NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

An Sênh không lập tức lên tiếng, cô không muốn tin lời Phí Hiên. Tên cẩu này chẳng phải đáp ứng chia tay rồi, bây giờ nhìn thấy cô như chó nhìn thấy xương nhào lên, đem cô cắn đau hết người…

Phí Hiên đợi cô trong chốc lát, không được đáp lại, anh hôn hôn cổ cô, động đậy chân.

An Sênh ngồi trên người Phí Hiên, cả người cứng đờ, muốn đứng dậy, nhưng eo lại bị Phí Hiên giữ chặt. Sắc mặt cô đỏ bừng, dưới tình thế cấp bách, đầu nghiêng sang hung hăng va chạm…

“Bốp” một tiếng, lưng Phí Hiên bị thương bị An Sênh đẩy cho choáng váng, nắm lấy hông cô, nói, “Không đáp ứng cũng được, vậy em cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi tôi ba bước. Dù sao em cũng mắng tôi cầm thú, liền thật sự muốn cầm thú cho em xem. Tôi nói được thì làm được!”

An Sênh không dám động, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, dùng sức kéo tay Phí Hiên, cắn răng nhận mệnh nói, “Anh nói đi, muốn tôi đáp ứng anh cái gì! Anh không được yêu cầu quá phận. Chó điên cũng sẽ nhảy tường!”

Phí Hiên đặt đầu trên lưng An Sênh, rầu rĩ nở nụ cười, “Đương nhiên không quá phận. Tôi sẽ không yêu cầu em ở bên cạnh tôi, lại càng sẽ không hạn chế tự do của em.”

“Thật sự?” An Sênh hoài nghi lời Phí Hiên.

Phí Hiên hừ một tiếng, “Đương nhiên là thật. Tôi sẽ không hạn chế tự do, cũng không ép buộc em, nhưng em không được trốn tránh tôi, tôi muốn biết em ở đâu…” Phí Hiên dừng một chút, mang theo ý cười tiếp tục nói, “Hơn nữa đồng ý tôi có thể tìm em bất cứ lúc nào.”

“Anh muốn làm gì? Anh tìm tôi làm cái gì?” An Sênh thật sự không biết Phí Hiên đang đánh chủ ý gì, đứt khoát nói, “Tôi đã nói tôi không có khả năng phát triển một mối quan hệ với anh. Anh cũng nói điều kiện của anh tốt như vậy, dạng phụ nữ nào mà không tìm được…”

“Nhưng tôi lại cố tình thích một người phụ nữ độc ác như em, tôi cũng rất buồn bực!” Phí Hiên đánh gãy lời An Sênh, “Trước hết em nghe tôi nói xong đã.’

An Sênh im miệng, một lát sau lại nói, “Nếu là nói chuyện, có thể hay không đừng ôm tôi? Để tôi ngồi trên ghế sofa!”

Phí Hiên dúi dúi đầu vào lưng An Sênh, âm thanh có chút nhẹ, “Em không để ý tới tôi, ngay cả ôm cũng không cho. Tôi cũng không có làm gì em…”

“Anh câm miệng!” An Sênh hung hăng đánh trên cánh tay anh, sắc mặt đỏ bừng, nhưng mặt đầy nghiêm túc, quát, “Nói nói nói! Nói tiếp, đừng nói sang chuyện khác---“

Phí Hiên “khụ” một tiếng, nhỏ giọng oán giận, “Cũng không phải tôi nói sang chuyện khác, là em dời lực chú ý của tôi…Chớ lộn xộn!”

An Sênh nghĩ đến lời nói trước đây của Đồng Tứ, đem Phí Hiên giam lại, làm cho anh “giương súng” bốn ngày.

Lúc nghe Đồng Tứ nói, An Sênh còn có chút đồng tình, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy, thật sự là quá nhẹ, như thế nào không phế anh luôn?!

Để cho anh chịu trong bảy tám ngày, để cho anh hỏng luôn. Đáng đời anh cái tội dây dưa không rõ, không biết xấu hổ đùa giỡn lưu manh.

Phí Hiên im lặng trong chốc lát, đổi tư thế ôm An Sênh, lại lần nữa mở miệng, “Tôi muốn lúc nào cũng tìm được em, em phải giữ chắc chắn phương thức liên lạc, nhận điện thoại của tôi, trả lời tin nhắn của tôi, còn…”

“Nói rõ ràng đi!” giọng điệu An Sênh bất đắc dĩ, “Quan hệ của chúng ta như thế nào? Anh muốn tuỳ thời tìm tôi, còn muốn tôi nghe điện thoại của anh. Tôi đã nói chúng ta không có khả năng! Anh nghe hiểu không hả, anh vẫn còn hoảng sợ?”

Phí Hiên không nói lời nào, chỉ dán trên lưng An Sênh, khụt khịt mũi, âm điệu có chút thay đổi, âm cuối còn mang theo run rẩy, “Tôi có khả năng vẫn còn hoảng sợ….”

Lại khóc?

Anh giống như tiểu cô nương, khóc thút thít…

Bất quá An Sênh có điểm chịu không nổi Phí Hiên khóc, thật sự là đả kích quá lớn.

Cô thở dài một hơi thật sâu, lại nghe Phí Hiên đè nén nhỏ giọng khóc thút thít một tiếng, lập tức đầu hàng, “Rồi rồi rồi! Anh đừng có như con mèo mắt ướt được không? Tôi cho anh biết vị trí, nghe điện thoại, tìm anh được chưa?”

Phí Hiên lại thút thít một tiếng, sau đó dán lên lưng An Sênh nở nụ cười…

An Sênh nhìn lại anh, nhất thời muốn nổi đoá. Tên cẩu này căn bản làm gì có khóc, lại giả vờ để lừa cô!

“Anh có biết xấu hổ không?” An Sênh quả thực khiếp sợ, “Anh đường đường là lão đại, lại đi dùng phương pháp này để đi lừa gạt một cô gái yếu ớt như tôi! Anh!”

An Sênh tức đến không biết nói gì.

Phí Hiên lại cười không dứt, khoé mắt đuôi mày đều là sung sướng, cùng bộ dáng đôi mắt đỏ hồng gió thảm mưa sầu nhìn An Sênh quả thực là hai thái cực.

“Đau lòng cho tôi sao?” Phí Hiên cười như ánh nắng chính ngọ vào mùa hè tháng 8, đâm cho An Sênh không mở mắt ra được.

“Tôi đau lòng cái rắm!” An Sênh nói, “Anh gạt tôi, như vậy liền không tính.”

“Em đã đáp ứng thì không được nuốt lời. Yêu cầu của tôi còn chưa nói xong.” Phí Hiên nhíu mày, một bộ dáng vô lại, “Dù sao…Chạy được hoà thượng chạy không được miếu, tôi là một thương nhân, em phải tin tưởng, tôi có nhiều nhất là thủ đoạn. Tôi đương nhiên sẽ không đụng tới người nhà của em, nhưng nếu tôi biến thành chủ nợ của nhà em thì sao?”

“Anh vô sỉ.” Hạ lưu hèn hạ.

An Sênh tức giận, duy trì lâu đến muốn chết lặng, những lời mắng chửi nghe vào tai giống như tâm bình khí hoà.

Phí Hiên lại không thèm để ý, tiếp tục nói, “Đồ tôi đưa em, em phải giữ, tôi muốn em ăn cơm cùng tôi, em phải…”

“Yêu cầu này của anh chính là ép tôi ngày ngày vây quanh anh, còn không bằng trực tiếp anh đâm tôi một nhát cho chết.”

An Sênh như đang nói đùa, “Nếu ngày ngày tôi đều ở bên anh, vậy đâm chết còn xem như tốt hơn.”

Phí Hiên chỉ xem như cô đang dỗi, mím môi, rốt cuộc nhượng bộ, “Nếu tôi muốn ăn cơm với em, ba lần em phải đáp ứng một lần, như vậy đi?”

“Không được! Tôi vì sao phải ăn cơm cùng anh? Hai người chúng ta đã chia tay, anh dây dưa như vậy có ý nghĩa gì.” An Sênh muốn chọc tức Phí Hiên, tốt nhất từ nay về sau không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.

Nếu anh khóc lần nữa, cô tuyệt đối kháng cự, không lung lay!

“Tôi chỉ nghĩ…”tôi chỉ nghĩ sống yên ổn, cách anh xa xa.

Bất quá Phí Hiên đã đoán ra được cô sẽ nói lời tổn thương, lập tức bịt miệng cô lại.

“Không.” Phí Hiên há to miệng, đem nửa khuôn mặt An Sênh đều hít vào, cắn một phát, “Em không được nghĩ.”

An Sênh bị Phí Hiên che miệng, tức nghẹn ngực. Anh không cho cô nói chuyện, lẩm bẩm nói, “Không riêng gì ăn cơm, xem phim, đi tiệc, ba lần em phải đáp ứng tôi một lần.”

An Sênh “ô ô” giãy dụa, anh đem cô ôm chặt chẽ, đặt đầu trên vai cô, có chút suy sụp nói, “Tôi không cưỡng ép em, không bắt buộc em chấp nhận tôi ngay lập tức. Là em chạy đến trêu chọc tôi trước, em chọc tôi…”

Phí Hiên nhắm mắt lại, gò má dán lên An Sênh, thanh âm nhỏ gần như không nghe thấy, “Em dù sao cũng phải cho tôi một cơ hội để tới gần em.”

“Còn có.” Phí Hiên nói, “Không cho em qua lại với Đồng Tứ, cách anh ta xa một chút, nếu không tôi liền không khách khí.”

“Cái khác tôi còn chưa nghĩ tới, chờ tôi nghĩ ra sẽ lại bổ sung.” Sau khi nói xong, anh mới buông miệng An Sênh ra. Cô lười cùng anh bác bỏ, liền cắn anh một cái.

Khí lực cô dùng không nhỏ, mặc cho người nào buộc phải đáp ứng những điều kiện không bình đẳng như vậy, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

An Sênh cắn tay Phí Hiên, nhưng anh không né tránh, ngay cả gọi cũng không, dứt khoát gối đầu lên vai An Sênh, nhìn cô cắn.

Thậm chí còn nghiêng đầu hôn hôn cô.

An Sênh cắn không nổi nữa, cô sợ Phí Hiên làm bậy.

Nhưng hiện tại, An Sênh lại sợ hơn thái độ này của anh đối với cô, bởi vì điểm mấu chốt của anh càng thấp, lại càng chứng minh anh dễ dàng tha thứ cho cô hơn.

Một người vì cái gì sẽ dễ dàng tha thứ cho một người khác, ném đi cả quan hệ máu mủ bạn bè. Câu trả lời kia không cần thiết phải nói ra.

Đây không phải là điều gì vui vẻ với An Sênh. Phí Hiên là nam chính, anh có nữ chính của riêng mình, số mệnh của anh đã được định trước, nếu chệch quỹ đạo thế giới liền sụp đổ.

An Sênh muốn sống ở thế giới này, cô muốn cùng ai cũng được, nhưng không thể là Phí Hiên.

Nhưng An Sênh cho rằng mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo, nhưng Phí Hiên này lại muốn lệch.

Mà tình cảnh của Đồng Tứ lại quay trở về như cũ.

Không nên như vậy. Người thì lệch, ngừơi thì như quỹ đạo cũ, thế giới này sớm muộn cũng xong.

An Sênh hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng, Phí Hiên cảm nhận được sự kiên quyết của cô, có thể dần dần mất hứng thú với cô.

Trên thực tế cô vẫn vụng trộm thở dài nhẹ nhõm. Điều kiện của Phí Hiên thật sự quá phận, nhưng đều trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Tuỳ lúc tìm cô sẽ không để ý đến anh, giữ liên lạc là thế nào? Về phần ra ngoài ăn uống tiệc tùng, nếu cô đi theo Phí Hiên một lần, anh lại thích cô, bao lâu anh mới từ bỏ ý nghĩ?

An Sênh cẩn thận suy nghĩ, có lẽ vẫn có thể xem là một cái đánh mất ý niệm của Phí Hiên.

Luôn luôn trốn tránh, không chiếm được mới là tốt nhất. Nếu thật sự ở bên người, anh liền biết không phải cảm giác anh muốn.

Hai người xem như đạt được thoả thuận. Phí Hiên cúi đầu, nhìn dấu răng An Sênh trên tay, buông lỏng cánh tay cô ra.

An Sênh đứng dậy, ngồi đối diện anh. Phí Hiên duỗi tay cho cô, “Giúp tôi xoa xoa.”

Tay giơ đến trước mặt An Sênh, cô lại không động, ánh mắt phức tạp nhìn anh.

Phí Hiên đạt được mục đích, ánh mắt có thể nói là bình tĩnh, lẳng lặng nhìn An Sênh, cố chấp giơ tay.

An Sênh hít sâu một hơi, sau đó thở dài, nhắm chặt mắt, bắt lấy tay Phí Hiên, lúc này đây thực sự nhẹ nhàng xoa tay anh.

Hai người đều không nói gì. An Sênh mặc kệ chiếc áo cỡ lớn của anh, tay áo rất dài. Phí Hiên giúp cô kéo lên, sau đó tiếp tục đặt tay trên đầu gối cô.

An Sênh đẩy tay Phí Hiên, “Dấu răng còn không có, xoa cái gì.”

Bất quá lần này cô không có hất ra, Phí Hiên bắt được tay cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bộ dáng đều có chút chật vật. Phí Hiên tóc tai tán loạn, An Sênh váy bị rách, áo sơ mi của Phí Hiên nhàu như khăn lau.

Nếu là bạn bè sẽ nhìn nhau cười, nếu là tình nhân, lúc này sẽ ôn nhu sửa sang lại cho nhau.

Nhưng hai người là quan hệ như thế nào, đều thực phiền lòng.

Phí Hiên cố chấp nắm tay An Sênh, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Phí tổng, lầu dưới vũ hội đã bắt đầu, đều đang chờ anh.” Nghe được tiếng, là người vừa bị Phí Hiên tống cổ xuống lầu, Đinh Oánh Khiết.

Trong phòng không ai đáp lại, An Sênh quay đầu nhìn.

Đinh Oánh Khiết lên tiếng lần nữa, “Phí tổng? Anh có trong phòng không, tôi đi vào…”

- Hết chương 26.1-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi