NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Kỳ kinh nguyệt của Tang Nhược trôi qua, Tần Tranh lại nhận được tin hai người kia đã bắt được Chu Lực, hiện tại họ đang nhốt ông ta ở nhà xưởng ở vùng ngoại ô.

Bọn họ muốn kiếm tiền, anh không quản được. Nào ngờ bọn họ lại nhốt con gái Chu Lực trong nhà kho của tiệm net. Lúc vào lấy đồ, Tần Tranh suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Miệng Chu Mạn Lâm bị dán băng dính, tóc tai lộn xộn, nước mắt nước mũi tèm lem.

Nhìn thấy người đàn ông cao lớn, trong mắt cô ta tràn đầy hoảng sợ.

Vẻ mặt Tần Tranh lạnh lùng, anh gọi điện thoại cho Trần Đại ——

“Anh Tranh, anh canh giữ cô ta đi, cô ta chạy còn nhanh hơn cả ba cô ta nữa. Bên chúng em chỉ canh chừng được một người thôi.”

Anh chưa kịp trả lời thì đối phương đã cúp máy.

Tần Tranh nhíu mày, sắc mặt khó chịu.

Tang Nhược từ sau lưng anh ló đầu ra, đúng lúc nhìn thấy cô ta thì giật mình: “Sao cô cũng bị trói tới đây vậy?”

Chu Mạn Lâm có cảm giác cô đang cười trên nỗi đau của người khác nên cô ta khóc càng hăng hơn.

Gặp được người bạn cũ ở viện điều dưỡng khiến cô không vui lắm.



Tần Tranh buồn cười, giựt miếng băng keo trên miệng cô ta ra: “Đây là con nhỏ đã giễu cợt em à?”

Tang Nhược gật đầu.

Chu Mạn Lâm run rẩy nói: “Bác sĩ Dương tìm mày khắp nơi đó, tại sao mày lại ở cùng người này vậy?”

Cô ta rất thông minh, còn biết lái chuyện khác.

Ngày Tang Nhược bị bắt cóc, cô ta trốn trên tầng 2 nhìn trộm. Rõ ràng cô ta nhìn thấy hai người đàn ông, cũng biết Tần Tranh là một trong số người bắt cóc.

Tần Tranh khoanh tay, hỏi: “Bác sĩ Dương?”

Tang Nhược còn chưa trả lời, cô ta đã vội vàng nói: “Là người đàn ông thích nó, vốn dĩ còn muốn dẫn nó về nhà.”

Cô ả trưởng thành sớm, có thể nhìn ra mối quan hệ bất bình thường của Tang Nhược và người đàn ông này.

Tần Tranh có ấn tượng mạnh với anh ta, là cái thằng mặt trắng đeo kính kia.

Ánh mắt Chu Mạn Lâm trông mong nhìn hai người, nhưng không ai nói gì.

Cuối cùng cô ta sốt ruột lên tiếng: “Tao không hiểu nổi mày, bị nhà họ Tang vứt bỏ thì lập tức đi theo một tên lưu manh, mày đúng là đồ rẻ tiền.”

Tần Tranh bước lên hai bước, trong mắt nổi lên sự lạnh lẽo. Mồm miệng con nhỏ này thối thật.



Chu Mạn Lâm sợ hãi co rúm người lại, sợ anh định đánh cô ta.

Đương nhiên anh không đánh phụ nữ, nhưng cơ bắp cánh tay anh lại căng chặt. Cùng 16 tuổi, Tang Nhược thì khiến người ta yêu quý còn con này thì khiến người ta chán ghét.

Đúng lúc này, cô gái vẫn luôn yên tĩnh đã mở miệng: “Ba cô đâu? Sao không ở cùng cô?”

Chu Mạn Lâm giật nảy. Lúc cô ta và Chu Lực bị bắt cóc, cô ta đã đẩy ngã ông ta để tranh thủ thời gian chạy trốn, vết thương trên đùi là do lúc đó mà thành.

Cô ta cứng miệng: “Ba tao sẽ mang tiền đến cứu tao!”

Tang Nhược lạnh lùng nói: “Thế à?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng Chu Mạn Lâm lại nghe ra sự châm biếm trong đó.

Cô ta tức giận chửi: “Mày có gì đặc biệt hơn người chứ! Nhà họ Tang giàu có thế mà đâu có ai quan tâm đến mày! Giờ đây họ đến tìm mày là bởi vì nhà họ Nhạc chứ sao!”

Lời này khiến Tang Nhược cau mày: “Nhà họ Nhạc?”

Chu Mạn Lâm cười lạnh: “Đúng vậy, ba mẹ mày bán mày cho nhà họ Nhạc, muốn mày kết hôn với một lão già 50 tuổi. Mày nên nhanh chân quay về đó mà hưởng phúc đi.”

Tần Tranh im lặng đứng cạnh đó. Anh không hiểu gì về gia cảnh của cô gái nhỏ, giờ nghe con kia nói thì cảm thấy khá phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi