NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Đúng lúc Trần Đại đi vào. Sau khi về nhà, cậu nhận ra là mình không có tiền nên định qua tiệm net ăn chực.

Bàn tay Tần Tranh luồn qua nách Tang Nhược, gần như là bế cô lên và đi về phía nhà kho đằng sau.

Anh nói với Trần Đại đang đứng ngây ngốc: “Mày trông cửa hàng đi.”

Vài bước đã tới nhà kho, anh đóng cửa lại.

Anh đặt Tang Nhược lên bàn, còn mình thì kéo cái ghế ngồi đối diện cô: “Tò mò lắm à?”

Người đàn ông nhìn cô với vẻ nguy hiểm, ánh mắt lẳng lặng như muốn hút cô vào đó.

Tang Nhược thất thần, mới hoàn hồn sau một loạt hành động vừa rồi của anh. Thấy sắc mặt anh xấu xí, hiếm khi cô hiểu thấu lòng người, đáp: “Không, tôi đã xem xong rồi.”

“Không tò mò nữa.” Cô bổ sung.

Tần Tranh bật cười, lúc này cô thật thông minh, nhưng vô dụng thôi ——

Anh kề sát vào cô, tư thế giống ban sáng, hơi thở phà vào lỗ tai cô: “Nếu em xem xong rồi thì dạy tôi được không? Bây giờ tôi đang khá tò mò đây.”

Cô gái nhỏ ngây thơ, anh cũng không định nghe câu trả lời của cô.

Vừa nói xong câu đó, anh ngậm lấy vành tai kia.



Một luồng hơi nóng ẩm ướt truyền từ tai khiến Tang Nhược run rẩy, tay đặt trên cổ muốn đẩy anh ra.

Tần Tranh mặc kệ cô, sức của cô nhỏ tí xíu, sao đẩy nổi anh.

Anh bóp eo cô, ấn cô về phía trước cho đến khi cô ngồi hẳn trên bàn, lưng và vách tường cách nhau khoảng 10cm mới dừng lại.

Đầu lưỡi của anh len lỏi vào lỗ tai Tang Nhược, sau đó liếm láp dọc vành tai cô.

Anh hỏi: “Quan hệ tình dục là sao? Em nói xem.”

Lông mi Tang Nhược run run, thế nhưng cô lại nói rất có nề nếp: “Dương vật của đàn ông đút vào âm đạo của phụ nữ, sau đó bắt đầu thọc vào rút ra mới xuất hiện khoái cảm.”

Tần Tranh không khỏi bật cười. Anh bóp cằm cô, hôn khóe môi cô: “Ngốc quá đi mất.”

Cô gái nhỏ không hiểu lắm, rõ ràng cô đang giải thích cho anh mà, sao anh lại bảo cô ngốc.

Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì người đàn ông đã dán lên môi cô, cạy răng cô ra để dây dưa.

Tang Nhược nức nở, cảm giác anh chạm vào vành tai đỏ như máu của cô, lại tiếp tục thuận theo anh.

Không biết trong lòng người đàn ông đang nghĩ gì, vừa sờ tai cô, vừa quấn lấy lưỡi cô.

Anh khuấy đảo miệng cô, hung ác cắn đầu lưỡi cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái vào bụng.

Tang Nhược bị buộc phải nuốt nước miếng của anh, hai mắt nhắm chặt.



Trần Tranh buông tha đôi môi hơi sưng, quay lại hôn lên mắt cô.

Anh rất thích đôi mắt này. Dù bên trong chẳng chan chứa cảm xúc gì, như một người gỗ câm nhưng lại hấp dẫn anh, chọc anh yêu thương.

Anh liếm mắt cô, dỗ dành bên tai: “Mở mắt ra nào.”

Tang Nhược ngoan ngoãn mở mắt, lòng cô run lên bất định. Anh của khi nãy như muốn ăn thịt cô vậy.

Tần Tranh bị cô nhìn, côn thịt càng ngẩng cao đầu. Anh hôn lên khóe mắt cô, rồi xuống cần cổ mảnh mai của cô.

Trông vừa trắng vừa yếu ớt —— ở nơi cô không nhìn thấy, anh hé miệng để lộ hàm răng trắng rồi mút cổ cô.

“Ưm… Đau.” Tang Nhược nào đã trải qua chuyện này. Cô sợ anh sẽ ăn thịt cô thật, vội vàng đẩy anh ra.

Tần Tranh nhìn dấu răng trên cổ cô, trong lòng tràn đầy áy náy, anh thật sự không nhịn nổi.

Anh liếm nhẹ chỗ đó như trấn an, sau đó chuyển sang gặm cắn xương quai xanh của cô, lần này lực cắn rất nhẹ.

Đột nhiên, Tang Nhược cứng đờ người ——

Tần Tranh thò tay vào chiếc váy mà anh đã mặc giúp cô sáng nay, cách một lớp quần lót, sờ mông cô.

Một tay anh luồn vào trong, ngón tay chọc vào giữa hai chân cô. Cảm nhận được quần lót của cô đã hơi ướt, anh phả hơi nóng vào tai cô, nói: “Âm đạo của phụ nữ ở chỗ này đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi