NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Endy.

An Sênh nghĩ đến tiền lương cô đưa cho anh, lại nhìn Phí Hiên lấy ra tiêu, nhất thời trong lòng như muốn bùng nổ.

Vốn số tiền này là cô gửi cho ba mẹ, nhưng từ hai tháng trước, Phí Hiên trở thành chủ nợ của nhà cô, tất cả đều giao cho Phí Hiên.

Ba mẹ cô vẫn tốt, tiền lương là lãnh theo năm, nhưng An Sênh không phải. Mỗi tháng trừ tiền sinh hoạt thiết yếu, tiền còn lại đều đưa cho Phí Hiên.

Thiếu nợ thì phải trả, điều này là tất yếu, nhưng chung quy là cô cẩn thận. Làm một tháng nhận lương, sau đó đưa cho Phí Hiên cũng không có vấn đề gì. Nếu Phí Hiên không tiêu tiền trước mặt cô cũng không có chuyện gì để nói, đằng này không biết anh thấy thú vị thế nào, cố tình thích trước mặt cô tiêu tiền lương của cô.

An Sênh nín nửa ngày, nói ra một câu, “Cái gì điện ảnh, xem ở đâu mà lại nhiều tiền như vậy? Anh chính là cái đồ phá gia chi tử mà!”

Phí Hiên cười rộ lên, động tác trên tay không ngừng, một chốc sau liền thu bút, nhìn hai hàng chân mày, nâng mặt An Sênh không buông.

“Em nói không đúng.” Phí Hiên nói, “Tôi bây giờ không phải là phá gia chi tử.”

Anh cười một thoáng, cười đến cực kỳ ngứa đòn, “Tôi bây giờ là tiểu bạch kiểm.”

( Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp, dáng vẻ thư sinh. Ngoài ra còn dùng để chỉ trai bao, hám tiền)

An Sênh:…

Chính anh tự nói bản thân là tiểu bạch kiểm, nhưng lại nói một cách đầy kiêu ngạo như vậy, An Sênh vẫn là lần đầu tiên gặp.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Phí Hiên, nghĩ tiền anh tiêu đều là mồ hôi nước mắt của cô, An Sênh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô đẩy bả vai anh một chút, quay đầu nhìn vào gương, phát hiện anh vẽ chân mày quả thật rất đẹp. Không phải dáng mày đen nhánh một đường, mà là kiểu phẩy sợi, có thể nhìn được từng sợi lông mày.

Mặc dù biết là giả, nhưng vừa nhìn rất chân thực, ít nhất nhìn bằng mắt thường cũng không khác hàng thật là bao.

An Sênh rất vừa lòng với tay nghề của Phí Hiên, nhưng lời nói ra vẫn vô tình, “Tôi mới không nuôi anh thành tiểu bạch kiểm.”

Phí Hiên nghe vậy nở nụ cười, đuôi lông mày hếch lên cao, hỏi “Vậy em muốn nuôi tôi thành cái dạng gì?” anh vây quanh cô, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy ý cười, “Em thích người như thế nào, có thể nói. Tôi có thể sửa đổi.”

“Không sửa được.” An Sênh chậc chậc, đi đến ấm nước bên cạnh, rót một ly nước ấm, trôi chảy nói một câu, “Cẩu không đổi được ăn…”

Sau khi nói xong, Phí Hiên sửng sốt một chút, tiếp đè bả vai An Sênh, trực tiếp cười cong eo. An Sênh còn chưa biết phản ứng sao, đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt đỏ ửng.

“Tôi là không đổi được…” Phí Hiên cười vô cùng ma mị. An Sênh uy hiếp nhìn anh, Phí Hiên lui về sau hai bước, đi về phía phòng ngủ, mở miệng khoa trương nói, “Ăn em.”

An Sênh đuổi theo, anh nhanh chóng bước vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Đây là phòng ngủ của An Sênh, cô liều mạng mở cửa. Phí Hiên tựa hồ đã dự liệu trước, đứng ở cửa chờ cô.

An Sênh vừa mở cửa, thiếu chút nữa bổ nhào vào ngực anh.

Mà anh nghiêng người dựa vào khung cửa, nâng lên khoé miệng, cười đến thập phần quỷ dị, hai tay đặt lên hông áo choàng tắm, kéo gần khoảng cách giữa cả hai, nói vào tai An Sênh một câu.

- ------kim chủ đại nhân, tôi sẽ biểu diễn vũ điệu thoát y cho ngài.

An Sênh chưa kịp chạy trốn, liền thấy Phí Hiên đột nhiên mở rộng áo choàng tắm sang hai bên.

“A---“ lưu manh!

“Rầm” một tiếng, An Sênh nhanh chóng đem cánh cửa phòng ngủ đóng mạnh lại, cả người nhiễm một màu hồng, trở lại bàn, trực tiếp cầm cốc nước lên uống, cảm giác cả người thẹn đến phát hoả.

Mà trên thực tế, cô cầm lấy cốc nước dán lên mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa rồi cô căn bản cái gì cũng không thấy…

Phí Hiên đứng bên trong cửa phòng ngủ, cánh cửa chỉ cách mũi anh có 1cm, cửa đóng mạnh thổi qua một trận gió mát mẻ.

Hai tay vẫn còn giữ tư thế mở áo choàng tắm, nhưng bên trong mặc T-shirt, phía dưới mặc một cái qu@n lót tứ giác bảo thủ, bất quá chỉ lộ ra hai cái đùi mà thôi.

Anh chỉ nghĩ muốn trêu cô một chút, cũng không phải muốn “khoe khoang”, nhưng lại tính sai, An Sênh thiếu chút nữa vừa rồi dùng cửa đập gãy sống mũi của anh.

Loại vui đùa này về sau vẫn là không nên…Rõ ràng trong “Tiểu Nghiễm Cáo” đã nói, cô gái nhỏ bị như vậy bịt mặt la hét, nói một câu “Anh thật đáng ghét.”

Nhưng Phí Hiên dùng sự thật chứng minh, cùng con gái trêu đùa kiểu này, sợ là mạng chó không đảm bảo.

Anh rất nhanh thay quần áo đi ra, một dạng không có việc gì. An Sênh nhìn anh, nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống lại có chút phát sốt.

Nhưng cô đè nén không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt hai người nghiêm túc giống như đi gặp đối tác làm ăn, đối với nhau thản nhiên gật đầu, ý tứ là đã chuẩn bị xong, sau đó một trước một sau ra ngoài.

Lúc xuống lầu, Phí Hiên bật điện thoại để chiếu sáng, chính mình đi ở phía trước, di động cùng tay đặt ở phía sau lưng, chiếu sáng đường đi cho cô.

Hai người ra khỏi hành lang, lên xe, An Sênh muốn ngồi ghế sau, miễn cho không khí xấu hổ, nhưng Phí Hiên phát hiện ra ý đồ của cô, trước lúc cô mở cửa liền khoá lại.

“Ngồi phía trước.” Anh mở cửa kính xe, nhìn cô rất nghiêm túc giải thích, “Vừa rồi tôi đã mặc quần áo bên trong, chỉ muốn trêu em chút thôi, em bị doạ sợ? Về sau tôi cam đoan sẽ không đùa như vậy…”

An Sênh quấn lọn tóc, không nói chuyện, đi đến vị trí kế tài xế, mở cửa xe ngồi vào.

Phí Hiên cho rằng muốn đem không khí điều hoà trở lại. Bình thường cùng An Sênh một chỗ, nhất là loại tình huống giống như hẹn hò như thế này, miệng anh nói không ngừng.

Nhưng hôm nay lại không như vậy. Eo anh ngồi thẳng tắp, thập phần nghiêm túc lái xe, dư quang thường thường liếc nhìn An Sênh, suy nghĩ lát nữa làm thế nào để cô vui vẻ.

Loại trêu đùa này có chút quá, hai người còn không phải là quan hệ yêu đương, nhưng Phí Hiên muốn thử, có thể hay không tiến thêm một bước.

Mà An Sênh kỳ thật đã hình thành thói quen Phí Hiên nói chuyện không ngừng, không ngừng thay đổi tiểu xảo. Hôm nay anh đột nhiên không nói gì, làm cho cô không thích ứng được.

Dư quang cũng bắt đầu quan sát anh, phát hiện anh cũng vụng trộm nhìn cô, môi hơi mím, bộ dạng thật cẩn thận.

Nhất thời cô chút buồn cười. Gần đây An Sênh luôn muốn cười, không lý do, không khống chế được, mạc danh kỳ diệu muốn cười.

Phí Hiên hẳn là còn để ý vụ việc kia, phỏng chừng cho rằng cô đang tức giận.

Ngón tay cô đặt trên túi xách nhỏ, đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc màu ánh đèn rực rỡ bên ngoài, mở miệng nói, “Tôi không tức giận, vừa rồi cái gì tôi cũng không phát hiện ra.”

Phí Hiên vừa thấy An Sênh mở miệng, lập tức sủa bậy (nguyên văn nhé mụi người v ), “Tôi chỉ muốn trêu em thôi. Ngày hôm qua tôi đọc “Tiểu Nghiễm Cáo”, cô gái kia nói chồng cô ấy là thanh mai trúc mã, rất thích trêu chọc cô ấy, trong đó có tình tiết này…”

An Sênh hít một hơi, tay đỡ trán, đến lúc này cô mới phản ứng được, vì cái gì lúc trước sau trận tai nạn xe cộ, cô và anh còn ở trong bệnh viện, Phí Hiên không có biểu hiện như vậy.

An Sênh cho rằng nửa năm này, anh đi tu đâu đó, hiện tại xem ra là tự học thành tài…

Mấy chiêu trò kia đều là học từ “Tiểu Nghiễm Cáo”?

Cô không nghĩ sẽ phối hợp với anh, bởi vì “Tiểu Nghiễm Cáo” nói đi nói lại đều sẽ liên quan ít nhiền đến tiểu Hoàng văn ( thể loại sắc), cô bị tiểu Hoàng văn kia cọ rửa, nhưng lại cảm thấy Phí Hiên rất tri kỷ, ngẫm lại thật sự là…xấu hổ a.

Nhưng cô lại rất hiếu kì với câu chuyện này, cho nên nhịn trong chốc lát, vẫn ho nhẹ một tiếng, hỏi “Sau thế nào?”

Phí Hiên đoán được cô sẽ hỏi, quay đầu cười như vầng thái dương nói, “Sau này theo thời gian trưởng thành, hai người dần dần lớn lên, cô gái này ngực từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không có lớn hơn…”

“Ha ha ha ha…”

Hai người đồng thời nở nụ cười, An Sênh dựa lưng vào ghế, thật sự là khống chế không được, đập một cái vào vai Phí Hiên, “Anh như thế nào lại cứ xem những thứ này! Đều xem đến choáng váng!”

Phí Hiên không có trốn, thậm chí còn nghiêng về phía cô, để cô đánh. An Sênh cười trong chốc lát, miễn cưỡng dừng lại, sau đó lại hỏi, “Sau này sao…”

“Kết cục đều một dạng.” Phí Hiên nói, “Sau này cô ta đi nâng ngực, sau đó liền biến thành ngực tấn công mông phòng thủ. Bạn trai cô ta vừa thấy, lập tức liền chôn trong ngực không ra được.”

“Nhưng câu chuyện gần đây đều là nâng ngực hả?” An Sênh nói.

Phí Hiên có chút thần bí nở nụ cười, hắng giọng một cái, “Chỉ có cái này còn có thể nói cho em một chút, cái khác…qua một đoạn đi, hiện tại không quá thích hợp.”

Nam chính bệnh tật, những câu chuyện trên “Tiểu Nghiễm Cáo” đều quá mức **, trên cơ bản đều là quay chung quanh những điểm này, hiện tại nếu nói cho cô nghe không quá thích hợp.

Về chuyện nâng ngực trong “Tiểu Nghiễm Cáo”, Phí Hiên đọc một ít, kịch bản không giống, thuộc lòng kể cho An Sênh nghe giải trí.

Bất quá không thể không nói, vô luận đọc sách gì cũng có ích, anh ngược lại đọc rất nhiều truyện, tuy rằng kết cục đều như nhau, nhưng diễn biến câu chuyện lại đặc sắc, cẩu huyết mười phần.

Tuy đều là những truyện tra nam, nhưng anh không học theo những thứ kia, chỉ học làm thế nào để con gái vui vẻ, nhưng phải thừa nhận rất hữu dụng.

Phí Hiên nghiêng đầu nhìn khoé mắt An Sênh còn mang theo ý cười, trong lòng không khỏi thầm khen giơ ngón tay cho biên tập “Tiểu Nghiễm Cáo”.

Những câu chuyện từ xưa nhưng đi vào lòng người, “Tiểu Nghiễm cáo” cũng thật thông minh!

Không khí giữa hai người đặc biệt tốt, dọc theo đường đi đều nói cười vui vẻ. Đến nhà hàng, Phí Hiên vô luận là muốn cái gì đều sẽ hỏi qua ý An Sênh. Toàn bộ buổi tối, An Sênh nào có nhớ ăn cái gì mùi vị ra sao, chỉ nhớ rõ Phí Hiên làm cô cười không ngớt.

- Hết chương 30.2- 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi