NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Cho dù nhà họ Tang có làm chuyện ghê tởm đến mức nào thì trên thực tế họ vẫn làm đủ công phu.

Chưa nổi mấy ngày, bọn họ đã cho người dẫn Tang Nhược đến nhà họ Nhạc để gặp mặt ông già kia.

Gọi là gặp mặt nhưng sự thật là để đối phương nhìn xem có hài lòng với Tang Nhược hay không.

Cô gái nhỏ đồng ý rất nhanh, cô còn nói muốn dẫn Chu Mạn Lâm đi cùng.

Chu Mạn Lâm ngồi trên xe, khuôn mặt đầy vẻ phòng bị: “Mày đừng hòng hại tao.”

Tang Nhược rũ mắt, đương nhiên là cô muốn hại cô ta rồi.

Người nhà họ Tang quản cô quá chặt, cô hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn. Lần này, họ dẫn cô tới một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố, đến lúc đó cô muốn chạy trốn cũng dễ hơn nhiều.

Hai cô gái bị hai vệ sĩ vây quanh, cho dù người nhà họ Nhạc chưa đến, bọn họ cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Lần liên hôn này liên quan đến sống còn của Tang thị, Tang Hoài không ngu, ông ta tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội chạy trốn.

Qua một lúc, khi Tang Nhược chuẩn bị đưa ra yêu cầu đi vệ sinh thì phía đối diện, người của nhà họ Nhạc đã đến.



Lão già đó khoảng 45-50 tuổi, tóc đen pha nhiều bạc trắng, khom lưng nhìn rất gầy yếu.

Nhà họ Nhạc hiện tại do con trai của lão quản lý, lão già này chỉ lo ăn nhậu chơi bời.

Phía sau lão có bốn vệ sĩ, tất cả đều to con.

Ánh mắt Tang Nhược liếc qua người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở ngoài cùng, cô nhăn mày ——

Khi đến gần, Chu Mạn Lâm cũng nhận ra người này, sửng sốt: Vãi loằn, tình lang của công chúa liên hôn bên ta đang ẩn nấp trong trận doanh của quân địch!

Lão Nhạc vừa ngồi xuống liền bắt đầu nhìn chằm chằm hai cô gái, ông ta suy xét bảo Chu Lực cũng dẫn con gái qua đây một lần.

Tưởng tượng hai cô gái tươi trẻ này sẽ hầu hạ lão, lão cảm thấy sướng gấp bội.

Chu Mạn Lâm nổi hết cả da gà, cô ta hơi hối hận vì mình đã đến đây để hóng chuyện Tang Nhược.

Không chờ đối phương mở miệng, Tang Nhược đã lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Cô muốn chạy trốn, hai vệ sĩ của nhà họ Tang muốn đi theo cô nhưng Chu Mạn Lâm lại không đồng ý: “Không được! Hai người không được đi!”

Cái lão già này nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy, cô ta không ngu đến mức mà ở đây một mình.



Lão già họ Nhạc cũng thấy hơi khó xử, lão nghe nói Tang Nhược vừa được đón về nhà nên sợ cô sẽ chạy trốn. Đến lúc đó, nhà họ Tang chạy đến bắt đền lão, chẳng phải là lão bị lỗ to rồi sao.

Lão cũng không yên tâm vệ sĩ nhà họ Tang.

Người đàn ông im lặng đứng một bên đột nhiên lên tiếng: “Chủ tịch Nhạc, để tôi đi theo Tang tiểu thư cho.”

Lão Nhạc vẫy tay đồng ý.

Chu Mạn Lâm và Tang Nhược là hai loại hình khác xa nhau, khuôn mặt cô ta lộ vẻ kinh tởm rất rõ ràng, lão càng thích loại này hơn.

Chu Mạn Lâm sợ ngây như phỗng: “Các người ——!”

Người đàn ông đè thấp vành mũ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt khiến cô ả lập tức im bặt.

Cô ta túm tay Tang Nhược, lắp bắp: “Mày, mày nhất định phải quay về nhanh đó, nếu không, tao không dám đảm bảo cái miệng của tao đâu.”

Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Tang Nhược cười đáp lại cô ta, sau đó cô vui vẻ xoay người rời đi.

Để lại một mình Chu Mạn Lâm đối mặt với lão già biến thái kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi