NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Tại thời khắc thập tử nhất sinh kia, Phí Hiên không kịp suy nghĩ bất cứ sự tình gì, nhưng hành động bảo vệ anh của An Sênh lại làm anh kinh ngạc không thôi.

An Sênh lúc trước kéo anh chắn dao, trêu chọc anh, còn đá anh. Kể từ sự việc xảy ra ở KTV, mỗi lần cùng anh nói chuyện không còn ôn tồn, dè dặt, lại còn trốn anh để đến với Đồng Tứ.

Phí Hiên cảm thấy A Sênh muốn ở bên Đồng Tứ nên mới đá anh. Lúc đó, anh chỉ nghĩ doạ cho cô một trận, lại không nghĩ rằng sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy.

Mở mắt ra, bên cạnh là Phí La Minh, Phí Sư, còn có mấy người anh chị em đều đang khẩn trương nhìn Phí Hiên. Tỉnh lại nửa ngày, Phí Hiên trừ hỏi An Sênh thì vẫn lặp lại hành động nhắm mắt, mở mắt.

Lúc nhắm mắt thì con ngươi chuyển loạn, mở mắt lại nhìn chằm chằm trần nhà, một câu cũng không nói, một đám người đứng đó sợ Phí Hiên xảy ra chuyện, anh chính là trụ cột của Phí gia đó.

Bây giờ trong đầu Phí Hiên đều là An Sênh, anh muốn nghĩ chuyện khác, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại đều là hình ảnh An Sênh mặt đầy máu, cảm giác trên mặt tay cô đang sờ s0ạng, bên tai là tiếng gọi lo lắng của cô.

Phí Hiên không sợ hãi, chỉ là tim đập lợi hại, mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó, anh cảm thấy trái tim hung hăng bị siết chặt, còn có nụ hôn đẫm máu của An Sênh.

Phí Hiên chưa từng hôn ai, bạn gái trước kia của anh bị đều người trong nhà tìm đủ cách để chia tay, còn Phí Lam Lam căn bản anh không có chạm vào. An Sênh là người duy nhất anh chạm vào, còn hôn môi. ( như gái mới lớn k bằng ak a Hiên ơi)

Nhưng anh chỉ hôn một lần tai An Sênh ở KTV bởi vì bình thường vẫn luôn quấn lấy anh nhưng lần đó An Sênh không quấn, ngồi ngay ngắn, còn né tránh. Anh nhất thời xúc động mới hôn qua vành tai mềm mềm của cô.

Nếu nói ra chắc chắn sẽ bị đám người kia cười đến rụng răng, Phí Hiên lăn lộn cùng bọn họ lâu như vậy, nhưng trận xe cộ lần này,…. Là nụ hôn đầu của anh.

Nụ hôn đầu phần lớn đều là ngây ngô, xấu hổ, vừa chạm vào liền lập tức tách ra. Nhưng nụ hồn đầu của anh thật quá huyết tinh, quá khắc sâu.

Bây giờ, miệng Phí Hiên tựa hồ còn tràn ngập mùi vị…

“Anh? Anh?” Phí Hiên trừng mắt nhìn trần nhà quá lâu, Phí La Minh gọi anh hai tiếng cũng không phản ứng, Phí Sư thật sự lo lắng, tiến lên vài bước, hai tay quơ quơ trước mặt anh.

“Anh không sao chứ…” Phí Hiên rốt cuộc cũng chuyển động ánh mắt, nhìn thoáng qua Phí Sư, lại nhìn mọi người xung quanh một chút, mới nghẹn ngào mở miệng, “Tôi không sao…”

Phí Sư thở dài nhẹ nhõm, Phí La Minh đi đến bên giường, gạt lọn tóc trước trán của Phí Hiên, cố ý oán trách hai câu, lại giật giật môi, nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi môi còn kết vảy máu, nhìn qua bộ dạng có bao nhiêu thảm thương, liền không mắng nên lời.

Phí Hiên trước nay đều có chừng mực, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Đua xe Phí La Minh biết, một đám người chơi từ lúc mười mấy tuổi, đơn giản là đánh cược tiền tiêu vặt, không đùa với tính mạng.

Dù sao việc này cũng dễ chịu hơn đi đánh bạc thành thói. Đám tiểu tử này đều là con những người quen biết, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tất cả cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, trước giờ cũng chưa xảy ra chuyện.

Không nghĩ đến lần này Phí Hiên không đi đường chính, còn tắt đèn xe…

“Ba về nhà nghỉ ngơi đi, con không sao…” Phí Hiên giật giật môi, khoé miệng hơi đau.

Phí Hiên bị thương không tính là nghiêm trọng. Tai nạn xe kia, tài xế là người có thâm niên kịp thời đánh tay lái mới miễn cưỡng dừng lại, đụng xe ô tô sang một bên.

Người lái xe bị thương cũng không nhẹ, hôm nay mới liên hệ được với người nhà, may là cả ba người đều giữ được mạng sống.

“Lát nữa ta sẽ về. Cô gái kia…”Phí La Minh mới nói một nửa, Phí Hiên đã gấp đến ngồi thẳng dậy, đánh gãy lời của ông, “Cô ấy làm sao?”

May mắn Phí Sư đè lại bả vai kịp thời, không động tới vết thương, nhưng vết thương trên môi lại bị toét.

Máu chảy ra, em gái bên cạnh Phí Hiên nhanh chóng đưa khăn tay, Phí La Minh tự tay lau cho anh, thở dài nói, “Cô ấy không sao, đã không còn nguy hiểm, đang ở phòng theo dõi, ta đã cho mời vài người chăm sóc.”

Phí Hiên lúc này mới thả lỏng, nhìn qua thập phần khẩn trương lo lắng cho cô.

Phí La Minh thở dài, ông thật có chút hối hận. Hai người đang yêu đương mặn nồng ông lại đi chia cách, Phí Hiên tìm cô gái kia nhiều ngày như vậy, bây giờ lại xảy ra chuyện.

Cô gái kia vì bảo vệ con trai ông thiếu chút nữa đã mất mạng, Phí La Minh cảm kích vô vàn, nhưng ông vẫn muốn Phí Hiên thành đôi với Phí Lam Lam, tính cách cô mới hợp với Phí Hiên nhà ông.

Trải qua chuyện lần này, Phí Hiên khẳng định càng để ý tới cô gái kia. Phí La Minh ông cũng không thể làm người xấu, trước mắt cứ mặc kệ hai đứa nó, kiểu tình yêu này ông đã từng trải qua, vô luận có yêu nhau sâu sắc cỡ nào, sau chừng vài năm cũng sẽ nguội lạnh.

Qua vài năm, không còn ai quấy rầy, chỉ là uỷ khuất Phí Lam Lam.

Vì thế Phí La Minh nói, “Cô gái kia vì bảo vệ con thiếu chút nữa mất mạng, chúng ta sẽ không bạc đãi cô ấy.”

Phí Hiên gật gật đầu, hiện tại anh cùng mọi người đều xác định An Sênh chính là thích anh, hơn nữa còn không phải là kiểu nói suông, mà là có thể đánh đổi cả tính mạng.

Lúc trước anh cảm thấy An Sênh là đang đùa giỡn nên mới tức giận, nhưng hiện tại anh phát hiện ra An Sênh thích anh, còn thích nhiều như vậy. Phí Hiên đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, thế nhưng không phát hiện ra.

Những biểu hiện trước kia của cô có lẽ đều là cố ý làm cho anh hiểu lầm, bởi vì bên cạnh anh có Phí Lam Lam, cô vì sợ hãm sâu nên mới dùng cách như vậy trốn tránh anh…

Nhất định là như vậy!

Phí Hiên bị chính suy nghĩ của mình làm cho cảm động, về chuyện An Sênh cùng Đồng Tứ, anh căn bản không nghĩ tới. Hiện tại não anh có chút chấn động cũng không thể nghĩ ra được chuyện mờ ám giữa hai người.

Kỳ thật anh chưa từng nghiêm túc yêu đương, cũng không bị thích “điên cuồng” như vậy. Đợi An Sênh tỉnh, anh nguyện ý chấp nhận tình yêu của cô, cùng cô bắt đầu một mối quan hệ thật tốt.

Mà An Sênh “cứu người quên mình” không biết bây giờ mình đã được mọi người trao cho danh hiệu “yêu Phí Hiên đến không tiếc mạng sống”.

Cô giờ phút này…đang ở bên trong không gian hệ thống.

Sau khi hôn mê liền bị đưa tới đây. Bởi vì sau khi hai người hôn mê trong tai nạn bị thanh thép xe tải trượt xuống, xuyên qua cửa kính xe, An Sênh bị đâm rồi chết.

Đúng vậy. Cô từ đầu đến cuối không thể tránh được tình tiết của truyện, vì nam chính mà chết, anh dũng hy sinh.

Vừa vặn lúc cô bị đưa trở về không gian hệ thống, chủ hệ thống cùng vợ vừa đi kiểm tra các thế giới về nhìn cô hết sức kinh ngạc.

An Sênh chỉ đơn giản kể lại chuyện cô chết như thế nào, vợ chủ hệ thống nhanh chóng sửa kịch bản giúp cô, đem vết thương chí mạng thành mất máu quá nhiều. Sau đó, An Sênh liền bị dẫn đến màn hình lớn ở không gian hệ thống, trơ mắt nhìn cô được cấp cứu, đưa đến phòng theo dõi. Mọi hành động của đám người cô đều thấy được.

Nhìn Đồng Tứ đem “người tình trong mộng” đuổi đi, An Sênh hung hăng thả lỏng. Hiện tại, chủ hệ thống đang giúp cô sửa kịch bản, dù sao An Sênh nghe cũng không hiểu, đại khái là thăng cấp cho cô?

Thẳng cho đến khi cô được thông báo, “Tốt, cô có thể trở về.”

An Sênh không quá quen thuộc với chủ hệ thống, nghe vậy liền gật gật đầu, nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vợ chủ hệ thống nghe vậy cười cười, nói. “Sẽ không, yên tâm đi.”

Nói cô khống chế một chút, chỉ vào màn hình lớn đột nhiên biến hoá tới, nói với An Sênh, “Thấy không? Chủ hệ thống ngại phiền toái, biến cô trở thành cái đóm nhỏ trên bầu trời kia kìa.”

“Cái màu lam loè loè kia chính là cô.” Có hào quang chủ hệ thống che chở, lần này nam chính chết cô cũng không chết được.

An Sênh xem cũng không hiểu, chỉ nói lầm bầm, “Không chết dễ dàng là được rồi.” Cô chỉ nghĩ muốn sống yên ổn, lần này trở về, cô thề sẽ rời xa nam chính. Nếu không được, tuyệt đối bảo trì khoảng cách năm mét!

An Sênh quay lại cơ thể, ngày thứ ba mới tỉnh lại. Nói đến cũng thật thần kỳ, lúc tỉnh lại, trên người cô loạn thất bát táo cắm một đống ống, nhưng cô cảm giác mình có thể lập tức nhảy dựng lên, chạy việt dã 10km.

Bất quá bây giờ cô phải nằm, tay chân đều bị bó thạch cao.

Cô thành thành thật thật nằm đó, đợi đến lúc hộ lý phát hiện cô tỉnh, lập tức gọi bác sĩ. Một đám người vây quanh giằng co nửa ngày, cô mới gặp Đồng Tứ mặc quần áo vô khuẩn bước vào.

“Cô không xảy ra chuyện gì thật tốt quá, bác sĩ nói cô khôi phục đặc biệt nhanh.” Sắc mặt Đồng Tứ trắng bệch như cổ quỷ, hai mắt đen sì như gâú trúc.

An Sênh bị băng bó nhiều chỗ nhưng nhìn muốn tốt hơn hắn nhiều.

“Anh…trúng độc hả?” An Sênh nhìn sắc mặt hắn, câu đầu tiên liền hỏi như vậy.

Đồng Tứ sửng sốt, cười khổ một chút, “Không có việc gì. Chỉ là ba ngày không ngủ…”

Tại không gian hệ thống, qua màn hình theo dõi, cô thấy được Đồng Tứ ba ngày nay sắc mặt khó coi, kết hợp với sự việc lần trước hắn vị ba mình phạt uống rượu đến gần chết, An Sênh không chút nghi ngờ.

An Sênh nở nụ cười dưới, “Anh nhanh đi ngủ, ngủ ở chỗ này cũng không ai biết…”

Đồng Tứ thiếu chút nữa khóc lóc nức nở, “Thời gian thăm bệnh…” một giờ, đủ hắn ngủ một giấc! Hiện tại cả người hắn run run, buồn ngủ muốn chết!

“Tôi…”Đồng Tứ vừa nói vừa tìm chỗ ngủ. Nhìn sàn nhà gạch men sứ lạnh lẽo, đều giống như là Simmons.

“Anh đợi.” An Sênh vội vàng nói, “ Điện thoại di động của tôi đâu, tôi muốn gọi cho ba mẹ…”

“Không tìm được di động của cô, chúng tôi cũng không liên lạc được với ba mẹ cô.”

Trong lòng An Sênh nói thầm, may mắn các người không liên lạc được!

“Trước dùng của tôi.” Lúc vào điện thoại đều phải bỏ ở ngoài, Đồng Tứ lén lút đi tới cửa, thì thầm với hộ lý một hồi, ngược lại đã lấy tới một chiếc di động. Theo lời An Sênh bấm điện thoại.

Bên kia rất nhanh nghe máy, An Sênh kêu một tiếng “Mẹ!”, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc.

“Mẹ, thật xin lỗi, con không sao. Chỉ là con đổi việc, quá bận rộn…”

“Hai người gọi điện tới khách sạn sao? Con đổi chỗ làm việc trên thuyền, kiếm được nhiều tiền hơn, không cần lo lắng…”

“Mẹ với ba vẫn khoẻ chứ ạ?... Qua một thời gian ngắn nữa con sẽ trở về…”

An Sênh nghe tiếng ba mẹ An, nước mắt không kiềm được rơi đầy mặt, những vẫn cật lực khống chế thanh âm.

Gọi điện thoại xong, Đồng Tứ đã ghé vào bên giường ngủ, tay vẫn còn tận chức tận trách giữ điện thoại, An Sênh bất đắc dĩ giật giật đầu, tay hắn liền trượt xuống.

An Sênh tuy rằng cảm giác thể lực bây giờ rất dư thừa, nhưng vừa động cả người liền đau nhức. Cô gian nan đem đầu Đồng Tứ đặt xuống giường, định để hắn nằm ngang, vì giữ điện thoại cho cô mà hắn đã quỳ cả buổi, nhưng cũng không thể quỳ ngủ được.

Nhưng bao giờ kế hoạch cũng xuất hiện sự cố, Đồng Tứ quả thật trượt xuống sàn, nhưng người ngủ vô thức, đầu hắn “thùng” một tiếng nện xuống đất.

Đồng Tứ ba ngày nay bị ba hắn chỉnh đến thê thảm, thuê người giám sát chằm chằm không để hắn ngủ, còn làm hắn vận động kịch kiệt, ăn cái gì cũng không no. Mà ba hắn lại đi làm giám định DNA lần nữa, kết quả tối hôm đó trở về đánh Đồng Tứ một trận.

Mặt Đồng Tứ vẫn hoàn hảo, nhưng trên người toàn vết thương, đều là bị ba đánh. Nói tới đánh, so với cơm còn nhiều hơn, một ngày vài lần, nên đối với chuyện đầu bị đập xuống đất chỉ như gãi ngứa, cho nên căn bản đến nhíu mi Đồng Tứ cũng không có.

An Sênh nhìn Đồng Tứ nằm ngủ dưới đất ngon lành, một thoáng sau chính mình cũng có chút buồn ngủ, dù sao thân thể cô cũng bị thương nặng. Lúc mơ mơ màng màng liền nghe thấy ở cửa có tiếng cãi vã nhỏ.

Chẳng được bao lâu, cửa mở ra, có người đi tới.

An Sênh mơ hồ nghĩ, không phải một lần chỉ được vào một người sao?

Người này đi rất chậm, từ cửa đến bên giường nhưng đi cũng rất lâu, còn vấp phải Đồng Tứ nằm trên sàn thiếu chút nữa ngã. An Sênh từ từ nhắm hai mắt, nghe ra tiếng người này đá Đồng Tứ.

An Sênh khẽ mở hé mắt, thấy rõ người đi tới, sợ thiếu chút nữa bật dậy, tóc gáy đã muốn dựng thành một hàng.

Giật giật khoé môi, một tiếng thét chói tai đặt ở cổ họng -----

- Hết chương 16-

Tác giả có lời muốn nói:

Phí Hiên: Cô âý thích tôi! Thích đến nỗi có thể vì tôi mà chết!

An Sênh:…Tôi chỉ có một câu. Shit!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi