NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Endy.

Trong lòng cô hết sức cảm kích Tần Thư.

Sống yên ổn hai ngày ngắn ngủi như vậy thật khiến cô lưu luyến. Rất nhanh cô được chuyển tới phòng bệnh thường. Khi An Sênh được đẩy vào phòng bệnh hai người cũng là lúc cô cảm giác toàn bộ nhân sinh của mình tan vỡ.

“Đây là giường bệnh?” An Sênh nhìn cái giường lớn đủ để hai người lăn lộn, hoài nghi không phải cô đang nằm viện mà là cùng Phí Hiên thuê phòng nghỉ.

“Như vậy thoải mái hơn.” Phí Hiên ở sau An Sênh, nhìn y tá, đem An Sênh nâng đến giường lớn, lộ ra một nụ cười khiến An Sênh sởn tóc gáy.

Nói thật, bây giờ cô rất muốn bỏ chạy, tựa như trong TV diễn vậy, liều mạng rút ống tiêm bỏ trốn.

Thực tế, mặc dù cô cảm giác trong người có thể chạy việt dã 10km, nhưng bây giờ ngay cả lật người còn không được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi vào hang sói. Lần này, ngay cả bác sĩ Tần cũng không cứu được cô.

Mỗi ngày ở đây, An Sênh như được mở mang tầm mắt về Phí Hiên. Anh quả thật như yêu tinh luyện thành, đặc biệt dính cô, chung giường chưa tính, An Sênh không thể xuống giường, anh cũng liền ở trên giường bệnh. Mỗi ngày quấn lấy cô, không phải hôn hôn sờ sờ, chính là đọc các câu chuyện thấp kém trong tạp chí, đầu độc hai tai cô.

Thoáng cái đã hơn một tháng, An Sênh đã có thể nghiêng người, cào loạn xạ mái tóc, có lần tò mò nhìn vào mặt xe đẩy inox của y tá, sau đó thấy được chính mình tóc tai lộn xộn dài ngắn không chỉnh tề.

An Sênh đầu tiên là hoài nghi trong chốc lát, sau đó bắt gặp bộ dạng Phí Hiên đối xử ngọt ngào với cô, lại hoài nghi Phí Hiên là thật tâm đối với cô.

Bất quá mỗi lần Phí Hiên kể chuyện “Tiểu Nghiễm Cáo”, An Sênh liền thanh tỉnh, lại hoài nghi không phải Phí Hiên muốn ở cùng cô, mà là tra tấn cô đến chết.

“Tôi cầu anh, anh đừng kể nữa…”An Sênh không ôm hy vọng gì nói.

Phí Hiên ngẩng đầu từ trang sách, so với An Sênh, anh khôi phục nhanh hơn. Nhất là vết thương ở miệng đã tốt, tay cũng không cần treo, nhan sắc đã khôi phục tới đỉnh đầu, cả ngày ăn mặc đẹp đẽ chỉ nằm trên giường, còn con mẹ nó xịt nước hoa.

May mà An Sênh đã miễn dịch với anh, cho nên anh ăn diện, cũng chỉ để cho “người mù” xem. Bây giờ hành động ôm hôn đối với An Sênh như “bình nứt không sợ vỡ”.

Áp dụng nguyên tắc ba không: không hứa hẹn, không chủ động, không cự tuyệt. Phí Hiên cắn cô, cô liền thôi miên mình là cái chân gà.

Phí Hiên tựa hồ cũng cảm giác được An Sênh “lười biếng”, vài ngày đầu còn nôn nóng nửa đêm không ngủ được, gần như ép buộc cô. Càng về sau anh liền phát hiện hai chuyện có thể làm cho An Sênh trút bỏ bộ dạng “mặt nước không gợn sóng”.

Thứ nhất là anh đọc “Tiểu Nghiễm Cáo”, thứ hai là anh có ý đồ làm mấy chuyện trong “Tiểu Nghiễm Cáo.”

Thân thể An Sênh vẫn còn bị thương chưa thể hoạt động, Phí Hiên cũng không giở trò, cho nên mỗi ngày anh đều ra đòn sát thủ, bắt Phí Sư mua cho anh nhiều loại sách, đọc cho An Sênh nghe. Mỗi lần đọc xong còn sống chết hỏi bằng được An Sênh có cảm tưởng gì.

An Sênh cái gì cũng không dám nghĩ, tai trái lọt tai phải.

Lúc này cô đang quay cái gáy đối diện với Phí Hiên, trên gáy còn một mớ tóc lộn xộn, biểu thị chủ nhân đang rất bực bội.

“Hoặc là em hôn tôi?” Phí Hiên nói, “Em còn chưa hôn tôi, hôn rồi sẽ không đọc.”

An Sênh hít sâu, hít thở…hít thở… vài ngày nay cô cứ làm như vậy liên tục.

Phí Hiên nhướn mày ngồi trên giường, đem chân thò đến phía sau An Sênh, chọc chọc chỗ cô không bị thương, “Có được không vậy~”

An Sênh hít thở sâu, vận hết nội công.

Phí Hiên thu hồi chân. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng hồng, sắc mặt anh khá tốt, nằm nghiêng trên giường, tư thế quả thật không giống như đang nằm viện, mà làm người mẫu chụp hình thì đúng hơn.

“Hôn hay không?” Phí Hiên kề sát vào An Sênh hỏi, “Hôn tôi một cái, tôi không đọc nữa.”

An Sênh nhắm mắt lại, tiếp tục thôi miên chính mình. Không thể hôn, Phí Hiên dính người như sam, nếu cô hôn một cái thật, đời này con mẹ nó đừng mơ tưởng tới chuyện nói rõ ràng với anh.

Phí Hiên thở dài, cắn vành tai An Sênh, cũng không nổi giận, tiếp tục kể chuyện, “…cúp ngực từ A thành C. Có một ngày vào buổi tối, người chồng uống say, vừa lúc cô tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc cái áo tắm mỏng manh…”

Phí Hiên dừng một chút, vài ngày nay anh đã luyện từ giọng máy móc không cảm xúc thành tình cảm dào dạt, thậm chí còn có thể nhại giọng con gái, chất lượng lồ ng tiếng rất tốt.

“Chiếc áo mỏng mong không che được cảnh xuân trước ngực.” Phí Hiên nằm sát bên cạnh An Sênh, tiếp tục đọc, “Chồng vừa thấy tôi ánh mắt liền trừng lớn. Lần đầu tiên của chúng tôi, cả hai cởi hết sạch, tiếp… Đột nhiên!”

Phí Hiên “Đột nhiên!” một chút, doạ An Sênh nằm sợ run run, sau đó cầm quyển sách, nghiêng người ôm An Sênh, cười đến cả người phát run. (anh Hiên chơi ác ghê v)

Phí Hiên dán vào bên tai An Sênh, cho dù cô đối với anh miễn dịch nhưng cũng không nhịn được tâm run lên.

Phí Hiên nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng vòng qua An Sênh, tiếp tục câu chuyện, “Đột nhiên chồng tôi giữ chặt eo tôi, đã bao lâu rồi chúng tôi không có ôm như vậy. Đầu của hắn dần cúi thấp, chôn vào…”

“Phí Hiên!” An Sênh rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng hất cái tay anh vòng bên hông cô, không rõ anh mắc bệnh thần kinh gì, “Anh không biết xấu hổ sao?”

Phí Hiên đem quyển sách đặt ở bên cạnh, tay vòng qua cổ An Sênh, từng chút một giúp cô xoay người, dùng mũi cọ vào chóp mũi cô nói, “Tôi xấu hổ làm gì, em không hôn tôi.”

Nói xong cầm lấy quyển sách, “Tác giả này viết cũng thật nóng bỏng, tôi thích. Tôi liền bảo Phí Sư mua thêm vài tập nữa…”

An Sênh trừng mắt nhìn Phí Hiên, vì khoảng cách quá gần, khoang mũi đều là mùi hương như có như không của anh. Nói thật, An Sênh rất thích hương thơm, nhất là mùi hương trên người Phí Hiên rất nhạt, lại gần mới ngửi được.

“Hôn sao?” Phí Hiên đem miệng lại gần, cơ hồ muốn dán lên môi cô. Vài ngày nay hai người hôn nhiều lắm, thấy Phí Hiên làm động tác này, hô hấp An Sênh nhất thời không khống chế được cứng lại.

Nhưng không thể hôn a. An Sênh bị ép đến sát vách tường. Xoay người còn khó khăn với cô nói chi đến việc bỏ chạy, cô chỉ có thể nhắm mắt làm như không thấy.

Nhưng Phí Hiên lại cầm quyển sách lên, một tay chống tại khoảng trống giữa hai người, nhìn nhìn nói, “Wow… đoạn sau cũng thật k1ch thích.”

An Sênh tức hồng hộc, Phí Hiên nhéo chóp mũi cô, “Tôi tiếp tục đây.”

“Chôn vào…”

An Sênh đoạt lấy cuốn sách trong tay Phí Hiên, ném đến chân giường. “Rầm”, sách bị vứt trên sàn.

Phí Hiên vẫn còn duy trì động tác cầm sách, giương mắt nhìn vào đôi mắt đầy công kích của An Sênh.

An Sênh trừng mắt nhìn anh, anh nhướn mi nhìn lại cô.

An Sênh theo bản năng nuốt nước bọt, cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, quả nhiên ngay sau đó, Phí Hiên bắt lấy gáy cô, chồm người qua.

Nhưng anh chỉ chống tay xuống giường, không có đè trên người An Sênh, chuẩn xác tránh vết thương của cô, hôn xuống thật sâu.

Hô hấp hai người quấn quýt với nhau. Đây là từ ngữ dùng để miêu tả những người yêu nhau, nhưng giờ phút này An Sênh trừ không thể hô hấp, trong lòng đều là tung tăng nhảy nhót.

Phí Hiên quá nóng bỏng, đối với An Sênh anh như một món mỡ cay đỏ bừng, nhưng cô lại thích ăn thanh đạm, bây giờ nuốt từng ngụm món mỡ cay vào, toàn bộ đầu óc cùng lồ ng ngực như bị thiêu đốt.

May mà trước khi An Sênh cảm thấy mình sắp chết ngạt, Phí Hiên buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ngón tay lồ ng vào mái tóc dài ngắn lởm chởm của cô. Toàn bộ vẻ mặt anh bây giờ không có ôn nhu lưu luyến, đều là vẻ chiếm hữu mạnh mẽ khiến người khác kinh hãi.

An Sênh mở mắt, thở hổn hển tránh Phí Hiên. Mỗi lần đều là như vậy, Phí Hiên hơi mím môi, có chút bá đạo niết cằm của cô, xoay mặt cô lại.

“Nhìn tôi.” Phí Hiên nói, “Cảm gíac thế nào?”

An Sênh:…Mỗi lần đều hỏi, hỏi cái gì mà hỏi. Cảm giác anh thật đáng đánh đòn, sớm muộn gì lão nương cũng một tay đánh chết ngươi!

An Sênh nào dám nói như vậy, chỉ im lặng không lên tiếng. Bất đắc dĩ đối mặt với Phí Hiên. Phí Hiên chống đỡ một hồi cũng miễn cưỡng, nghiêng người nằm xuống, một tay vòng qua An Sênh, một tay mâm mê tóc cô.

Trong lòng anh kỳ thật đã có nghi hoặc, chỉ là Phí Hiên không muốn suy nghĩ. Anh còn đang đắm chìm vào cảm giác sung sướng, bây giờ An Sênh đang ở trước mặt, bị anh ôm vào ngực, anh thực an lòng.

Cho nên Phí Hiên tự động áp chế nghi hoặc trong lòng, an tĩnh trong chốc lát, ngón tay theo trán An Sênh trượt xuống cằm cô, sau đó đi xuống nữa.

“Vừa rồi cuốn sách kia…”

“Anh còn chưa thôi đi Phí Hiên.” An Sênh nhanh chóng đưa tay bịt miệng anh, ngón tay Phí Hiên lại xoa xoa cái cằm cô.

Đôi mắt Phí Hiên chuyển loạn, vươn đầu lưỡi ra li3m một chút. An Sênh giống như bị điện giật, nhanh chóng buông tay ra.

“Tôi hỏi em một vấn đề.” trên mặt Phí Hiên hiện lên vẻ xấu xa, An Sênh theo bản năng muốn trốn, nhưng anh nhanh chóng ôm cổ cô, dán bên tai cô nói một câu.

Thời điểm Phí Hiên dán môi vào tai An Sênh, cả khuôn mặt cô nháy mắt bị nhuộm đến đỏ bừng.

“Em thật sự là--- “

An Sênh siết tay thành quyền, bây giờ mới có khí lực đánh vào vai anh vài cái, mãi cho đến khi Phí Hiên không chịu nổi, bắt lấy tay cô dụ dỗ, “Rất tốt! Tôi không nói…” An Sênh còn hung hăng đá vào chân Phí Hiên một chút, động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Phí Hiên vội vàng ôm lấy cô, “Không làm khó…không làm khó em. Tôi ôm em ngủ một lát, tỉnh giấc vừa lúc ăn cơm chiều…”

“Ai muốn anh ôm? Anh lăn!” đầu An Sênh bị ép đặt trên vai Phí Hiên, mắng chửi.

Phí Hiên nghe vậy, đem cằm đặt trên đầu cô, cười, “Không nguyện ý thì không nguyện ý, gấp cái gì…Ai”

“Đau…xuống tay ác như vậy!” Hô hấp Phí Hiên hơi run, “Bụng dưới có thể tuỳ tiện đánh sao? Đánh hỏng rồi…Về sau em sống thế nào được?”

An Sênh lại muốn giãy dụa, nhưng Phí Hiên ôm cô gắt gao. Cô nhéo một cái bên hông anh, Phí Hiên y y a a trên đỉnh đầu cô kêu đau. An Sênh không biết anh có đau thật hay không, nhưng âm thanh kia chui vào tai cô rất đáng ghét.

Hai người…Không, chính xác mà nói là Phí Hiên đơn phương chọc tức An Sênh, cưỡng ép An Sênh làm loạn với anh, hai người không biết từ lúc nào, cứ như vậy mà ngủ.

Lúc y tá đến kiểm tra phòng, hai người vẫn không tỉnh. Giường rất lớn nhưng hai người lại chen chúc ở góc tường, ôm thành một đoàn, cả khuôn mặt đều rất an tĩnh.

Phí Hiên mấy hôm nay ăn diện lại thêm dáng vẻ tuấn tú, An Sênh còn chưa khoẻ nên sắc mặt không được tốt lắm, trán đặt trên vai Phí Hiên không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc loạn thất bát táo của cô.

Y tá vụng trộm chụp một tấm hình trong im lặng. Nhìn vào bức ảnh cũng không phân biệt được ai, bởi vì chỉ chụp được đường cong gò má hoàn hảo của Phí Hiên.

Y tá ra ngoài còn gửi cho đồng nghiệp, tiếp tục câu chuyện lúc trước, “Cô gái cứu chàng trai trong trận tai nạn xe, chàng trai sau khi tỉnh dậy hỏi cô gái là ai. Thật là chuyện tình hiếm có trên đời!”

Bức hình của hai người lại trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, “Đây là tôi chụp trưa thứ tư, tôi chờ mong tình yêu của hai người này!”

An Sênh vẫn hồn nhiên không biết “tình yêu” của cô được người khác ngưỡng mộ thế nào.

Bây giờ cô còn đang chìm trong giấc mộng. Nói đến cũng thật kỳ quái, cô rất ít nằm mơ. Bình thường năm mơ sau khi tỉnh dậy cũng đều quên mất, nhưng hai giấc mơ gần đây nhất, trong mơ đều là vào một đêm tuyết rơi, cô kéo hành lý đi trên đường, một bóng người cũng không có. Cô vừa lạnh vừa sợ.

Đến cuối giấc mơ, luôn có một đôi tay ấm áp bắt lấy tay cô, kéo cô về một nơi ngập tràn hơi thở mùa xuân, hoa nở rộ.

Từ đầu đến cuối cô không thể thấy rõ mặt người kia, nhưng cô cảm thấy người này đặc biệt ôn nhu, tay anh đặc biệt có lực, có thể xua tan rét lạnh.

- Hết chương 19.2-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi