NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Thực ra vẫn còn những cách khác để lẻn vào. Hà Du giúp anh liên hệ bất động sản, cô ấy tính nhét Tần Tranh vào, dù sao trước đây cô cũng từng sống ở đó.

Kết quả là buổi chiều Chu Mạn Lâm ngồi xe chuyên dụng đến tiệm net, cô ta thở dài nói với Tần Tranh rằng anh đừng buồn.

Người đàn ông nhíu mày, anh cảm thấy con bé này bị thần kinh mức độ nặng rồi.

Khi mở lá thư ra, anh nhìn thấy địa chỉ mà Tang Nhược đã ghi rõ trong đó.

Tần Tranh vui vẻ, đây là cô muốn anh đến giúp cô.

Cho dù Chu Mạn Lâm có mắng bọn họ là kẻ lừa đảo đi chăng nữa thì cuối cùng cô ta vẫn buộc phải dẫn Tần Tranh vào khu biệt thự.

Thậm chí còn dẫn theo Hà Du và Trần Đại, bởi vì lúc trước mẹ cô ta nói không có tiền, bảo cô ta đi tìm bố.

Chu Mạn Lâm nghiến răng, đúng là một đám ăn cướp!

***

Trời đã đen như mực, Tang Nhược ngồi ở mép giường, đối diện cô là ban công, cô chờ mong nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

Đột nhiên, tay nắm cửa chuyển động, cô cảnh giác quay đầu lại, sợ người nhà họ Tang quấy rầy nên cô luôn khóa chặt cửa phòng.

Lúc này, lầu hai truyền lên tiếng nói loáng thoáng: “Tang Nhược đang làm gì vậy? Sao lại có tiếng gõ cửa?”



Bước chân nặng nề, chắc là đang định lên lầu.

Lúc này Tang Nhược mới phản ứng kịp, cô chạy tới mở cửa ra, kéo người đàn ông vào trong phòng.

Cô vùi vào lòng anh, cách ông bố một bức tường.

Tang Hoài gõ cửa: “Tang Nhược? Sao vậy?”

Ông già nhà họ Nhạc bảo là không hài lòng với Tang Nhược, muốn cưới con gái nhà họ Chu. Ông ta muốn khuyên cô lấy lòng lão họ Nhạc kia để nhà mình có một con đường sống.

“Tang Nhược, bố mẹ nuôi con lớn từng này, viện điều dưỡng tốn kém bao nhiêu chúng ta cũng trả tiền cho con, con cứ oán hận bố như vậy sao? Con ngẫm lại xem, con sống được đến hôm nay là nhờ cái gì?”

Lời này chỉ là lừa cô, tiền tiêu vặt một tháng của Tang Mân tận 7 con số, bất động sản và xe đứng tên ả ta không biết bao nhiêu. Còn mẹ cô một tháng đi thẩm mỹ viện tốn mấy trăm vạn. Tang Nhược cảm thấy mình là người tiêu pha ít nhất trong nhà họ Tang này.

Ngoài cửa, ông ta vẫn đang lải nhải. Tay Tần Tranh nổi gân xanh, mày nhíu chặt. Ông già này, đúng là không xứng làm bố mà.

Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, không do dự mà ôm cô lên giường, dùng hai tay che tai cô lại: “Đừng nghe nữa, ngủ đi em.”

Tang Nhược nhìn anh: “Em tưởng là anh sẽ đi vào từ ban công.”

Tần Tranh buồn cười: “Anh đâu có khinh công, sao mà bay lên được.”

Anh thơm lên mắt cô: “Được rồi, ngủ nhanh đi.”

Tang Nhược cuộn người lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ngủ.”



Anh trừng mắt nhìn cô: “Em nhìn quầng thâm mắt của em xem, gần đây cứ không ngủ đúng không?”

“Em lạ giường.” Cô trả lời.

Tần Tranh hôn cô: “Hồi còn ở viện điều dưỡng không lạ giường hửm.”

Trước kia, hộ lý vì muốn trị bệnh mất ngủ của cô đã cho cô uống thuốc ngủ, dần dần thành thói quen.

Tang Nhược rũ mắt, không muốn cho anh biết chuyện trước kia của mình, cũng không muốn làm nũng, chỉ bướng bỉnh nói: “Em không ngủ.”

“Anh không đi đâu.” Anh ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như một đứa trẻ: “Bất cứ lúc nào em tỉnh dậy, anh vẫn sẽ ở đây.”

Tang Nhược nhìn chằm chằm anh: “Buổi sáng anh sẽ rời đi.”

Anh cười: “Trong phòng một cô gái có giấu một thằng đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa. Ban ngày anh đi rồi thì buổi tối sẽ không đến. Đợi đến lúc anh trị bố mẹ em xong, anh sẽ dẫn em đi ngay.”

Tang Nhược rầm rì hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại, không biết có nghe lời anh nói hay không.

Chờ cô gái nhỏ ngủ rồi, anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, sau đó rời khỏi phòng.

Thật ra anh muốn trừng trị cái gia đình này bằng vũ lực, nhưng đáng tiếc đây là xã hội pháp trị. Nếu anh có chuyện gì thì cô gái nhỏ chẳng còn ai để dựa dẫm nữa.

Trước kia, dù sao anh cũng đã từng đi ăn trộm rồi. Trong căn nhà này có rất nhiều thứ dơ bẩn, chỉ cần để ý kỹ thì chắc chắn sẽ tìm ra gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi