Cuối cùng anh luống cuống tay chân buông cô ra, sau đó mặc lại váy cho cô với vẻ mặt khó tả.
Nội y mà Tang Nhược thử trong phòng thử đồ đều được Tần Tranh mua sạch. Anh cầm đồ đi thật nhanh, cho đến khi vào bãi đậu xe, cô mới đuổi kịp anh.
Vẻ mặt Tần Tranh nghiêm nghị. Anh ngàn lần không ngờ, buổi sáng anh vừa bảo đảm xong thì buổi chiều anh lại tự đạp đổ.
Anh cúi đầu, trầm mặc nhìn cô gái nhỏ. Cho rằng cô bị dọa, anh nói: “Ban nãy tôi bị tinh trùng lên não, em đừng để ý.”
Tang Nhược ngẩng đầu, không giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại sắc mặt cô bình đạm: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Đầu Tần Tranh đầy vạch đen. Một người đàn ông như anh có dục vọng muốn làm tình với cô, cô hiểu gì chứ?
Ngón trỏ anh gõ vào vô lăng, mặt hướng ra ngoài cửa sổ: “Nếu có lần sau, em ——”
Anh nuốt câu đảm bảo khác vào bụng, anh biết đàn ông đều có thói hư tật xấu, bản thân anh đã nếm được hương vị của cô thì nhất định sẽ có lần sau.
Tang Nhược chớp chớp mắt, hỏi: “Lần sau thì sao?”
Tần Tranh suy nghĩ một lúc, vẻ mặt vô cảm nói: “Lần sau sẽ không “làm” em đâu, em yên tâm.”
Anh chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Tang Nhược nhíu mày, tò mò hỏi: ““Làm” tôi có nghĩa là gì?”
… Tần Tranh đỡ trán, đột nhiên nhận ra vừa rồi anh đã nói lời thô tục trước mặt cô gái nhỏ.
Cô ấy là đại tiểu thư, tuổi còn nhỏ, làm sao hiểu được chứ.
Anh sờ mũi, giải thích: “Nghĩa là sẽ không phát sinh quan hệ tình dục với em.”
Sợ cô hiểu sai ý anh, anh lại bổ sung: “Cho đến khi em đủ 18 tuổi.”
Anh sẽ nuôi cô, nuôi cô cho tới lúc đầy đặn ngon miệng, đến lúc 18 tuổi “ăn” cô cũng không muộn. Lúc đó, anh sẽ thu cả vốn lẫn lãi.
Tang Nhược gật đầu, không quá để ý, nói: “Được.”
Dưới háng Tần Tranh vẫn chào cờ. Anh dùng tay ấn hai phát, lại quay đầu hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Tang Nhược trả lời: “Ăn gà đi.”
“——!” Côn thịt của Tần Tranh vốn đã cứng, nghe được câu đó thì càng được đà biểu tình khiến cho gân xanh ở thái dương của anh nổi lên.
“Em nói gì cơ?” Anh trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt cô gái nhỏ điềm tĩnh, lặp lại: “Tôi muốn ăn gà.”