NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Phí Hiên bước chậm lại, tay đặt trên lưng quần nói, “Anh có thể!”

An Sênh hoảng sợ, đánh vào tay anh, “Anh có thể đứng đắn một chút không?”

Biểu tình của Phí Hiên có chút khó tin, “Anh đi theo bạn gái của mình thì làm cái gì nghiêm chỉnh? Nếu anh đứng đắn, còn có làm a…”

An Sênh không nói gì xoay đầu bỏ đi, bước chân nhanh hơn, không thèm quan tâm tới anh. Phí Hiên cũng không đuổi theo liền, cô quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng anh đâu, cũng không chờ mà đi thẳng về phía trước.

Nhìn phòng tắm nước nóng trước mặt, trừ Phí Hiên ra, An Sênh cũng không nhìn thấy người nào khác. Căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, giá cả phỏng chừng còn hơn phòng tổng thống.

Trong lòng cô thầm mắng một câu “bại gia tử” (chỉ những người phá hoại của cải), nhưng nghĩ đến Phí Hiên đâu có dễ dàng bị vài lời nói như vậy đả kích, cô liền yên lặng đem những lời này nuốt trở về.

Bạn trai cô là người có tiền, cô cũng được hưởng phúc. Không khí đặc biệt tốt, An Sênh đến gần mới phát hiện trần nhà được làm từ kính trong suốt, nhiệt độ bên trong rất ấm, cây cối xanh mướt, chính là ôn tuyền cao cấp ở tiên cảnh.

“Ôn tuyền tiên cảnh”, bốn chữ này không phải An Sênh nói, mà lúc bước vào cửa đã thấy trên bảng tên.

Bên trong sương khói lượn lờ trên con đường nhỏ, quả thật có điểm giống tiên cảnh.

An Sênh còn đang chìm đắm trong tiên cảnh liền nghe thấy Phí Hiên ở phía sau kéo dép đuổi theo, “Em đi nhanh như vậy làm cái gì? Đừng tức giận…đừng tức giận, anh cho em xem…”

Mới đầu An Sênh còn chưa nghe rõ, chờ nghe được rõ ràng, bước chân lảo đảo đạp bãi đá bên cạnh, thiếu chút nữa ngã vào mấy bụi cây ven đường.

“Phí Hiên anh nói cái gì?!” An Sênh khiếp sợ trừng anh, nhìn xung quanh không thấy bóng người nào, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng đỏ rực.

“Cho em xem…Ai ai ai!” An Sênh ngồi xổm xuống bên khe nước, vốc nước tạt về phía Phí Hiên, “Anh nói cái gì hả?! Anh không biết mất mặt hả!? Như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy!”

“Em còn tưởng rằng anh là một đấng quân tử,” cô vô cùng đau đớn nói, “Cẩu tử! Anh thay đổi rồi!”

Phí Hiên nâng tay che, nhanh chóng chạy vài bước, một phen ôm chặt An Sênh, đem cô ấn vào lòng, “Đừng chạy, em ngửi xem, anh đã xịt nước hoa em thích…”

An Sênh dán lên làn da nóng bỏng của anh, tay ôm chặt eo anh. Nghe Phí Hiên nói như vậy, cô lại gần cổ anh hít một hơi sâu, quả nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc.

Hương thơm tựa hồ nồng hơn không ít, An Sênh thở sâu, ôm Phí Hiên như vậy, không muốn buông lỏng tay.

Từ trước đến giờ, Phí Hiên luôn hiểu ý người khác, nhận thấy An Sênh không muốn đi, anh liền ngồi xổm xuống, nâng đùi cô lên, ôm cô đứng dậy. Tay An Sênh ôm cổ anh, nhảy lên lưng, hai chân kẹp lấy hông anh.

“Ai u…” Phí Hiên hừ một tiếng, “Em từ từ một chút, nặng chết…”

“Em không nặng.” An Sênh nhẹ giọng nói, “Mới hơn một trăm cân.” (1 cân = 1/2kg)

Phí Hiên sốc An Sênh trên lưng, “Hơn một trăm cân, cũng không tính là nặng.”

“Ở đây thơm tới nỗi sặc cổ họng…nhiệt độ ở đây hơi cao.” đi một hồi An Sênh liền nói.

“Là mùi thơm của cơ thể anh đó.” Phí Hiên không biết xấu hổ nói.

An Sênh cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, lấy khăn trùm lên đầu, một lát liền cảm thấy nóng muốn chết.

Cũng không biết có phải gần tới hồ nước nóng, nhiệt độ càng cao hay không, cô cảm thấy trên người đã ra mồ hôi, nhất là người Phí Hiên cũng thực nóng. An Sênh muốn xuống đất tự đi, nhưng lại luyến tiếc cảm giác này.

An Sênh thì thào, “Lúc nãy anh xịt nước hoa hơi nhiều một chút, hương nhàn nhạt như trước kia vẫn dễ ngửi hơn.”

“Thật không…” Phí Hiên nhẹ giọng hừ một tiếng.

Hai người rất nhanh đã đi đến hồ nước, Phí Hiên trực tiếp ôm An Sênh, từ từ theo bậc thang đi xuống.

An Sênh cảm thấy có chút mơ hồ, nhiệt độ bốn phía cũng càng ngày càng cao, mùi nước hoa của Phí Hiên không biết có phải bị bốc hơi hay không, mùi hương đã muốn đổi.

Hơn nữa cô cảm giác bản thân như bị tụt huyết áp, nhìn mặt nước lay chuyển trước mặt, loại bệnh này…

Buổi sáng cô ăn rất no, không thể nào là tụt huyết áp. Đôi khi cô cũng có đi nhà tắm hơi, nhất là mùa đông, rất thoải mái, độ ấm vừa phải có thể chịu được, bình thường đều là bạn cùng phòng chịu không nổi, vào một chút liền đòi mở cửa cho thoáng khí.

Nhiệt độ trong phòng này cũng không thể quá cao, nếu không cây cối trong này đã sớm chết rồi…

An Sênh dán lên mặt Phí Hiên, trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, liền biết chính mình có vấn đề, nhưng nếu dùng suy nghĩ của người bình thường, cô chỉ có thể nghĩ bệnh hôm nay của cô sợ là có liên quan đến tình trạng mê man ngày hôm qua.

Chẳng lẽ cô thực sự mệt mỏi quá mức? Thân thể bắt đầu yếu dần, ngay cả nhiệt độ này cũng chịu không nổi?

Hai người chậm rãi xuống nước, chân An Sênh vừa tiếp xúc với nước ấm, nhất thời rầm rì một tiếng, “Không được..không được, nóng quá, đầu em có chút đau. Phí Hiên, em không ngâm nước nóng được, sẽ ngất mất, em hơi sợ…”

Phí Hiên thả chân xuống nước, an vị ở bên cạnh hồ, cũng đem An Sênh đặt bên cạnh.

Trên vách hồ rất ấm áp, nhiệt độ trong phạm vi chịu đựng, nhưng An Sênh như không xương dựa vào người Phí Hiên, lúc này mới đem chân thử buông xuống nước.

Phí Hiên lấy ống trúc bên cạnh, lấy một ít nước trong hồ, sau đó lại lấy ít nước ở thùng nước gần đó, lấy tay thử độ ấm, không nói không rằng, xoay người đổ hết nước trong ống trúc lên người An Sênh.

“A—“ An Sênh hít một hơi khí lạnh. Nước này ấm, so với nước trong hồ thấp hơn rất nhiều, nước dội từ đỉnh đầu xuống, hiệu quả so với chậu nước lạnh không kém, tóc tai cô hỗn độn, nhưng tỉnh táo hơn phân nửa.

“Phí Hiên!” An Sênh gầm nhẹ, “Sao anh không nói trước hả!”

Phí Hiên chỉ cười, lộ ra vẻ mặt xấu xa.

Anh đi xuống hồ, đến trước mặt An Sênh, thò tay gạt tóc cô sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn.

“Anh…” An Sênh mới nói một chữ, Phí Hiên lại không nói không rằng, ôm lấy cổ cô kéo lại, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngậm lấy.

Đầu tiên là m*t vài cái, sau đó liền cạy mở răng, ôm lấy An Sênh triền miên. Một lát sau cô mới thanh tỉnh, bị hôn đến thiếu dưỡng khí.

“Khá hơn chút nào không?” Phí Hiên dán bên môi cô hỏi, “Xuống đây đi, nước ấm, không quá nóng đâu.”

An Sênh quả thật tốt hơn một chút, cô hít một hơi thật sâu, trừ cảm giác tê tê trên môi, đầu óc thanh tỉnh hơn không ít, trong lòng cũng không còn cảm giác sợ hãi như lúc nãy.

An Sênh vịn vai Phí Hiên, thò chân xuống nước muốn thử độ ấm, không nghĩ đến Phí Hiên đang đứng trước mặt, cô không cẩn thận…đá Phí Hiên một cái. Anh bị đau đến khom lưng, kêu r3n một tiếng.

May là ở dưới nước, làm cho sức lực cú đá của cô không quá lớn, bằng không lần này Phí Hiên lãnh đủ.

An Sênh nhìn anh cong lưng, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ngượng ngùng nói, “Không phải em cố ý..không phải em cố ý, em chỉ là…”

- Hết chương 37.3-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi