NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

“Nghe nói ven bờ sông muốn sửa chữa, hôm nay có người đi thị sát, cả chợ thuỷ sản đều được nghỉ…”

An Sênh vẻ mặt đầy hoài nghi, Phí Hiên rầm rì một tiếng, làm nũng nói, “Em không tin anh sao? Anh đã nói rồi, anh không có lừa gạt em.”

Hôm nay quả thật chợ thuỷ sản không có bán, cũng đúng là vì ven bờ muốn sửa chữa, có người đi thị sát.

Chẳng qua đoàn thị sát là thuộc tập đoàn Phí Thị, thời gian thị sát cũng không phải hôm nay, mà là một tháng sau.

Lần trước trên du thuyền, Phí Hiên cùng Đồng Tứ tranh chấp chính là vụ này. Chợ thuỷ sản gồm cửa hàng của các hộ dân phụ cận đều sẽ phá bỏ và di dời, khu vực này bước đầu quy hoạch để mở khách sạn.

Phí Hiên vốn một lòng một dạ tranh giành vụ án này vì muốn gây áp lực cho Đồng Tứ, một phần cũng vì có lợi nhuận.

Nhưng trên du thuyền, Phí Hiên thấp thế hơn Đồng Tứ ở vài điểm, không được vụ này cũng không sao, xem như một chuyến dạo chơi.

Thật đúng dịp không khéo, An Sênh thế nhưng lại làm trong chợ thuỷ sản này, vốn dạo chơi, Phí Hiên đột nhiên lại cảm thấy hứng thú.

Hiện tại hợp đồng đã được ký kết, những cửa hàng trong chợ vì tiền bồi thường nên đối với Phí Hiên mỗi người đều ngoan ngoãn.

Phí Hiên muốn để người khác ra mặt, nhanh chóng xử lý chợ thuỷ sản, như vậy An Sênh cũng không cần ở lại làm nữa.

Nhưng ở bên cạnh An Sênh vài ngày, Phí Hiên nhanh chóng đổi ý. Nhìn qua An Sênh rất thích công việc này, làm rất vui vẻ, nếu đột nhiên mất di, khẳng định sẽ rất khổ sở.

Huống chi, trọng yếu là, Phí Hiên mua đồ cho cô, phát hiện An Sênh không ham thích những món đồ xa xỉ, tự lập tự cường, cho dù không còn việc ở chợ thuỷ sản, cô cũng không có khả năng theo anh về nhà.

Cho nên Phí Hiên quyết định, chờ một thời gian, chờ thái độ An Sênh mềm mỏng lại, sẽ mang cô trở về.

Một thời gian này liền kéo dài liền mấy tháng, vốn cho rằng Phí Hiên còn phải chờ, không ngờ phải kết án tử hình cho kế hoạch một tháng sau nhanh đến như vậy. Anh dự tính thời gian như vậy hẳn là ổn, nhưng không nghĩ đến An Sênh đột nhiên đáp ứng anh.

Sáng sớm hôm nay, anh gọi điện cho đoàn thị sát, không vì lý do gì, chỉ vì anh muốn ôm An Sênh ngủ thêm.

An Sênh bị anh đè lại, không đứng dậy được. Nếu lúc này tới chợ, tới nơi cũng đã giữa trưa, huống hồ An Sênh tin tưởng Phí Hiên không có lừa cô.

Chỉ là trong lòng cảm thấy không quá thoái mái, cảm thấy Phí Hiên cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện gọi cho bà chủ, an bài chuyện của cô, liền không đúng lắm.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người đã xác định quan hệ yêu đương, buổi sáng cô không dậy nổi, Phí Hiên giúp cô xin phép cũng là chuyện đương nhiên.

An Sênh rối rắm một hồi liền thông suốt. Phí Hiên ôn nhu săn sóc, không có gì hơn thế, cả hai đời, phần tình cảm này đến với cô mà nói không quá dễ dàng, cô không nên khác người.

An Sênh cứ như vậy ngây người, cảm nhận nụ hôn lưu luyến của Phí Hiên, tim đập nhanh.

Bất quá hưởng thụ trong chốc lát, lúc cô đổi tư thế, không cẩn thận nằm sát vào người anh, sau đó cả người cứng đờ. Phí Hiên cũng cứng người, sau đó nhanh chóng lui ra, cong eo có chút xấu hổ nhìn cô.

Hai người đối diện một chút, Phí Hiên li3m li3m môi, vành tai bắt đầu đỏ lên, giải thích, “Chỉ là…phản ứng tự nhiên, anh không có ý xấu…”

An Sênh nhíu mi, Phí Hiên thở dài, ôm lấy cô, siết khuôn mặt cô, “Được rồi, có chút ý xấu, nhưng em không thể tàn nhẫn như vậy.”

“Em như thế nào tàn nhẫn?” An Sênh lên tiếng.

“Em không để anh…Anh có thể đợi, đợi đến khi em nguyện ý.” Phí Hiên nói, “Nhưng em không thể cấm luôn chút ý xấu này của anh. Nếu như vậy cùng em thân cận, khác nào Liễu Hạ Huệ chứ.”

Phí Hiên đạp chân một cái, tăng thêm giọng điệu, “Anh đây không phải có bệnh sao…”

An Sênh phốc nở nụ cười, cô cũng không để ý.

Cô chỉ là không có chuẩn bị tốt, không nghĩ sẽ tiến triển nhanh như vậy, cảm thấy hai người còn thiếu nhiều thứ, cảm giác có chút không đúng lắm.

An Sênh cảm thấy, cô có loại cảm giác này, có thể là bóng ma đời trước quấy phá, bất quá cô không nghĩ sẽ miễn cưỡng chính mình.

Huống hồ Phí Hiên thập phần quy củ, quy củ đến nỗi có chút ngây thơ.

Như vậy vừa lúc, tình cảm hai người chậm rãi ấm lên, nước chảy thành sông theo tự nhiên là tốt nhất.

“Vậy anh muốn đi xử lý một chút không?” An Sênh trấn an nhìn anh cười một thoáng, nhìn về phía toilet, “Em có thể đợi một lát rồi dậy sau.”

Phí Hiên do dự một chút, hắng giọng một cái, “Anh đi..đi WC.”

An Sênh gật đầu, Phí Hiên đi hai bước, quay đầu lại nói, “Chỉ là đi vệ sinh.”

Cô bị anh chọc cười, nằm trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn Phí Hiên cười. Sắc mặt anh đỏ bừng, lê bước, nhanh chóng chạy về phía toilet.

Đúng là anh chỉ đi vệ sinh, rất nhanh liền đi ra. An Sênh cũng từ giường ngồi dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chờ cả hai sửa soạn xong, Phí Hiên hỏi An Sênh, “Bữa sáng muốn ăn gì? Đi ăn hay cho người mang lên?”

An Sênh nhún vai, ngồi trên giường mân mê di động, gửi cho chị gái bán tôm cách vách một tin nhắn, hỏi hôm nay chợ thuỷ sản như thế nào.

Nghe vậy liền nói, “Bao..”

Rất nhanh An Sênh dừng lại, buông điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn Phí Hiên. Anh đang chờ cô nói tiếp, An Sênh lắc đầu nói, “Không biết muốn ăn gì, anh thích ăn cái gì?”

Phí Hiên sửng sốt một chút, chậm rãi nói, “Anh ăn cái gì cũng được…”

“Cái gì gọi là ăn cái gì cũng được?” An Sênh nói, “Hôm nay anh làm chủ, anh thích cái gì, em ăn cùng.”

Sắc mặt Phí Hiên bắt đầu có chút biến hoá, anh không muốn cô nhìn ra, quay đầu đi tới cạnh cửa, thấp giọng nói, “Anh đi xem một chút.”

Sau khi nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, đứng trên hành lang dùng tay quệt mũi, không có tiền đồ đỏ mắt.

Loại chuyện này rất bình thường, nhưng loại chuyện bình thường như vậy, Phí Hiên không phải chưa nghe qua, cơ hồ mỗi lần hợp tác cùng nhau đều sẽ có người hỏi anh, Phí tổng thích ăn cái gì? Phí tổng thích uống cái gì?

Nhưng những câu hỏi như vậy đều mang theo đủ loại mục đích lợi ích, Phí Hiên cũng không muốn thể hiện.

Nói đến cũng buồn cười, anh đứng ở vị trí nhiều người mong muốn, nhưng chỉ có An Sênh chân chân chính chính quan tâm anh thích gì. Người quan sát anh thích ăn cái gì, căn bản không có, một người cũng không.

Cho nên ngày hôm nay, lúc An Sênh đẩy món chè tới cho anh, Phí Hiên mới mất khống chế, chịu không nổi loại xúc động muốn khóc, đi vào nhà vệ sinh để né tránh, nhưng lại bị Đồng Tứ cười nhạo, uy hiếp.

Phí Hiên nhịn không được mới cùng anh đánh nhau, đáng giận nhất là Đồng Tứ nói, nếu An Sênh biết được bộ mặt thật của anh, dựa theo tính cách của cô, khẳng định sẽ không nhìn anh thêm một giây.

Phí Hiên bị chọt trúng chỗ đau, anh thật sự muốn đem Đồng Tứ phế đi, làm cho anh cả đời phải ngậm cái miệng thúi kia lại.

Phí Hiên tựa vào cửa, đối mặt với bức tường để bình ổn cảm xúc, sau đó đi tìm nhân viên phục vụ làm điểm tâm.

Thói quen của anh là che dấu những gì mình thích, đồ ăn thích cùng không thích cũng sẽ cho vào miệng, không ai có thể nhìn ra.

Sáng sớm hôm nay, anh gọi những món anh thích ăn, An Sênh nhìn trên bàn một đống lớn đồ ăn cùng bánh ngọt, có một chút hưng phấn, bởi vì những thứ này đều là cô thích, xem ra sau này, hai người sẽ không phải bởi vì khẩu vị mà tranh chấp.

Buổi sáng, hai người ngồi ở bàn dài cạnh cửa sổ sát đất, vai kề vai, thưởng thức đồ ăn ngon.

Nơi này là tầng cao nhất của khách sạn Thân Thị, hai người ngồi đối diện cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ thành phố.

An Sênh yên lặng tán thưởng một chút, có tiền thật là tốt, sau đó hung hăng cắn một cái bánh bao thịt cầm trong tay.

Bất quá bữa cơm không thể ăn trong yên tĩnh, giữa buổi điện thoại Phí Hiên reo.

Vừa bắt máy, ngay cả An Sênh cũng nghe được âm thanh hoảng hốt của người bên kia.

“Anh! Xong rồi!”

- Hết chương 34-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi