NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Điện thoại nảy trên mặt đất, văng đến dưới chân Phí Hiên. Màn hình vỡ vụn. Phí Hiên cúi đầu nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn An Sênh. Sắc mặt anh tái nhợt, môi mấp máy, không có khí lực nói, “Em không phải rất thích nó sao…”

Cô biết hết thảy anh chỉ đang giả vờ, nhưng nhìn thấy anh như vậy, vẫn nhíu mày.

Giọng cô lạnh lùng, "Tôi biết anh đã cho người theo dõi tôi, còn cài định vị trong điện thoại, nhưng Phí Hiên, tốt nhất anh đừng theo dõi tôi nữa, cũng đừng làm những chuyện khiến người khác cảm thấy chán ghét như vậy."

An Sênh nói, "Anh có thể đừng làm cho tôi cảm thấy ngay cả những ký ức đẹp đẽ cuối cùng của chúng ta cũng muốn xoá bỏ."

Đầu Phí Hiên choáng váng lợi hại, dựa vào xe, chân có chút không giữ được. Rốt cuộc anh cũng thấy được chút dao động trong mắt An Sênh, cảm xúc ấm áp khi nói về những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.

Anh nghiến răng nghiến lợi đứng thẳng dậy, đi về phía An Sênh nói "Em cũng nói, kỷ niệm của chúng ta rất đẹp..."

Giọng của Phí Hiên có vẻ giả tạo, yếu ớt như một bông hoa nhỏ lung lay trong cơn bão, ngay sau đó sẽ tan nát.

An Sênh phải cảm thán từ tận đáy lòng. Bộ dạng này của Phí Hiên nếu đi làm diễn viên, tuyệt đối sẽ là một siêu sao quốc tế.

Anh đứng trước mặt cô, cách cô một khoảng, chậm rãi nói “Anh không đồng ý chia tay, như vậy không tính. Chia tay phải có sự đồng ý của hai phía. Em đã đánh dấu chủ quyền với anh, chỉ có anh mới được xoá... "

Phí Hiên nói, vươn tay muốn sờ trán An Sênh, "Như vậy, anh đóng dấu..."

Khi tay anh sắp chạm tới, cô đưa tay lên hất tay Phí Hiên. Một tiếng "bốp" đập vào tay anh.

Nhưng sau đó lập tức một tiếng "rầm" nặng nề. Đoá hoa thanh tú Phí Hiên bị An Sênh vung tay hất ngã xuống đất.

Tiếng ngã xuống đường vang lên rất rõ ràng. An Sênh tặc lưỡi, thật sự chịu thua.

“Anh mau đứng lên cho tôi.” An Sênh bị Phí Hiên chọc tức đến phát run. Cái này chắc hẳn là anh đã tính toán từ trước, tìm đúng góc độ rồi giả vờ ngã. Với chút sức lực ấy của cô, đến một nhành hoa còn không bị gãy. Đường đường là một người đàn ông cao lớn, quyền lực như vậy mà bị cô đánh cho ngã? Nếu không phải biết trước đức hạnh của anh, chắc bây giờ An Sênh còn đang ảo tưởng Nguyên Khúc cho cô bàn tay vàng rồi.

Kết quả Phí Hiên thực sự bị ngã. An Sênh kêu hai tiếng nhưng anh vẫn không đứng dậy. Dùng chân đạp một chút cũng không phản ứng. An Sênh nhìn chằm chằm gáy Phí Hiên, thấy trên đó có một mảnh máu tụ, vội vàng ngồi xổm xuống. Kiểm tra rồi lật người lại, chỉ thấy trán của anh đã bị rách da, đang chảy máu.

Da đầu cô căng lại, nhanh chóng ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ mặt Phí Hiên, "Phí Hiên, Phí Hiên?!"

Phí Hiên không đáp, An Sênh lại phải vươn tay ra nhéo nhân trung* anh một cái rất mạnh. Lúc này anh mới có một chút phản ứng, khẽ hừ một tiếng, đầu anh đau muốn nứt ra. Anh cảm giác được mình đang nằm trong vòng tay của An Sênh, nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô. Chưa mở mắt nhìn nhưng khóe miệng Phí Hiên đã nở nụ cười.

*Nhân trung: vùng da giữa mũi và miệng.

Anh nắm lấy cơ hội, vươn tay nắm lấy tay áo An Sênh, khó khăn mở mắt ra, tập trung nhìn gương mặt An Sênh. Quả nhiên anh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, đối diện với ánh mắt lo lắng ấy, nụ cười trên khóe môi anh càng thêm càn rỡ. Kết hợp với bộ dạng bây giờ của anh, hoàn toàn giống như người mất trí.

Phí Hiên mấp máy môi, hơi thở mong manh nói "Em quả nhiên..." vẫn còn quan tâm đến anh.

Đừng nghĩ sẽ gạt được anh.

"Anh đang nói cái gì vậy?"

An Sênh không nghe rõ Phí Hiên nói cái gì. Anh nắm chặt quần áo của cô, môi giật giật, nhưng không phát ra âm thanh. Đó chỉ là khẩu hình, hay cái gì đó mà cô không thể phân biệt được.

An Sênh nhìn anh cũng không giống như đang đóng kịch. Tuy rằng không nghĩ tới phản ứng của anh lại như vậy, nhưng cô đã thảo luận về Phí Hiên với Nguyên Khúc rất nhiều lần.

Mặc dù bởi vì cô xuyên không bất ngờ nên thế giới này mới có hai nữ chính. Nhưng quyển tiểu thuyết này Phí Hiên vẫn là nhân vật cốt yếu. Các nhân vật khác và nữ chính khác ngoại trừ anh đều có thể gặp nạn. Nhưng nếu Phí Hiên xảy ra chuyện gì, thế giới sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Bởi vì cốt truyện từ đầu đến cuối đều là "Bệnh kiều ca ca, xin hãy yêu tôi". Phí Hiên chính là “bệnh kiều ca ca”.

Vì vậy, nếu muốn thế giới vẫn hoạt động bình thường, cô không thể ném Phí Hiên trong trạng thái như thế này ở đây, mặc dù cô rất muốn làm như vậy.

Phí Hiên còn đang lầm bầm cái gì đó, đôi mắt híp lại thành một khe nhỏ, máu trên trán đã khô lại một nửa. Nhìn qua thật không có bất kỳ tính công kích nào.

An Sênh ước tính hình sức nặng của anh, nhận ra cô không thể di chuyển anh được. Không biết như thế nào, trên đường một bóng xe cũng không có. Điện thoại vừa bị ném vỡ, chỉ có thể bất đắc dĩ lấy di động của Phí Hiên, thuận tiện cúi đầu nghe xem anh đang làu bàu cái gì.

Kết quả không biết anh lấy đâu ra khí lực, ương ngạnh mà ngửa cổ giở trò lưu manh với cô.

An Sênh khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Phí Hiên còn chưa nói câu nào, môi đã chạm vào gò má An Sênh. Cô trở nên cứng đờ, hơi thở của anh trước sau như một vẫn nóng bỏng như mọi khi, còn mang theo mùi máu không rõ ràng. So với bộ dạng lúc trước, trên người anh luôn có mùi nước hoa nhàn nhạt, làm An Sênh có loại cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cô lập tức ngẩng đầu, trên tay nổi một tầng da gà.

Muốn cho anh một trận, nhưng đối mặt với bộ dạng hấp hối của anh, cô chỉ đành bất lực.

An Sênh mím chặt môi, dứt khoát cầm điện thoại của Phí Hiên, nắm tay anh mở, chuẩn bị gọi xe cấp cứu. Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng phanh đột ngột ở ngã tư cách hai người không xa.

An Sênh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi xuống xe, Phí Sư còn chưa đóng cửa xe liền chạy tới. Anh ta còn dẫn theo một người, cũng chạy lao tới.

"Anh!" Phí Sư chạy đến chỗ của Phí Hiên, An Sênh rất nhanh đem đầu Phí Hiên đặt vào tay anh ta, người chạy sau ôm lấy chân Phí Hiên.

An Sênh nghĩ lcus này cũng không còn chuyện của mình, nên nhét di động Phí Hiên lại. Một câu cũng không nói với Phí Sư. Những người bên cạnh Phí Hiên đều là cá mè một lứa, dùng đầu ngón chân cũng biết đều biết chuyện của cô, khẳng định Phí Sư cũng tham gia không ít.

Cô biết Phí Sư chỉ là con rối bị Phí Hiên giật dây, nhưng nếu anh ta là một con rối, thì cô cũng không cần phải coi anh ta là người. Thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không buồn nói, An Sênh đã đứng dậy rời đi.

Nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện Phí Hiên vẫn đang nắm chặt tay áo cô.

An Sênh lắc mọt chút, anh vẫn không buông. Nhìn về phía Phí Hiên, anh dùng ánh mắt híp lại chỉ còn bằng một đường chỉ nhìn cô. Thấy An Sênh cau mày, không chút do dự cắn lưỡi.

Máu dần chảy ra, chờ khi An Sênh hất tay lần nữa, anh rất phối hợp quay người sang một bên, máu tràn ra từ khóe miệng.

Phí Sư sợ đến nỗi tay run rẩy thiếu chút nữa không đỡ được anh. Người đang ôm chân Phí Hiên vội vàng gọi to "Hiên ca!"

An Sênh lại nhìn Phí Hiên, ngược lại anh mở mắt to hơn một chút, bên tỏng mang theo cố chấp, ngón tay siết chặt lại.

An Sênh không muốn hiểu Phí Hiên nhiều như vậy. Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn cùng anh dây dưa, nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được ý tứ của anh.

Trong khu vui chơi, An Sênh đã xuống tay không nhẹ. Vừa rồi Phí Hiên ngã xuống mặt đất cứng rắn, lúc này còn hộc máu. An Sênh không biết anh bị thương ở đâu, nhưng cô biết anh chỉ đang dò điểm mấu chốt của cô, muốn xem bây giờ cô có còn quan tâm đến anh hay không.

Nếu mọi chuyện cứ theo anh nghĩ, về sau bị anh uy hiếp, cô còn có được những ngày yên tĩnh sao?

An Sênh cắn răng nhẫn tâm hất tay anh ra. Không ngờ, Phí Hiên còn cứng đầu hơn cô. Anh dùng chút khí lực cuối cùng giùng giằng ngã xuống. Người đang ôm chân anh buông lỏng tay, một mình Phí Sư không đỡ được, trực tiếp ôm Phí hiên ngã ngồi trên mặt đất. Mà Phí Hiên tại xuống rơi xuống đất, thành công phun ra một ngụm máu nữa.

Được rồi, An Sênh biết anh bị cô đạp cho vài cước, lại còn té ngã. Nếu không biết còn tưởng anh bị cao thủ võ lâm nào đó đánh cho nát lục phủ ngũ tạng luôn rồi.

An Sênh nhìn Phí Hiên, biết anh sẽ chết sống không để cô đi. Nhưng cô cũng chỉ dừng lại một lát,vẻ mặt lạnh nhạt xoay người rời đi.

Sau khi An Sênh xoay người bước đi, Phí Hiên liền thả lỏng cơ thể, để hai người khiêng lên xe.

Cũng không nghiêm trọng như vậy, An Sênh đã bắt taxi đi rồi, Phí Hiên lên xe, dựa vào ghế ngồi, rút khăn giấy lau miệng, nói với Phí Sư "Không cần đến bệnh viện, về nhà đi, báo dì giúp việc chuẩn bị ít cháo, ngủ một giấc là được rồi. "

Phí Sư do dự một chút, lo lắng cho thân thể Phí Hiên, nhưng anh chậm rãi nói "Đừng lo lắng, tôi tự biết thân thể của chính mình."

- Hết chương 47.2-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi