NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Sau khi rẽ vào một góc, cánh tay cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy, cô vô thức giật cánh tay nhưng nhanh chóng bị người đàn ông dùng sức kéo lại, sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.

“Tại sao em không nói với anh là em tan làm sớm?” giọng điệu Phí Hiên có vẻ không vui.

Phí Hiên mất hứng, ngược lại An Sênh thật cao hứng, vòng tay qua cổ anh, hỏi “Không phải hôm nay anh nói đến trễ hơn một chút sao? Như thế nào còn lại đến sớm như vậy?”

“Trên đường đi anh đã giao việc cho Phí Sư.” Phí Hiên nói, “Em ăn bánh kem?”

Nói xong, anh cúi người lại gần ngửi khoé miệng An Sênh. An Sênh cười hì hì, Phí Hiên không khách khí chút nào nếm thử một chút, rồi sau đó khẽ nhíu mày, “Đây là mùi vị gì?”

An Sênh cười xấu xa, “Hôm nay em gặp vị thầy giáo kia, anh ta làm bánh ngọt ngàn tầng rồi cho em nếm thử. Đầu tiên là ngọt, sau đó là chua, tiếp theo là đắng rồi tới cay!”

An Sênh còn nói, “Em ăn đến nỗi bị bóng ma tâm lý luôn rồi.”

“Thầy giáo nào?” Phí Hiên nhíu mày, vẻ mặt không vui, “Em tan làm sớm không nói với anh, chính là đi gặp hắn ta?”

“Em cũng chỉ đến cửa hàng một chút thôi.” An Sênh nói rồi lắc lư cổ Phí Hiên, “Ai nha đừng nói cái này nữa, miệng em bây giờ rất đắng. Chúng ta đi ăn đi xiên nướng được không?”

Sắc mặt Phí Hiên vẫn không tốt lắm, hai người tựa vào một cửa hàng đã đóng cửa, trên đường đã không còn bóng người. An Sênh nói, kéo Phí Hiên đến bên đường, trực tiếp nhảy lên lưng, ôm cổ, quắp chân vào eo anh, phất tay đánh vào mông anh một phen, “Đi!”

Phí Hiên:…khẩu khí tốt!

Sau đó cực kỳ không có tiền đồ phối hợp, đạp chân một cái, ngửa mặt lên trời hô một tiếng, chạy về phía xe ô tô.

Tiếng cười khúc khích của An Sênh tràn ngập cả con đường. Phí Hiên cõng cô một đường chạy đến bên cạnh xe, khom lưng thở hồng hộc.

“Cái này anh không được rồi, mới chạy vài bước mà đã mệt như vậy.” An Sênh chậc chậc, bấm eo anh một cái, “Có phải trước kia bị dao đâm vào thận, làm tổn thương rồi không?”

“Em đã nói với anh rồi, tương lai em muốn sinh một trai một gái. Anh không được thì trước tiên anh phải nói nha hahaha…”

An Sênh bị Phi Hiên đặt xuống đất, nắm chặt vai đè lên cửa xe, sau đó bị anh cù lép. An Sênh cười không ngớt, Phí Hiên cũng không nhịn được cười rộ lên, sau đó dán lại gần, hôn lên trán cô, “Đợi qua mấy hôm nữa, sau đó sẽ cho em biết anh có bị đau thận hay không!”

“Ô ô, lợi hại như vậy sao.” An Sênh thập phần phối hợp nói, “Được được, anh lợi hại nhất, nhanh buông em ra, chúng ta đi ăn thôi…”

Sau khi ăn xiên nướng rồi về nhà, hai người rửa mặt cùng nhau nằm lỳ ở trên giường chơi game rồi mới đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai, An Sênh dậy thật sớm, Phí Hiên ngồi ở trên giường nhìn cô, biết mình khuyên không được cũng không tốn sức nói cái gì nữa.

Đồ anh đặt hai ngày nay cũng sẽ đến, An Sênh không nghe lời, vậy anh chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn, bằng không cả ngày anh ngồi chờ ở văn phòng, đầu chỉ nghĩ đến chuyện này thôi.

An Sênh ban ngày đi làm ở khu vui chơi, buổi chiều sau 5h sẽ đến cửa hàng bánh ngọt, cùng thầy giáo học làm các loại điểm tâm.

Mặc dù vị thầy giáo này sẽ nói một vài câu kỳ lạ, lại còn hay ngâm thơ nhưng trừ những cái đó ra, anh ta rất chuyên tâm dạy An Sênh.

Một ngày An Sênh phải làm rất nhiều việc, thời gian nói chuyện với Phí Hiên càng ngày càng ít nhưng gần đây Phí Hiên đặc biệt ngoan, căn bản cũng không ầm ỹ, không giống như trước kia dính người.

An Sênh có chút thoải mái lại có chút mất mát, may mà lúc anh về nhà, mọi chuyện vẫn bình thường. Anh vẫn đùa giỡn lưu manh, nên dính người thì dính người, mỗi ngày đều nói chờ qua mấy ngày nữa sẽ hung hăng thu thập cô.

Vài ngày qua, cô đã quen với sự hòa hợp này của hai người. Kỳ thật không cần Phí Hiên phải nói, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị cùng Phí Hiên tiến thêm một bước nữa.

Thậm chí hai người còn thương lượng một chút, sắp tới sẽ đến vùng ngoại thành, An Sênh dự định đưa Phí Hiên đi gặp mặt cha mẹ cô.

Sau khi nghe xong, Phí Hiên lại khóc. An Sênh thông cảm nở nụ cười, đuổi Phí Hiên ra khỏi phòng.

Mỗi ngày trôi qua như được ngâm trong hũ mật, khóe miệng An Sênh cả ngày đều cười. Hôm nay Phí Hiên gửi tin nhắn cho cô, nói rằng buổi tối sẽ có một điều bất ngờ. Chưa tan làm nhưng An Sênh đã bắt đầu chờ mong.

Buổi tối làm bánh ngọt, Nguyên Khúc làm một kiểu bánh mới, đưa cho An Sênh nếm thử. An Sênh không phòng bị, bởi vì mấy ngày qua cô đã ăn rất nhiều bánh ngọt, đều là Nguyên Khúc làm cho cô, trừ cái bánh ngàn tầng hương vị kỳ lạ vào ngày đầu tiên, những lần sau đều đặc biệt ngon.

An Sênh nhận bánh ngọt nhìn qua có chút bình thường, nhưng lúc để sát vào mũi ngửi lại đặc biệt thơm. Hình như ngoài mùi sữa còn có một mùi hương khác. An Sênh liền hỏi Nguyên Khúc, “Thầy Nguyên, bánh này có bỏ thêm cái gì nữa sao?”

“Một loại mùi hương, thứ này cô không cần phải nhớ, bởi vì sẽ không tìm được.”

Nguyên Khúc đẩy mắt kính, “Ăn bánh ngọt này đi, nhớ kỹ hương vị, sau đó cô có thể trở về.”

An Sênh ăn được một nửa thì Phí Hiên gửi tin nhắn đến, cô nhanh chóng nuốt bánh vào bụng, cùng Nguyên Khúc nói tạm biệt, sau đó đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.

Phí Hiên chờ ở góc đường, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ. Hôm nay xem ra anh còn cố ý ăn mặc, một thân tây trang phẳng phiêu, cổ áo mở ra lộ ra đường cong xương quai xanh. Nhìn dáng người anh càng thêm thon dài, cao ngất, đứng đó làm cho người khác có ý nghĩ muốn xé quần áo của anh.

An Sênh đứng cách đó không xa, bước chân thoáng dừng lại, lui về phía sau hai bước, chạy lấy đà, nhào về phía Phí Hiên.

Phí Hiên bị An Sênh đụng vào ngực, đem hoa đặt vào trong xe, một phen ôm lấy cô kéo vào trong ngực.

An Sênh ôm Phí Hiên, nghe được một cỗ mùi thơm kỳ lạ, giống như mùi bánh ngọt cô ăn lúc nãy.

Cô vòng tay qua cổ, ghé sát vào tai anh, sau đó hỏi, “Anh đổi nước hoa sao? Mùi này cùng mùi bánh ngọt em ăn lúc nãy có chút giống nhau…”

Phí Hiên ôm An Sênh càng chặt, không đáp lại, mà thuận thế hôn lên môi cô.

Nâng cấp lên mùi hương loại số 4, phản ứng cơ thể con người được giảm thiểu tối đa, về cơ bản sẽ không có tác dụng phụ nào tạm thời nhưng rất dễ bị nghiện. Một khi bị nghiện thì sẽ không thể từ bỏ.

Phí Hiên nhịn nhiều ngày như vậy, thật sự không thể nhịn được nữa. An Sênh ngày càng bận rộn, ngay cả thời gian nói chuyện với anh cũng càng ngày càng ít. Hôm nay anh vừa nhận được hàng, lập tức gửi tin nhắn cho An Sênh, nói muốn cho cô một sự bất ngờ.

Hai người hôn triền miên, sau khi chấm dứt, Phí Hiên đặt An Sênh xuống đất, đưa hoa cho cô.

“Đây chính là bất ngờ mà anh nói sao?” An Sênh cúi đầu nhận hoa. Không có cô gái nào không thích hoa, nhất là hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu.

“Đương nhiên là không phải.” Phí Hiên nói, “Đêm nay anh đã đặt bàn ở nhà hàng, chúng ta sẽ đi ăn.”

An Sênh chậc chậc suy nghĩ trong chốc lát, ghé sát về phía Phí Hiên, “Anh đột nhiên làm như vậy, làm cho em có chút hoảng sợ nha. “Bà dì” của em còn chưa đi đâu, buổi tối không thể thêm tiết mục được …”

Phí Hiên cười một cái, sờ sờ đầu cô, “Trong mắt em, anh chính là loại bi3n thái như vậy hả?”

An Sênh vội vàng lắc đầu, “Không không không.” Cô nói, “Ở trong mắt em, anh là một tiểu quỷ.”

Phí Hiên nhướn mày, kéo An Sênh vào ngực, li3m môi “Phải không?”

Nói xong anh lại nở nụ cười tà ác, “Yên tâm đi, tối nay chúng ta sẽ không ăn món gì cay đâu.”

An Sênh cắn cắn môi, thầm chửi một tiếng đồ lưu manh, sau đó ôm bó hoa ngồi vào ghế lái phụ.

Tối hôm đó, hai người ăn cơm tây, phong cảnh rất hữu tình, hoa tươi, nến, nhạc dương cầm. An Sênh chỉ nhấp một ngâm rượu đỏ liền cảm giác mình đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Phí Hiên đưa cho cô một chiếc đồng hồ, kiểu dáng rất đặc biệt, nhìn qua không giống đồng hồ dành cho nữ. Mặt đồng hồ khá lớn, nếu không phải có những viên kim cương lớn ở bên trong, An Sênh nhất định sẽ cự tuyệt.

May mà dây đồng hồ xem như thích hợp, Phí Hiên đeo cho cô, sau đó kéo tay áo, lộ ra một chiếc đồng hồ giống y hệt cô. An Sênh mỉm cười ngọt ngào, di động của cô cũng bị anh tịch thu.

“Về sau, em dùng cái này, vừa lúc anh cũng phải đổi điện thoại nên mua hai cái.”

An Sênh đang muốn nói cái gì đó, Phí Hiên vội vàng nâng tay đánh gãy lời cô, “Anh sắp phải đi gặp cha mẹ vợ tương lai, chút tâm ý này không được cự tuyệt.”

An Sênh vốn không nghĩ sẽ cự tuyệt, chẳng qua điện thoại di động của cô bên trong có chút tài liệu, cô cần chuyển qua máy mới.

- Hết chương 43.2-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi