NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Phí Hiên rốt cuộc cũng đem khối hồng kia nuốt xuống, sau đó dạt tất cả hồng trong hộp cơm sang một bên, đổ canh vào, liền ăn như vậy.

An Sênh uống một ngụm nước, áp chế ho khan, hai người đối mặt ăn cơm. Không khí thế nhưng thập phần hài hoà.

Ăn xong, Phí Hiên thấy sắc mặt An Sênh không tệ, ôn hoà mở miệng, “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”

Phí Hiên nói, “Sau khi tan việc, tôi dẫn em đi ăn ngon.”

An Sênh còn dư lại một miếng cơm, nghe vậy liền dừng động tác, cuối cùng đem cơm nuốt vào bụng, lúc này mới nhìn Phí Hiên một chút.

Anh nhìn cô, trong hộp cơm chỉ còn lại mấy trái hồng, chờ cô trả lời.

“Điều thứ 3.” Phí Hiên nói, “Em đáp ứng điều thứ 3…”

Sau khi nói xong, anh lại nhỏ giọng bổ sung một câu, “Lần này, em nên đáp ứng.”

An Sênh gật gật đầu, đặt đôi đũa trên hộp cơm, cuối cùng nói, “Vậy thì đi.”

Cảm xúc Phí Hiên nháy mắt dâng trào, cả buổi chiều đều vui vẻ ra mặt, giúp An Sênh làm việc cũng càng ngày càng thuần thục, thỉnh thoàng còn sung sướng huýt sáo.

An Sênh cả ngày trừ làm cá bên ngoài, trên cơ bản cũng không làm cái gì, khó có được lúc thoải mái. Buổi chiều kết thúc công việc, Phí Hiên chạy đến xe lấy ra hai túi to, sau đó đi bộ đưa An Sênh trở lại phòng trọ.

Tại cửa ra vào, đem hai túi to cho cô, nói, “Không phải cái gì đáng giá, tôi nhìn thấy hợp với em liền mua…”

An Sênh không lập tức nhận, nhìn chằm chằm Phí Hiên trong chốc lất, vươn tay cầm hai túi đồ nhìn thoáng qua.

Không có gì ngoài ý muốn, là quần áo, số lượng khá nhiều. Một túi khác nặng hơn, hẳn là giày.

An Sênh đối với cách nói “không đáng bao nhiêu” của Phí Hiên căn bản là không tin.

Nhưng tất cả quần áo đều ở chung một túi, cô kéo một món ra, chất lượng không cần phải nói, không có nhãn mác, nhất thời trong lòng một trận cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Phí Hiên là đang để ý đến cảm nhận của cô, cho nên mới cắt nhãn, được một lão đại cẩn thận như vậy…

Hơn nữa cắt nhãn liền không thể trả.

An Sênh không có khả năng mặc quần áo Phí Hiên đưa, đã định trước không có kết cục, liền không thể hưởng thụ quà tặng của anh.

Bất quá An Sênh vẫn nhận, tránh cho anh lại muốn nổi điên…

Nghĩ đến đây, cô nhìn Phí Hiên một chút. Tựa hồ gần nhất Phí Hiên cũng không có nổi điên, chỉ là thêm một tật xấu mới, thích khóc.

An Sênh nhận gói to, nhàn nhạt gật gật đầu, nhớ tới tối qua Phí Hiên khóc trong điện thoại, lúc ấy cảm giác thật không tốt, nhưng bây giờ ngẫm lại có chút buồn cười.

Cô có hơi nhếch nhếch khoé miệng, nhìn ánh mắt Phí Hiên, cũng không tự chủ mang theo độ ấm.

An Sênh biến hoá thật sự rất lớn. Bộ dáng cô bây giờ, thậm chí không giống với đời trước.

Làn da cô thực trong suốt, tóc luông xoã, đôi mắt to tròn, thời điểm cô không bày ra dáng vẻ hung dữ, thoạt nhìn rất vô tội. Đôi môi hồng hào, thập phần làm người khác muốn nhấm nháp một chút, cảm nhận xem nó có ngọt như bên ngoài không.

Nhất là lúc cô cười rộ lên, môi mắt cong cong, thuần lương vô hại.

Không giống như Phí Lam Lam dịu dàng hào phóng như một đoá lan cao nhã, An Sênh càng giống một đoá hoa dại, nở tại vùng hoang du ở giữa cánh đồng cỏ xanh biếc. Không có mười phần hoa mỹ, nhưng đoá hoa này đón gió đong đưa, hướng về phía mặt trời mà sống, không sợ mưa gió, ghé sát vào còn thoang thoảng mùi hương.

