Chiếc váy mới mua trên người Tang Nhược là kiểu hở lưng màu hồng nhạt, ở eo còn có một cái nơ bướm.
Tay cô nắm lấy dây buộc, váy lập tức được nới lỏng.
Tần Tranh đứng phía sau cô, dù anh đã cố gắng không nhìn cô nhưng không ngờ trước mặt họ lại có một tấm gương lớn.
Cô kéo hai bên vai áo xuống, để lộ phần xương quai xanh nhô lên.
Váy đã tụt xuống eo, cặp thỏ con tức thì nhảy ra ngoài. Áo ngực màu trắng bao lấy thịt vú mềm mại, Tần Tranh gần như ngừng thở.
Tang Nhược muốn cởi tiếp nhưng Tần Tranh đè tay cô lại, khàn giọng nói: “Được rồi, em thử ở trên thôi, không cần cởi hết đâu.”
“À.” Tang Nhược giật giật môi, rồi vòng hai tay ra sau lưng cởi nút áo ngực ra.
Anh nín thở, trơ mắt nhìn cô cởi bỏ lớp vải cuối cùng ở nửa người trên.
Ánh mắt Tần Tranh trốn tránh nhưng vẫn thấy đồi núi hồng hào, núm vú dựng đứng nhìn rất đáng yêu và mê người.
Trán anh bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng, một tay chống nạnh, tay kia che mắt mình lại và niệm “A Di Đà Phật”.
Anh không phải chính nhân quân tử gì, cây gậy phía dưới cứng và to dần, anh thật sự sợ mình không kìm được mà “tử hình” cô ngay tại chỗ.
Tang Nhược không che cũng không giấu, rất bình tĩnh khuyên anh: “Anh đừng xấu hổ nha, tương lai chúng ta sống cùng nhau, anh phải tập quen dần đi.”
Đây là câu nói dài nhất của cô. Tần Tranh thì đen mặt, cảm thấy hai người hoàn toàn trái ngược nhau, sao cô gái này còn bình tĩnh hơn anh vậy.
Cô cúi xuống lấy chiếc áo lót đầu tiên. Hai bầu vú rủ xuống thành hình giọt nước, sau đó lại dựng về nguyên trạng theo động tác quay người của chủ nhân.
Tang Nhược mặc vào, chỉ huy Tần Tranh: “Cài cho tôi đi.”
Người đàn ông nghiến răng, bàn tay hơi run rẩy, kéo hai bên dây áo, giọng nặng nề hỏi: “Cài nấc nào?”
Cô rũ mắt suy nghĩ, đáp: “Nấc 3.”
Tần Tranh làm theo.
Không ngờ khi anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai bầu vú ép chặt vào nhau, thậm chí còn tạo thành khe sâu thẳm. Thịt vú căng đầy như muốn mời gọi người khác tới hái.
Hầu kết anh khẽ lăn, bên tai lại vang lên mệnh lệnh của cô: “Chật quá, anh đổi sang nấc 2 đi.”