NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Ba An và mẹ An lúc chưa phá sản, đem khuê nữ sủng tận trời, kiêu căng thành tính phản nghịch mấy năm. Từ lúc con gái mười mấy tuổi, những lời này đã không còn nói, nhất thời không kìm nén được, một nhà ba người ôm nhau khóc.

An Sênh ôm hai người, trong lòng chợt nghĩ mà sợ, may mắn cô lựa chọn đến thế giới này. Vốn cô nghĩ rằng sẽ không thể xem ba mẹ của nguyên thân như ruột thịt, nhưng cô vẫn muốn gặp họ, về sau cô cũng sẽ phụng dưỡng hai người.

Lần này trở về, ý định ban đầu của cô là lấy một ít đồ của nguyên thân, thuận tiện sẽ nhìn hai người một chút, không nghĩ đến…

Cô biết tất cả là do hệ thống sắp xếp, vì muốn chuộc lỗi với cô, bù dắp cho việc cô làm vợ của người nửa người nửa sói. Nói trong lòng không khó chịu là giả, tốt xấu gì cô cũng đã vì đoạn hôn nhân kia mà cố gắng sáu năm.

Nhưng hệ thống lại cho cô và ba mẹ cơ hội đoàn tụ, nếu lấy mười sáu năm để đổi cô cũng nguyện ý. An Sênh trong lòng vô cùng cảm kích, tính toán đêm nay thử liên lạc với hệ thống, cảm ơn bọn họ.

Tuy rằng ba người gặp nhau giữa không gian và thời gian lệch lạc, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó tả, khiến ba người nói không hết lời.

Bất tri bất giác nói đến xế chiều, mẹ An mới thu xếp nấu cơm, An Sênh đi tắm rửa thay quần áo. Tuy rằng phòng của nguyên thân đối với An Sênh vô cùng xa lạ, nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, chăn còn thơm mùi bột giặt.

Số phận của nguyên thân vốn đã kết thúc tại trận đánh nhau ở KTV, An Sênh xuyên đến nên hệ thống đã sửa lại nội dung tiểu thuyết.

Tóc vẫn còn ẩm ướt, An Sênh nhào lên giường, đem mặt chôn trong chăn ngập tràn mùi hương, cảm giác cuộc sống hiện tại thật thoả mãn.

Có gia đình, có tổ ấm nhỏ, có thân thể khoẻ mạnh, mọi thứ thật tốt!

An Sênh ăn nhiều cơm tối, cả nhà cũng không thấy xa lạ, mọi thứ hết thảy đều như cũ.

Một nhà ba người ăn hết một bàn cơm, An Sênh sờ cái bụng nhỏ hơi căng nằm trong phòng, cảm nhận sự yên bình và tĩnh lặng chưa từng có trong một thời gian dài.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhìn người đang ngủ trên giường không kìm được nở nụ cười, An Sênh chỉ thấy sắc mặt người khác đều sáng ngời, cũng không hay biết rằng, lúc này dưới ánh trăng, cả người cô như phát sáng.

Sáng sớm hôm sau, An Sênh rời giường, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt, được đậy bằng một tấm vải võng. Mẹ An đang muốn đi ra ngoài, gặp An Sênh vừa tỉnh giấc lại quay trở về, ôm An Sênh một lúc lâu.

An Sênh nhìn bữa sáng trên bàn cười, có chút không kiềm được nước mắt. Cô thích ăn trứng chiên cùng xúc xích, 2 cái trứng, một chén cháo hoa, nhìn qua như một bữa sáng kỳ quái, nhưng đây là bữa sáng cô ăn suốt thời thanh xuân ở kiếp trước.

“Ba đâu ạ?” An Sênh ngăn chặn chóp mũi chua xót.

Mẹ An thở dài, lắc lắc đầu, “Từ sớm đã đi, nói là tìm công việc.” Mỗi ngày đều như vậy, sớm ra ngoài, uống say không biết đường trở về.

“Con ăn nhiều một chút.” Mẹ An nói, “Mẹ phải ra ngoài.”

“Mẹ ăn rồi sao?” An Sênh hỏi.

“Ăn rồi, con ăn nhiều một chút.”

Mẹ An đi, sau khi rửa mặt, đem tóc buộc lên cao, An Sênh mới dùng bữa sáng.

Ăn sáng xong, cô tìm một bộ quần áo, lại mở ngăn tủ mẹ An chỉ, lấy một ít tiền đi ra ngoài.

Nhân sinh đắc ý nhất sự, cửu biệt gặp lại. Trước kia đã mất, nay tìm lại được. An Sênh chuẩn bị đi tìm việc làm, chào đón một cuộc sống mới.

Trong truyện, ba An nợ một khoản lớn khó có thể trả hết, nhưng tâm tình lúc này của An Sênh cùng kiếp trước vì cha làm phẫu thuật mà cùng đường, chỉ có thể bán mình, hoàn toàn khác biệt.

Bây giờ thân thể ba mẹ đều khoẻ mạnh, thật sự không gì có thể sánh bằng, cô nguyện ý và cũng không sợ hãi gánh nợ đi trước.

Tìm một người đàn ông bình thường kết hôn, sinh con, cùng ba mẹ ở chung một chỗ, người một nhà hạnh phúc.

An Sênh kiếp trước bằng cấp không tính là thấp, nhưng đời này lại rất khác biệt, nguyên thân chưa học xong đại học, đi xin việc có vẻ rất khó khăn.

Bất quá ở đời trước, An Sênh dù gì cũng là con dâu hào môn, đi nhiều nơi, ngẫu nhiên nghe nhân viên phục vụ nói chuyện phiếm, biết được không ít công việc kiếm được tiền. Chính là làm ở khách sạn, thoải mái, nếu gặp khách hào phóng, còn được cho không ít tiền bao.

Cho nên An Sênh trực tiếp bắt xe đến khách sạn xa hoa nhất Thân Thị, những chỗ như vậy đều thường thiếu người.

Trực tiếp nhét ít tiền cho bảo vệ, liền gọi An Sênh là em gái, được nhận vô làm một cách thuận lợi. Ngoại hình An Sênh tương đối tốt, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi bảo thủ, nhưng nhìn cô lại nhỏ xinh khả ái, cười rộ lên khiến cho hảo cảm người đối diện tăng vài phần.

Vốn muốn nhận lời mời phục vụ trong phòng, nhưng cô còn chưa quen việc, trước làm tiếp tân, mặc sườn xám, vào làm việc hết sức nhanh chóng.

Việc làm không khó, tiền lương cũng xem là tốt. An Sênh về nhà cũng đã khuya, nói chuyện cùng ba mẹ An, hai vợ chồng đau lòng lệ nóng doanh tròng, không cho cô đi làm.

Nhưng cuối cùng An Sênh vẫn thuyết phục bọn họ, công việc cũng xem như ổn định.

Mẹ An mỗi ngày đều cười vui vẻ, ba An cũng giảm uống rượu.

Không ai khuyên nhủ hay nói năng gì, chỉ là ông nhìn con gái đi làm về khuya, cả ngày mang giày cao gót đến sưng chân, mắt đỏ lên vài lần, không uống rượu nữa, thật sự nghiêm túc đi tìm việc.

Hết thảy mọi chuyện đều phát triển thuận lợi, hàng tháng An Sênh đều đưa tiền lương cho hai người, chỉ giữ lại một ít cho mình để mua một số thứ cần thiết. Thậm chí cô bắt đầu phục vụ trong phòng, phụ việc cho người khác, chịu khó, xinh đẹp, lại ôn hoà. Người như vậy không ai là không thích.

Chờ An Sênh quen với công việc phục vụ trong phòng, vừa lúc có người từ chức, quản lý liền cho An Sênh làm phục vụ phòng.

Tiền lương hàng tháng, tiền mấy bình rượu, thêm tiền bao, mỗi lần phát lương, An Sênh được gấp hai, vui vẻ mua rất nhiều đồ ăn ngon mang về nhà.

Xuống xe bus cách khu nhà không xa, còn chưa đi đến đầu ngõ đã thấy mấy chiếc xe xa hoa đang đậu ở đó, ánh mặt trời soi rõ bóng người mờ nhạt.

An Sênh ở trong lòng thầm mắng không xong, thế mà cô không nghĩ tới, khu dân cư nghèo này, đột nhiên xuất hiện một dàn xe đen, hiên ngang chắn hết lối đi, cô tại sao không nghĩ đến là bọn người tới đòi nợ chứ!

Nhà nguyên chủ trốn đông trốn tây, nhưng lần này đã hơn hai tháng, lại kiếm được ít tiền, bọn họ cũng chưa có dọn nhà.

Trừ hoàn cảnh chỗ này không tốt lắm, cách âm không tốt, bên trái người đàn ông vũ phu đánh vợ, bên phải hàng xóm nửa đêm ca hát, bọn họ là những người bình thường, đi làm tan tầm, cùng nhau ăn cơm, cuộc sống bình dị như vậy cứ thế trôi qua.

An Sênh trốn ở một góc của siêu thị, trong tay cầm một đống đồ ăn, thò đầu dáo dác nhìn ra ngoài.

Tiểu khu kia chỉ có một lối vào, mặt sau là một nhà xưởng bỏ hoang, lại có một đám thanh niên lưu manh tụ tập, một cô gái như cô đi bên đó thật không an toàn.

Suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ đến ba mẹ già trong nhà, cũng không biết bọn họ có trốn không, nếu không trốn…

Đang chuẩn bị cắn răng bước ra ngoài, liền thấy chiếc xe chính giữa mở cửa, giày da bóng loáng, tiếp theo một người đàn ông trẻ tuổi tây trang thẳng thớm bước ra ngoài.

Vóc dáng người này đẹp đến mức khiến người ta muốn thét chói tai, đứng dưới ánh mặt trời như được khảm một lớp mạ vàng, chói loá muốn mù mắt.

An Sênh nhìn thoáng qua, như cá bị giật điện, cả người cứng ngắc đứng dựa vào tường, sau đó chuyển bước chân, xê dịch vào sát bức tường, như muốn in lên tường để biến mất.

- ---- Người này..thế nhưng là Phí Hiên!

An Sênh tuy rằng lúc đi có chà đạp Phí hiên một phen, nhưng cô biết kịch bản, sự kiện ở KTV, Phí Lam Lam ở cạnh Phí Hiên, bọn họ hẳn là đã ngược luyến tình thâm, căn bản sẽ không để ý tới nữ phụ như cô.

Này không phải là tìm đến cửa nhà cô đi----

“Tìm được sao?” Phí Hiên dựa vào cửa xe, ghét bỏ nhìn đường dưới chân, nhìn Phí Sư vừa đi ra, che mũi nhíu mày hỏi.

An Sênh vểnh tai nghe, men theo góc tường vụng trộm hướng ra ngoài xem.

Thấy Phí Sư lắc đầu, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhà không có ai, trong phòng lộn xộn, cửa không khoá, đồ đạc đã phủ bụi.” Phí Sư nói, “Hàng xóm nói lần cuối họ nhìn thấy là đã một tháng trước…”

Phí Hiên hừ một tiếng, có chút oán giận nhìn về ngõ nhỏ, nghiêng đầu nói với Phí Sư, “Để lại hai người quan sát, tôi không tin cô ta không quay trở lại, chỉ cần người còn đang ở Thân Thị, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ trốn được!”

An Sênh nghe giọng điệu của anh, hai tay vô thức nắm chặt, không biết bị cái gì cứa, bị đau nên cô thoáng lỏng bàn tay, túi cà chua cầm không chắc, vài quả rơi xuống lăn ra ngoài.

An Sênh im lặng há to miệng, nội tâm điên cuồng kêu gào, nhưng mấy quả cà chua không nghe được tiếng lòng cô, cứ thế nhảy nhót một đường lăn đến chỗ mấy chiếc xe hơi.

An Sênh giờ phút này hận không thể đem mình nhập vào tường, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Còn những quả cà chua không biết chính mình vừa gây hoạ cho chủ, một đường xông thẳng đến chỗ mấy anh chàng đẹp trai, cuối cùng mang theo một thân nước bẩn lăn đến bên giày da bóng loáng của Phí Hiên, lúc này mới ngượng ngùng dừng lại.

Động tác bước lên xe của Phí Hiên dừng lại, nhíu mày cúi đầu, nhìn trái cà chua.

Trái cà chua hoàn chỉnh, mặc dù dính nước bẩn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ căng mọng của nó.

Trái cà chua ngon như vậy, như thế nào lại ném?

Một khắc kia, không biết bánh xe vận mệnh chuyển động sai bánh răng nào, Phí Hiên dường như cảm giác được điều gì đó, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía nơi mấy trái cà chua lăn tới.

Phí Sư không hổ là “chó săn” bên người Phí Hiên, lập tức ngầm hiểu, bước về hướng An Sênh.

Trong bầu không khí tràn ngập khẩn trương, mày Phí Hiên nhướn lên, hai mắt đen trầm, khoé môi nhếch lên ý tứ không rõ cười.

Ngay sau đó, anh liền tâm tâm niệm niệm, muốn đem hàm răng của mình mà cắn tiểu hỗn đản kia, sau đó ngậm gáy cô, đem cô đặt dưới thân mà x0a nắn, báo thù!!

30 đồng chia tay, anh sống chưa bao giờ bị sỉ nhục lớn như vậy!

Phí Sư rất nhanh đi tới sát tường, lúc đi qua khúc cua liền thấy-----

- Hết chương 9-

Tác giả có lời muón nói:

Phí Hiên: Đừng nghĩ có thể chạy khỏi lòng bàn tay của tôi!

An Sênh: Kẽ tay của anh cũng không có kín a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi