NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Hôm sau, 7 giờ Tần Tranh đã gọi cô dậy. Tang Nhược cau mày, cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Anh nhéo mũi cô, nói: “Vậy em đừng đi, tôi đi một mình.”

Tang Nhược kéo tay anh, nương sức ngồi dậy, dụi mắt: “Không, tôi đi cơ.”

Tần Tranh buồn cười, hất cằm, nói: “Đi rửa mặt đi.”

Cô gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh, lúc ra đã thấy anh bưng đồ ăn đặt lên bàn đợi cô ra ăn sáng.

Bước chân Tang Nhược khựng lại. Lúc ăn vào miệng cô mới an tâm, may là không khó ăn như cơm chiên hôm qua.

Anh dẫn cô xuống lầu. Lúc vào tiệm net, Trần Đại cũng ở đó, trong miệng cậu còn ngậm hai miếng xíu mại. Nhìn thấy Tang Nhược, cậu như đang gặp quỷ vậy.

Cậu nhồm nhoàm nói không rõ chữ: “Ủa… Cái đó, sao cô!”

Thấy Tần Tranh đi theo sau cô với vẻ mặt bình tĩnh, cậu ta vốn ngu ngốc lại động não được, hoảng sợ nói: “Anh Tranh! Sao anh lại trói cô ấy tới đây vậy!”

“…” Khóe miệng người đàn ông giật giật, anh ném chìa khóa vào người cậu ta: “Ăn xong thì cút nhanh.”

Trần Đại khuyên anh: “Anh Tranh, thôi bỏ đi. Cô ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng chúng ta không nên dính vào cô ấy, quá phiền phức…”

Tần Tranh dẫn cô gái nhỏ ngồi sau quầy bar, anh nhướng mày nói: “Cô ấy tự nguyện đi theo tao.”



Lời nói của anh mang vẻ khoe khoang, còn thuận tay xoa đầu Tang Nhược.

“——!” Con ngươi Trần Đại run lên, không thể tin nổi: “Sao có thể!”

Mặc dù Tần Tranh đẹp trai nhưng tính tình lại cộc cằn, mấy cô gái thích anh đều bị dọa chạy mất. Cậu còn tưởng rằng kiểu như Tần Tranh sẽ cô độc cả đời.

Kết quả —— anh nhìn cô gái kia bằng ánh mắt trìu mến như vậy là sao chứ?!

Trần Đại có chút ghê tởm.

Cậu xác định lại lần nữa: “Là cái em đang nghĩ à?”

Lúc này Tang Nhược gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng vậy, anh ấy nuôi tôi, tôi ở cùng anh ấy.”

Cô vẫn là một cô gái nhỏ, bị nhốt trong viện điều dưỡng quanh năm suốt tháng. Mọi thứ bên ngoài cô chỉ được tìm hiểu qua sách vở, chưa từng biết nó thế nào.

Cô coi nó như hợp đồng, vì vậy nói ra như không.

Trần Đại vô cùng đau đớn: “Anh, sao anh lại dụ dỗ trẻ vị thành niên?”

Tần Tranh chỉ vào cửa, mặt đen sì: “Cút.”

Người đàn ông đầu trọc mặt xám xịt đi ra ngoài, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến Tần Tranh tức giận.



Anh xoay người nhìn thẳng vào cô, xoa đầu cô rồi nói: “Sau này em đừng nói những chuyện này trước mặt người khác.”

Tang Nhược ngẩng đầu, hỏi với sự khó hiểu: “Tại sao?”

Ánh mắt Tần Tranh hơi trầm xuống, dẫn dắt cô từng bước: “Ban đầu lúc tôi nói muốn nuôi em, có phải em cũng cho rằng tôi muốn bao nuôi em không?”

“Trong lòng mọi người cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó sẽ không tốt cho thanh danh của em.”

Cô lắc đầu, vẻ mặt tĩnh lặng như nước: “Tôi không cần thanh danh.”

Thứ cô quan tâm rất ít, chỉ cần sống sót là tốt rồi.

Tần Tranh tặc lưỡi, dùng hai tay ôm mặt cô: “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không được nói cho người khác, biết chưa?”

Mặt Tang Nhược ụ lên như hamster, môi cô đỏ hồng, gật đầu khẽ đến mức khó phát hiện.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tần Tranh chậm rãi ghé sát, hôn lên môi cô.

Vừa định thè lưỡi len vào thì chuông cửa vang lên, có người sắp vào ——

Tần Tranh từ từ buông cô ra, kéo theo một sợi tơ nước óng ánh như bạc, ngón cái miết nhẹ cho đều sắc môi cô rồi quay qua “mặt người thân chó” đón khách: “Dùng mấy tiếng?”

* Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó. Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi