Nước suối cạn, bên dưới toàn là cát sỏi mịn. Nửa người Tần Tranh đều ngâm trong nước, trong lòng còn có một bà cô nhỏ.
Tay Tang Nhược chống lên ngực anh, cô hỏi: “Anh có đau không?”
Tần Tranh ngồi dậy, cởi chiếc áo cộc đã ướt đẫm trên người ra: “Hỏi anh đau không mà vẫn ngồi im đó à.”
Cô nhìn chằm chằm vào cơ bắp rắn chắc của anh, ngón trỏ từ từ lướt xuống dọc theo đường cong.
Anh nắm lấy cổ tay cô, lười biếng hỏi: “Sao, thèm à?”
Cô gái nhỏ đội mũ rơm, hai con mắt to tròn đen láy nhìn hai bên đầu ti của anh: “Ăn ngon không ạ?”
Tần Tranh nhướng mày: “Cái gì cơ?”
Tang Nhược dí đầu vú anh: “Cái mà anh hay ăn của em ấy.”
Anh thích ăn vú cô, có khi lúc ngủ cũng muốn ngậm lấy.
Chỗ đó của anh xuất hiện cảm giác tê dại, sau đó núm vú màu nâu nhạt dần cứng lên.
Tần Tranh hừ một tiếng: “Em thử thì biết.”
Tang Nhược há miệng, cô ngồi lên người anh, chậm rãi ghé lại gần rồi lè lưỡi liếm thử.
Cô nếm nếm, không cảm nhận được mùi vị gì hết, chỉ đơn giản là mút lấy núm vú của anh.
Tần Tranh vuốt mái tóc đen của cô, anh ngửa đầu nhắm mắt lại, đút cho cô gái nhỏ 16 tuổi ăn.
Cô dùng hàm răng cắn nhẹ, anh khẽ rên.
Đôi môi Tang Nhược đỏ bừng, cô ngẩng đầu đắc ý nhìn anh: “Ai bảo lúc trước anh cắn em.”
Ngay sau đó, bỗng nhiên cô “A” ——
Bàn tay Tần Tranh mò vào quần đùi cô, vén quần lót ra và đút một ngón tay vào.
Cô đang ngồi trên bụng anh, không chịu thua mà tiếp tục cúi đầu cắn vú anh.
Ngón giữa của Tần Tranh đâm vào hoa huyệt bị vách thịt của cô bao bọc. Anh đâm rút, chẳng mấy chốc đã chạm vào chất lỏng.
Anh lại tiến vào sâu bên trong, gần như là tiến vào ⅔. Ngón tay anh thô ráp, cứ như vậy mà xuyên qua phần thịt non, rồi thọc vào rút ra.
“Ưm a…” Tang Nhược rên rỉ, miệng không rời núm vú của anh.
Cô ôm eo anh, như một đứa trẻ bú sữa.
Tần Tranh liếc nhìn, lại cho thêm một ngón tay vào.
Bên trong cô quá chặt, lúc đút thêm một ngón vào đã bị kẹp chặt lấy. Tang Nhược đá chân: “… Thốn quá, anh lấy ra đi.”
Tần Tranh thò tay còn lại vào áo cô, vân vê đầu vú: “Cho em căng ra hết cỡ.”
Ngực của cô là nơi yêu thích của anh, vừa sờ đến thì anh không quan tâm thứ gì nữa. Anh nâng đầu cô lên, hỏi: “Ăn đủ chưa?”