Phí Hiên thấy cô cười, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó có chút mất hồn, nhưng lúc sau, nhìn một chút liền phát si.

“Anh đi thay bộ quần áo khác đi.” An Sênh xách gói to đi lên lầu. Phí Hiên lên tiếng, nhìn bóng lưng cô, âm thầm quyết định, về sau nhất định phải tặng cô thật nhiều đồ.

Quả nhiên không có cô gái nào không thích được tặng quà!

“Tiểu Nghiễm Cáo” thật sự không lừa anh!

An Sênh không biết, cô vô tình lộ ra ý cười đã bị Phí Hiên hiểu lầm, chớp mắt liền hành động theo trường phái “Tặng quà để thu phục”.

Trở lại phòng trọ, cô lấy tất cả quần áo Phí Hiên đưa, sau đó mở tủ quần áo, cả quần áo và giày đều để bên cạnh cái vòng tay kia của anh. Ngăn tủ này cô rất ít sử dụng, dùng để giữ đồ Phí Hiên tặng, về sau trả lại cho anh.

Phí Hiên dùng tốc độ tên lửa về nhà, tắm rửa, bôi hai lần sữa tắm để tẩy sạch mùi cá, mặc áo ngủ đi ra, lại xịt một ít nước hoa, sau đó nhào lên giường cầm điện thoại, nhắn tin cho An Sênh.

Hiên Hiên không chỉ: Em tắm xong chưa? Hôm nay em mặc quần áo gì?

Hiên Hiên không chỉ: Em muốn ăn cái gì, tôi gọi điện đặt bàn trước.

Sau khi nhắn xong, Phí Hiên nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm. Chốc lát sau, điện thoại run lên, An Sênh trả lời.

Sênh Sênh không thôi: Màu trắng, tuỳ tiện.

Phí Hiên ôm di động, lăn một vòng trên giường, sau đó đến phòng chứa quần áo thay đồ.

Cuối cùng anh chọn một bộ tây trang trắng xanh xen kẽ, chỉnh trang lại mái tóc, xoay 360 độ hai vòng trước gương, lúc này mới hài lòng búng ngón tay kêu vang.

Phí Hiên chọn một nhà hàng cơm tây, anh nhớ kỹ trong số quần áo đưa cho An Sênh, chỉ có duy nhất một chiếc đầm trắng lam.

Rất hợp với bộ tây trang này của anh, đi trên đường không cần cử chỉ thân mật, người khác nhìn vào cũng biết hai người là một đôi.

Kết quả, lúc đến đón An Sênh, phát hiện cô mặc một chiếc đầm thuần trắng, trong lòng có chút mất mác.

Nhìn thoáng qua cổ tay An Sênh, cô cũng không có mang chiếc vòng hạt, ngay cả giày cũng không phải đôi anh mua.

Phí Hiên đem ngón tay đến môi cắn một phát, chờ An Sênh lên xe, cảm giác không thoái mái mới từ từ áp chế.

Vừa mở cửa xe, An Sênh đột ngột hỏi một câu, “Anh đổi nước hoa?”

Phí Hiên sửng sốt một chút, An Sênh nói xong cũng sửng sốt, tiếp theo miệng mím chặt, đem đầu chuyển sang nhìn ngoài cửa sổ.

Phí Hiên hồi thần, khoé môi xinh đẹp nhếch lên, “A…đổi, mũi em tốt thật.”

An Sênh không nói gì, bên tai lặng lẽ hồng lên.

Phí Hiên không chú ý đến chi tiết nhỏ này, dọc đường lái xe, miệng đều cười. Chờ đến nơi, anh đột nhiên kề sát vào An Sênh.

An Sênh quay đầu hoảng sợ, hai tay đặt trên vai anh, tư thế thập phần cảnh giác.

Thật sự không thể trách cô, mà tại vì Phí Hiên đùa giỡn lưu manh thành thói.

Phí Hiên cởi dây an toàn cho An Sênh, sau đó lui về phía sau.

“Anh làm cái gì?” An Sênh khẽ nhíu mày hỏi anh.

Phí Hiên nhìn cô, cố ý hạ âm lượng, còn giúp cô vén lại lọn tóc, thành công làm An Sênh nổi da gà, sau đó mở miệng nói, “Dễ ngửi sao?”

“Cái gì…” An Sênh nhất thời không phản ứng kịp, Phí Hiên lại lần nữa kề sát vào, nghiêng người, chỉ vào sau tai anh.

“Thơm không?”

An Sênh:…thơm cái đầu quỷ nhà anh.

Cô đè lại gò má Phí Hiên, đem anh đẩy ra, cau mày nói, “Sao anh lại phóng túng như vậy hả?”

Phí Hiên:…Anh vẫn là lần đầu tiên trong đời bị nói phóng túng.

Bất quá, bất luận An Sênh nói cái gì, hiện tại anh đều thấy nghe rất tốt, đè lại tay cô, đem mặt mình cọ cọ tại lòng bàn tay cô.

“Vậy mùi này không thơm?”

“Thơm thơm thơm, anh rất thơm!” An Sênh rút tay về, mở cửa xuống xe. Phí Hiên cũng xuống theo, cô chắp tay sau lưng, cọ cọ trên váy.

Hai người vào nhà hàng, tại quầy lễ tân báo bàn, lễ tân rất nhanh dẫn hai người lên lầu.

Ghế dựa kiểu xích đu, không gian rất lãng mạn, ngồi lên còn có chút đung đưa.

Lúc gọi món, Phí Hiên hỏi An Sênh muốn ăn gì, cô không nhận thực đơn, trực tiếp nói, “Mì ý hải sản.”

Cũng không phải An Sênh muốn tiết kiệm tiền cho anh, là cô chỉ thích món mỳ ý ở nhà hàng tây.

Phí Hiên nghe An Sênh nói như vậy, trực tiếp giao thực đơn cho phục vụ, “Hai phần mì ý hải sản, hai ly nước dưa hấu.”

Phục vụ cầm thực đơn đi. An Sênh nhìn Phí Hiên, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Cô biết anh đang cố gắng thích ứng với các thói quen, sở thích của cô.

An Sênh nói, “Anh thích món khác thì gọi, không cần bận tâm tới tôi.”

Khi nói chuyện, nước dưa hấu đã được mang lên, Phí Hiên cầm ống hút khuấy, uống một ngụm nói với An Sênh, “Tôi không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn. Em muốn ăn món khác sao?”

Cả ngày hôm nay hai người đều ở cùng nhau, đến lúc này, Phí Hiên nhịn cả một ngày, mới rốt cuộc hỏi An Sênh, “Người đàn ông ở gian hàng kế bên kia, còn có ba ba của đứa nhỏ kia, có phải đều có ý với em không?”

An Sênh chấn động, đem ngụm nước dưa hấu trong miệng nuốt xuống, sau đó nhíu mày. Phí Hiên thật nhạy cảm, thường ngày hai người kia sẽ cùng An Sênh nói chuyện, nhưng hôm nay có Phí Hiên, bọn họ cũng không trò chuyện nhiều, chỉ là nhìn vài lần.

Như vậy cũng bị nhìn ra.

Bất quá An Sênh không đáp lại anh, nhìn anh vài lần rồi cúi đầu, bởi vì vấn đề này trả lời như thế nào cũng đều không phải.

Nói là đúng, lại giống như khoe khoang, tựa như Phí Hiên cố ý để Đinh Oánh Khiết ở cùng một chỗ với cô.

Nhưng nếu nói không phải, lại giống như che dấu. An Sênh tự thấy cô không có cái gì cần che dấu, miễn cho Phí Hiên hiểu lầm, cho nên cũng không thể phủ nhận.

Nhưng Phí Hiên không biết được câu trả lời sẽ liền ghi nhớ trong lòng. An Sênh không lên tiếng, ngược lại anh không lập tức truy vấn. Đợi món mỳ ý hải sản được dọn lên, hai người ăn mấy miếng. Phí Hiên thấy An Sênh đem tôm đẩy sang một bên, sau đó thực tự giác lấy bao tay bóc tôm cho cô.

Hai con tôm được đưa đến đ ĩa An Sênh, cô ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, Phí Hiên mới mở miệng, “Rốt cuộc là không phải a…”

Phí Hiên nhìn chằm chằm, chờ cô trả lời. An Sênh cúi đầu dùng nĩa ghim vào thịt tôm, nhét vào miệng nhấm nuốt. Sau khi nuốt xong, mới trả lời Phí Hiên, “Tôi không biết.”

- Hết chương 29.1-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi