NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

An Sênh nói tiếp, "Tôi quên nói cho anh biết, trừ nhã nhặn cấm dục, tôi còn thích kiểu người đầy sức sống như ánh mặt trời, trầm ổn thành thục, chất phác không thú vị, thậm chí ngốc nghếch cũng được..." cô dừng lại, có chút mỉa mai "Nhưng tôi thích nhất là kiểu hay dính người, nghe lời lại hay làm nũng."

Cô nhìn Phí Hiên, ánh mắt tiếc nuối, "Đáng tiếc, dù tôi có thích kiểu người như thế nào thì cũng không phải là anh. Anh có thể giết hết đàn ông trên đời này sao?"

Nói xong, cô đưa tay vén tóc, giọng điệu nhẹ bẫng, "Nhưng vẫn còn có cách khác, anh có thể giết tôi.”

Nói xong, cô giơ tay vẫy xe rời đi, để Phí Hiên đứng đó một mình. Anh nhìn theo hướng cô rời đi, vẻ mặt mưa rền gió dữ, gió thảm mưa sầu.

Phí Hiên cảm thấy quan hệ giữa anh và An Sênh có gì đó không thể kiểm soát được. Tâm trạng hiện tại của anh còn hoảng loạn hơn cả cái đêm cô rời đi.

Ý tứ của An Sênh đã rất rõ ràng, Phí Hiên dù có đần cũng nghe ra được. Cô đã nói rõ rằng anh có thể làm mọi cách, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ của cô mà thôi. Muốn cô quay lại là không có khả năng, trừ khi cô chết...



Ngày hôm sau, mọi việc đúng như dự đoán, Phí Hiên mất khống chế. Anh công khai sống ở nhà bên cạnh An Sênh, một ngày xuất hiện trước mặt cô ít nhất ba lần. Nhưng An Sênh một chút cũng không thèm nhìn hay nói một câu nào. Anh không khống chế được liền ôm An Sênh, nếu cô giãy dụa không được thì sẽ nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm, nhìn đến khi anh buông tay mới thôi.

Vì để được An Sênh chú ý, Phí Hiên đã dùng mọi biện pháp. Thậm chí còn cho người cố ý làm hư thang máy, cố ý lăn xuống cầu thang trước mặt An Sênh. Anh thật sự ngã đến không dậy nổi, nhưng An Sênh cũng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó bước qua anh đi tiếp.

Phí Hiên đã tính toán, mỗi ngày anh như một tên hề bên cạnh An Sênh. Đừng nói đến chuyện “thu phí diễn xuất”, ngay cả một chút sự chú ý nho nhỏ từ vị khán giả đặc biệt cũng không có.

Lúc trước theo đuổi An Sênh, Phí Hiên cảm thấy cô như một tảng băng nứt. Nhìn qua đều là các khe nứt, nhưng khi lại gần mới biết chúng chỉ là giả. Bây giờ anh mới phát hiện ra những vết nứt trên tảng băng đó là thứ mà An Sênh nguyện ý cho anh xem. Ít nhất sau này anh cũng đã theo những vết nứt đó chui vào khe hở, chạm đến nơi mềm yếu của cô.

Nhưng bây giờ An Sênh không còn là tảng băng nữa mà đã trở thành một túi bông gòn. Dù có đánh đấm hay dùng bao nhiêu khí lực cũng chỉ có thể đánh vào một mảng mềm nhũn, vô lực.

Sau khi đánh xong nó cũng sẽ trở lại hình dáng ban đầu. Cầm trên tay thậm chí còn có ảo giác ấm áp. Nhìn như có thể cầm trên tay, nhưng chỉ cần vừa buông tay, một cơn gió thổi qua liền biến mất.

Phí Hiên nhìn cô và Tần Thư Dư cười với nhau. Không những vậy, cô còn “mắt đi mày lại” với đám nam sinh trường đại học thể thao gần đó đến mua bánh ngọt nữa. Mỗi ngày Phí Hiên đều nghẹn một bụng ghen tị nhưng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, không dám phát hoả với “túi bông gòn” đó.

Bởi vì Phí Hiên biết, An Sênh đã nói rõ ràng với anh hậu quả của việc "phát hoả". Đến ngay cả tro tàn anh cũng không nắm được.

Vào ngày tiệm bánh An Sênh khai trương, Phí Hiên đã tặng rất nhiều lẵng hoa, xếp từ cửa ra đến bên đường. Việc ở công ty anh đều giao lại cho Phí Sư, trừ những việc quan trọng. Chính mình cả ngày quanh quẩn trong tiệm bánh. Cho dù có bị An Sênh xem như người vô hình, anh cũng bận trong bận ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ cần có một hạt bụi trên tủ kính là sẽ bị lau sạch. Cô bé trợ lý suốt ngày nơm nớp lo lắng vì sợ bị Phí Hiên cướp mất việc.

Phí Hiên dường như đã trở lại thời điểm theo đuổi An Sênh. Anh cứ quay cuồng giữa hai địa điểm là công ty và cửa hàng bánh của An Sênh. Dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn lừa. Điều quan trọng là bà chủ ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không cho.

Phí Hiên vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, giữa trưa đã vội vàng chạy tới tiệm bánh, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn. Vừa vào liền nhìn thấy An Sênh đang cầm khăn, đứng trước cửa sổ sát đất khoa tay múa chân, lau nửa ngày rồi cũng không nghiêm túc. Bộ dáng lười biếng, đến nửa ánh mắt cũng không cho anh.

Ngay cả khi Phí Hiên đang đứng đối diện cô qua lớp kính thuỷ tinh, ánh mắt An Sênh đang nhìn về hướng của anh, nhưng ánh mắt của cô không biết như thế nào, như thể cô có thể nhìn xuyên qua Phí Hiên nhìn cảnh đường phố bên ngoài, trong mắt đều là trống rỗng.

Địa chỉ của cửa tiệm là do Nguyên Khúc chọn, gần một khu chợ, hai tiểu khu và một trường đại học thể thao. Công việc kinh doanh của cửa hàng quả thực khá tốt. Có rất nhiều món điểm tâm ngọt, trưng bày trong tủ kính tỏa ra mùi thơm hấp dẫn đến mê người.

Cửa chính là cửa kính, kế bên là cửa sổ thuỷ tinh sát đất, từ ngoài nhìn vào liền có thể nhìn thấy được những món tráng miệng tinh xảo. Trong tiệm có nhiều cây xanh, ánh đèn vàng ấm áp, nhữg bộ bàn ghế nhỏ cạnh cửa sổ. Trong cái khí lạnh đầu đông như bây giờ, đặc biệt làm cho người đi đường muốn vào ngồi một lát.

Từ khi khai trương đến nay, cửa hàng kinh doanh rất tốt. Vào các ngày lễ, sẽ có các cặp đôi ghé qua, ăn uống rồi mang mua một ít mang đi.

Các món điểm tâm của An Sênh đều là các khối bánh nhỏ, vài miếng là đã ăn hết, giá cra cũng tương đối bình dân. Chỉ với một số tiền nhỏ mà đã có thể nếm thử rất nhiều hương vị, ngay cả các bạn nhỏ tiểu học cũng thích.

Duy chỉ có một điểm không ổn là phải lau cửa kính mỗi ngày. Có đôi khi một ngày có nhiều người ghé lại nhìn, kể cả cửa sổ sát đất, có bạn nhỏ còn dùng tay cào cửa kính nhìn vào bên trong cửa hàng, hoặc là ở bên trong nhìn ra, chắc chắn sẽ để lại dấu vân tay.

Trong cửa hàng có nhiều người mua bánh, cô bé trợ lý đang đón khách. Cô đứng một bên cũng buồn chán, liền cầm khăn lên lau.

Công việc trong ngày cũng đã hoàn thành, các mẫu bánh sẽ thay đổi mỗi ngày, bán xong cô sẽ không làm lại các kiểu bánh đó.

Nếu không bán hết được, cũng không được giữ đến ngày hôm sau. Các món bánh đó sẽ được giao đến một khách sạn gần đó với giá thấp. Sau đó khách sạn sẽ bán hoặc phục vụ cho khách, tránh để bánh qua đêm sẽ không còn ngon.

Mỗi ngày Phí Hiên đều sẽ đến, cách thức hai người ở chung rất quỷ dị, không nói chuyện, nhưng mõi ngày đều cùng nhau đi làm và tan tầm.

Phí Hiên canh thời gian rất chuẩn, cho dù An Sênh đi sớm hay muộn, anh đều đúng giờ xuất hiện mỗi khi cô mở cửa.

Ngay cả khi An Sênh đi xe buýt, quay đầu cũng có thể thấy Phí Hiên đang lái xe bên ngoài cửa sổ, đi theo.

Cửa hàng bánh và công ty của Phí Hiên ngược hướng nhau. Mỗi ngày tan làm Phí Hiên đều phải lái xe vòng về hoặc giữa trưa sẽ lái xe đến cửa tiệm. Nhưng An Sênh chưa bao giờ ngồi xe anh một lần.

Phí Hiên đứng bên ngoài một lúc, nhìn An Sênh qua lớp cửa kính. Anh cảm thấy hai người bây giờ giống như tình cảnh hiện tại. Anh có thể nhìn thấy được cô, nhưng vươn tay chỉ có thể chạm vào mặt kính lạnh lẽo.

Ngăn cách hai người là một lớp kính thuỷ tinh, là do anh lắp đặt. Anh muốn phá vỡ nó, nhưng trên tay lại không có gì, làm sao có thể đập vỡ lớp kính chống đạn này chứ.

Những ngày gần đây, Phí Hiên thường tự hỏi, nếu anh cứ dây dưa như vậy, liệu An Sênh có đột nhiên cảm thấy mềm lòng không?

Nếu An Sênh vẫn cứ vô tâm như vậy, anh chắc chắn sẽ đuổi hết ong bướm vây quanh cô. Thật phiền phức.

Sau khi An Sênh rời đi, mãi cho tới bây giờ, Phí Hiên mới chính thức ý thức được cô có bao nhiêu hấp dẫn người khác. Đến bây giờ, cửa hãng đã khai trường được hơn một tháng, anh đã giải quyết ít nhất bốn cậu nam sinh của trường đại học thể thao gần đó có ý đồ với cô. Đám nam sinh đó mỗi ngày đều tới đây, lúc ẩn lúc hiện, mục đích không phải mua bánh mà là muốn quyến rũ bà chủ.

Những “Tiểu thịt tươi” đó cả ngày cứ lượn lờ, nhe răng cười với An Sênh. Chính là kiểu nam sinh như ánh mặt trời mà cô nói.

Lúc ấy, Phí Hiên đặc biệt muốn lấy một cái kìm, bẻ gãy hết những chiếc răng trắng nhỏ như ánh nắng mặt trời kia. Nhổ từng cái một để chơi. Muốn chọc mù những đôi mắt luôn nhìn loạn kia nữa.

Những suy nghĩ đen tối như vậy thường xuyên xuất hiện. Để bảo vệ "lãnh địa" của mình, còn tự mình ra trần hai lần, nhưng dù cho anh có cố ý mang thương tích trở về, cố ý lầm bầm lầu bầu nói tình hình cho An Sênh. Nhưng cô cũng chỉ làm như không nghe thấy, không phát hiện, lạnh nhạt đến nỗi làm cho Phí Hiên cảm thấy hít thở không thông.

Cứ một thời gian dài như vậy, trong lòng Phí Hiên càng thêm lo lắng. Anh đứng sững ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đso mới miễn cưỡng mở cửa bước vào.

Một thân tây trang phẳng tắp, mày kiếm cùng đôi mắt sắc bén, khí chất bất phàm làm cho người khác không thể bỏ qua. Hơn nữa, khí chất của Phí Hiên lại không giống với mấy lão già trên thương trường kia. Anh không nội liễm, nhưng lại có loại cảm giác trẻ trung đến độc đoán.

Anh vừa bước vào cửa hàng đã thu hút sự chú ý của các cô gái nhỏ đang chọn món tráng miệng. Nhưng Phí Hiên không hề chú ý. Anh cởi một cúc áo tây trang, đi về phía An Sênh, vừa đi vừa nới lỏng cavarat. Anh không nói lời nào, cầm lấy chiếc giẻ trong cô.

Trong những ánh mắt chứa đầy ngôi sao nhỏ của mấy cô gái, một thân tây trang vừa vặn nhưng trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau chùi đáy cửa sổ thủy tinh. Không biết bạn nhỏ nào ấn dấu tay vào đây.

- Hết chương 48.3-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi