉ vừa ý Schrödinge, hơn nữa còn biết nhất định Schrödinge sẽ trở về?

Dọc đường Đoàn Giai Trạch gặp Hữu Tô, Hữu Tô thấy anh có vẻ vô cùng lo lắng, liền thuận miệng hỏi một câu. Anh vừa đi vừa giải thích, Hữu Tô nghe xong cười nói: “Còn cần phải nghĩ nữa à, nhất định là thủ đoạn của Côn … của thầy Côn Bằng rồi, để tôi đi tìm thầy ấy với cậu.”

Có Hữu Tô đi cùng cũng không tồi, Đoàn Giai Trạch cũng không quen với mấy chuyện mèo thành tinh này.

Đoàn Giai Trạch gõ cửa phòng Côn Bằng, “Thầy Côn Bằng à, bạn em mang Schrödinge về không bao lâu, Schrödinge có biểu hiện hơi lạ thường, thầy có thể nghĩ cách giúp em không?”

Đoàn Giai Trạch không nói thẳng, mà uyển chuyển ám chỉ.

Hữu Tô khoanh tay đứng bên cạnh, một loli và một shota đứng đối diện với nhau, ánh mắt nổi sóng ngầm mãnh liệt.

Côn Bằng thản nhiên nói: “Cũng không có gì lạ, chắc là nó đã bước vào con đường tu hành.”

Lại còn con đường tu hành gì hả, chứ không phải thành tinh à, Đoàn Giai Trạch nghe y nói vậy, có cảm giác quả nhiên mà, “Bởi vậy nên, đúng là có liên quan tới thầy?”

Côn Bằng đột nhiên thở dài, nhưng lại chẳng ăn nhập gì với ngoại hình y hiện tại, “Hình như trong chỗ cá ói ra, có ngư yêu, chắc là nhất thời bất cẩn, để Tiểu Tiết ăn phải, có lẽ bây giờ đã nhập đạo…”

Y trầm ngâm trong thoáng chốc, đưa ra kết luận, “Xem ra ta có duyên với con mèo này.”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Hữu Tô phản ứng rất nhanh, ở bên cạnh híp mắt cười: “Thầy Côn Bằng nói thẳng thầy để ý con mèo kia đi, gì mà hữu duyên với chẳng không hữu duyên chứ, thầy vừa lên lớp của Thánh nhân Chuẩn Đề à?”

Côn Bằng: “…………..”
Tác giả có lời muốn nói:

Tam đại kim cú hồng hoang.

Chuẩn Đề, “Vật ấy cùng ta Tây Phương hữu duyên.”

Thân Công Báo “Đạo hữu xin dừng bước”

Lục Áp, “Xin mời bảo bối xoay người”

Đương nhiên câu cuối đã bị mị chế sang thiết lập khác rồi..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi