NAM CHÍNH CẶN BÃ CHIẾM HỮU


Editor: Endy.
Ảnh chụp được phóng lớn, lớp kính thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh ở góc tường, bóng người càng phóng lớn càng mơ hồ, nhưng dù mơ hồ, An Sênh nhìn một chút liền nhận ra.
Cô cầm di động sửng sốt một lát, sau đó cau mày thu điện thoại, đứng dậy mang theo một đống lớn túi đồ to nhỏ, đi nhanh về phía góc tường.
Phí Hiên dự tính thời gian không chênh lệch nhiều lắm, chuẩn bị ra ngoài dẫn An Sênh đến một chỗ khác, chờ Phí Sư đem chuyện chợ thuỷ sản xử lý tốt, để bà chủ cửa hàng cá sa thải cô, cô có tính trở về, nhiều lắm là về phòng trọ.
Hai người bây giờ đã xác định quan hệ yêu đương, hôm nay anh mua quần áo, cô cũng không có cự tuyệt mãnh liệt, hẳn là cô sẽ tiếp nhận chỗ ở anh an bài.

Nếu không được, bằng bất cứ giá nào Phí Hiên cũng phải theo bên cạnh ở cùng, chờ cô quen với cuộc sống sinh hoạt của hai người, chậm rãi khuyên cô cũng không muộn.
Đồng Tứ làm rối kế hoạch của anh, Phí Hiên vốn chuẩn bị hạ dự án chợ thuỷ sản xuống, sau đó động tay động chân mấy cửa hàng, làm cho họ không buôn bán được, bà chủ cửa hàng đương nhiên sẽ sa thải An Sênh.
Mà Phí Hiên cũng có thể lợi dụng thời gian này làm ra vài “nháo sự” như tình tiết “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Từ xưa đến nay mọi việc anh làm đều thuận lợi, ngay cả khổ nhục kế anh cũng đã chuẩn bị.

Nào ngờ kế hoạch biến hoá không lường, An Sênh đáp ứng anh không nói, cái tên Đồng Tứ kia không biết từ nơi nào tra ra được kế hoạch của anh.
Tối hôm qua muốn dùng cái này uy hiếp, muốn anh nhường lại dự án duyên hải này.

Phí Hiên vốn đang thật sự suy nghĩ một chút, biết thời biết thế, đẩy đến trên người Đồng Tứ, nhưng như vậy thì không phải anh đem công việc của An Sênh làm không công sao?
Nhưng Đồng Tứ uy hiếp Phí Hiên, muốn anh hạ thấp hơn để Hầu tổng chuyển hạng mục qua cho anh ta, nếu không anh ta sẽ đem mọi chuyện nói với An Sênh.
Còn nói nếu An Sênh biết bộ mặt thật của anh, tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh.
Đây coi như chạm vào “vảy ngược” của Phí Hiên, nếu lúc này anh thoả hiệp, Đồng Tứ có chứng cứ trong tay, khó đảm bảo về sau anh ta sẽ không lôi chuyện này ra uy hiếp tiếp.
Phí Hiên lớn như vậy, cũng không phải dễ bị doạ, không phải anh ỷ vào bối cảnh gia đình, mà là anh thật sự lăn lộn trên thương trường mà thành.
Anh có thể động, là cả tập đoàn Phí Thị, nhưng Đồng Tứ động, bất quá chỉ là một phần của công ty Đồng Tam.

Nếu thật sự muốn làm, Phí Hiên sẽ sợ anh sao?
Bất quá bây giờ, anh cần một chút thời gian, đem chuyện Đồng Tứ cùng chợ thuỷ sản xử lý triệt để sạch sẽ.
Phí Hiên nghĩ sẽ mang An Sênh đi xa một chút, nhưng chưa chắc cô đã đồng ý đi với anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, bước chân muốn bước ra khỏi góc tường liền rụt về, từ trong túi lấy một cái lọ nhỏ, vặn mở nắp, đem chất lỏng bên trong đổ ra, lau bên tai, rồi cất lọ nhỏ về trong túi.
Nhưng vẫn cảm thấy không quá yên tâm, anh lôi di động ra, gửi cho Phí Sư một tin nhắn.
--Trạm xăng quốc lộ 120, chuẩn bị đồ uống đặc chế nhà tiểu Thập Nhị, tôi đến lấy hai bình.
Gửi tin nhắn xong, lúc đang chờ Phí Sư hồi âm, chợt nghe giọng An Sênh vang lên bên người, “Anh không phải đi vệ sinh sao? Ở trong này làm gì?”
Phí Hiên đang làm chuyện xấu, “có tật giật mình” tay run run, lập tức ném điện thoại.

“Bộp”, hoàn hảo không biết có vỡ hay không, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, hướng lên trên.
“A…”
An Sênh kỳ quái nhìn Phí Hiên, đem túi to túi nhỏ ném xuống đất, xoay người nhặt điện thoại Phí Hiên, lại bị anh ôm gáy kéo lên.
“Anh làm cái gì vậy?” An Sênh bị siết cổ đau, gầm nhẹ một tiếng.

Phí Hiên gấp đến nỗi sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bất quá lăn lộn nhiều như vậy, trên mặt cũng không lộ ra một điểm.
Sóng não lưu chuyển, nghĩ đến kịch tình gần đây nhất đăng trên “Tiểu Nhiễm Cáo”.

Đại khái câu chuyện là gì Phí Hiên không nhớ, nhưng anh nhớ được trọng điểm.
Cô nữ phụ đó làm chuyện mờ ám, giải thích không được, cũng không được bỏ qua, liền trực tiếp hôn đến lúc thiếu dưỡng khí mọi chuyện liền tốt.
Cho nên An Sênh chưa kịp nói câu thứ hai liền bị Phí Hiên đẩy đến bên tường, thân hình rắn chắc của anh phủ đến, niết cằm cô hôn đến.
Không phải là hôn lướt qua, mà nụ hôn này giống như muốn nuốt chửng người khác, hung hãn.
Hô hấp của An Sênh bị cướp đoạt, tay đang níu chặt quần áo của anh từ từ trượt xuống, dừng bên hông anh, vô thức ôm lấy.
Phí Hiên ỷ vào thân hình cao lớn, chỗ này lại là góc chết, hung hăng càn rỡ một phen.

Phía sau hai người là các túi quần áo rải rác, còn có di động.

Những người khác nhìn qua liền biết hai người đang làm gì, nhưng không thể thấy rõ động tác.
Nụ hôn của Phí Hiên triền miên như lửa nóng khiến cho An Sênh chống đỡ không được, càng về sau, thậm chí hai chân cô cũng bắt đầu mềm nhũn, nhờ chân Phí Hiên chống đỡ.

Nụ hôn chấm dứt, Phí Hiên vẫn không thả An Sênh ra, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển tìm từ ngữ giải thích.

Mỗi câu đều phải nói thật, không lừa gạt cô.
“Em còn dám tìm lại đây?” Phí Hiên dán bên tai An Sênh, “Hiện tại mỗi giây mỗi phút, anh đều muốn em đến điên rồi.”
Anh gạt sợi tóc bên tai cô, chống lại đôi mắt chưa kịp hồi thần của cô, thanh âm khàn khàn nói, “Không để anh hôn…còn không cho anh chút thời gian bình phục.

Em đây là muốn bức tử anh sao?”
Đầu óc An Sênh mới phục hồi một chút, nghe hiểu được Phí Hiên đang nói cái gì, cũng cảm nhận được tâm trạng xấu hổ của anh, nhất thời “Ân” một tiếng.
Phí Hiên nói chuyện rất khẳng khái đương nhiên, làm An Sênh ngay cả suy nghĩ nghi ngờ đều không kịp trỗi dậy, bị hô hấp ấm áp của anh bao phủ, bị lời nói lưu manh của anh áp lực, toàn bộ xấu hổ thẹn thùng đều bị đốt thành tro.

Bên mũi là hương nước hoa dễ ngửi của anh, làm hai chân cô có chút nhũn ra.
Đây là nơi công cộng, mặc dù là góc tường, nhưng là…cũng có người tới người lui, An Sênh xấu hổ ngay cả mặt cũng không dám ló ra.
Cô cắn chặt răng, muốn đứng thẳng, nhưng cả người lại mềm như sợi mỳ, nếu không có “đôi đũa” Phí Hiên thì khẳng định không thể trụ vững.
Phí Hiên niết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn ánh mắt ngập nước của cô, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Lại ôm An Sênh một hồi, lúc này mới hôn hôn cô, thấp giọng nói, “Bây giờ anh đi nhặt mấy túi đồ, em cứ nép trong lòng anh, rồi chúng ta sẽ chạy đi thật nhanh?”
An Sênh mãnh liệt gật đầu, có người tới lui nhỏ giọng nghị luận, cô đã nghe được.

Cô không thể không biết xấu hổ xem như không có việc gì đi ra ngoài.
Mặc dù Phí Hiên là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng đề nghị này của anh thật là siêu cấp tri kỷ.
Anh quay đầu, đem túi to túi nhỏ nhặt lên che ở trước người, nhặt di động lên, xoay người lại ôm An Sênh, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nửa ôm nửa kéo mang theo cô vào thang máy.
Hai vành tai An Sênh đã đỏ bừng, vào thang máy cũng có nhiều người kỳ quái nhìn qua.

Phí Hiên dừng một chút, dùng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe được, lại cố ý đè thấp giọng nói, “Tuột huyết áp buổi sáng còn không ăn điểm tâm, về sau không được như vậy, có biết hay không?”
Phí Hiên giả bộ tức giận, nhưng thanh âm đầy sủng nịnh cúi đầu nói, “Em ôm chặt anh, trong xe có sô-cô-la, sẽ nhanh tới bãi đậu xe thôi, kiên trì một chút…”
Ánh mắt kỳ quái mang theo dò xét nháy mắt đều biến thành hâm mộ.
Có một cô gái đứng cùng một chàng trai, nhỏ giọng oán giận, “Anh xem người ta đi!”
An Sênh rất vui lòng hưởng thụ sự phục tùng của Phí Hiên, người đàn ông này, thật là một tri kỷ đáng chết.
Vẫn duy trì tư thế này, hai người xuống bãi đậu xe, gió lạnh thổi tới, An Sênh cảm giác khí lực đã trở lại.

Phí Hiên mở cửa xe, buông An Sênh ra, cô tức tốc tiến vào trong xe.
Phí Hiên mở cốp sau xe, đem đống túi bỏ vào, đứng ở sau lấy di động ra, mở ra khung chat với Phí Sư, hắn đã trả lời.
---Việc của ba đã được xử lý, đã gọi người chờ.
Phí Hiên lưu loát đem tin nhắn xoá bỏ, cất di động vào túi, lúc này mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Hai tay An Sênh bụm mặt, sắc mặt vốn đã khôi phục, nhưng khi Phí Hiên vừa tiến vào, mùi hương trên người anh theo động tác mở cửa bay đến, mặt cô lại có xu hướng trở lại trạng thái cũ.
Ngược lại, sắc mặt Phí Hiên thoạt nhìn rất bình thường, ngồi vào vị trí ghế lái, nhìn bộ dáng An Sênh, còn đưa tay sờ sờ cằm cô.
-Hết chương 36.1-
Để trái tym lại cho mình nhé >
Hôm nay đăng chương mới sớm quá nà ~
Chương 36.3:
Editor: Endy.
An Sênh đương nhiên biết loại tình huống này không thích hợp, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến việc hệ thống lại gây chuyện quấy nhiễu, như thế nào cũng không nghĩ đến trên người Phí Hiên, anh thoạt nhìn quá bình thường.
Phí Hiên nói chuyện, cô xem như nghe rõ, gật gật đầu, thiếu chút nữa đem đầu đập về phía trước.
Phí Hiên vội vàng tiếp đầu cô, chậm rãi đặt lại ghế, vén tóc, thanh âm không nói ra được ôn nhu, nhưng lại mạc danh khiến người khác sởn tóc gáy.
“Nếu mệt thì em ngủ đi.

Ngủ một giấc thì sẽ đến nơi.”
Đứng ngoài cửa xe, nhân viên cảm giác trên người nổi một tầng da gà.

Phí Hiên nhìn về hướng hắn, ánh mắt mang theo cảnh cáo, sau đó mới mở cửa xuống xe.
Đợi đến lúc anh thanh toán xong quay về, An Sênh đã đánh mất ý thức, khoé miệng anh lộ ra ý cười, kề sát vào cô, thắt dây an toàn, hạ ghế ngồi, để cô nằm thoải mái nhất.
Sau đó lái xe vào làn đường.

Lần này không nóng nảy, Phí Hiên còn mở nhạc, toàn bộ hành trình vui đến nỗi mấy ngón tay cũng nhảy múa trên vô lăng.

Ra khỏi đường cao tốc, tìm một chỗ dừng xe, ném hai chai nước đi.
Trở lại trong xe, trực tiếp bấm điện thoại gọi Phí Sư, không kiêng dè nghe trước mặt An Sênh.
“Hai ngày này cậu đến xem công ty, tôi mang chị dâu cậu đi ôn tuyền, có cuộc họp quan trọng thì gọi video, hợp đồng cần ký tên cứ lùi lại vài ngày.”
Thanh âm Phí Hiên suиɠ sướиɠ, “Đại khái tôi muốn dăm ba ngày nữa mới trở về.

Hả? Ba tìm tôi?”
Anh “A” một tiếng, nở nụ cười mỉm, “Ông ấy muốn ầm ĩ, vậy cứ để bạn trai cô gái kia đánh đi.”
“Cúp máy đây.”
Phí Hiên cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía An Sênh, tươi cười lại lần nữa mở rộng.
Một lát nữa thôi, hai người sẽ không bị ai quấy rầy nữa, ở bên nhau nhiều ngày.

Loại cảm giác An Sênh mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh làm Phí Hiên hưng phấn đến nỗi đầu ngón tay cũng run lên.
Phí Hiên muốn gì đó, luôn luôn không chỉ là muốn, mà là tất yếu hoàn toàn thuộc về một mình anh.
Điểm ấy không thể không nói, không ai hiểu con bằng cha.

Lúc Phí La Minh nhìn thấy căn phòng đồ chơi của Phí Hiên liền biết được, nếu anh không có được, thà rằng phá huỷ.
Tính cách cực đoan như vậy trong cuộc sống dễ gặp nhiều cản trở, nhưng trên thương trường lại được xem như nhân tố “kiếm có khó tìm”.

Mỗi một công ty xuống dốc đều kèm theo một đống người thất bại, mà phía sau mỗi thất bại là thảm cảnh.
Không lòng dạ đàn bà là nhân tố hàng đầu của các vị đế vương từ xưa đến nay.

Phí Hiên trời sinh có được loại phẩm chất này, Phí La Minh căn bản không cần uốn nắn anh.
Về phần trong cuộc sống, Phí Hiên có được Phí Thị, anh cũng không có khả năng sẽ gặp cản trở.
Ông nói với Phí Hiên, Phí Lam Lam thực thích hợp với con.
Đây không phải là nói dối, bởi vì Phí Lam Lam từ nhỏ đến lớn, sống cùng thế giới với Phí Hiên.

Nếu cô không thích hợp với Phí Hiên, căn bản không thể sống tới hôm nay.
Phí La Minh kết luận, sớm muộn sẽ có một ngày, Phí Hiên sẽ phát hiện, yêu cầu cực đoan đối với người cùng anh đi suốt đời như muốn phá huỷ hay cầm tù, chỉ có Phí Lam Lam mới có thể chấp nhận.
Cho nên lúc Phí Hiên có ý với An Sênh, Phí La Minh gặp cô xong, căn bản cũng không có lo lắng cô là lựa chọn cuối cùng của Phí Hiên.
Bởi vì một khi An Sênh thật sự hiểu rõ con người Phí Hiên, biết tính chiếm hữu của anh đối với một người, chính là muốn chặt đứt đôi cánh tự do của cô, đau đớn đó sẽ khiến cô cuồng loạn, rời bỏ anh.
Mà lời này, lần trước tại bệnh viện, lúc Phí La Minh ném tiền cho An Sênh cũng đã nói cho cô biết.

Tốt nhất nên thừa dịp Phí Hiên còn chưa cso tình cảm sâu nặng với cô, hãy tránh xa xa ra.
Nhưng Phí La Minh lại quên một điểm, Phí Hiên trời sinh không phải loại tính cách này, là hoàn cảnh trong gia đình đã dưỡng thành loại tính cách cực đoan đó.
Anh cực đoan, trong ngoài không giống nhau, anh không biểu hiện ra ngoài, chính điều này đã giúp anh bách chiến bách thắng trên thương trường, nhưng đồng thời nó cũng là một vết sẹo, một khi đã lột xuống sẽ phát hiện, ẩn dưới mặt “không tiếc phá huỷ thứ gì” của anh, chính là sự kinh hãi, là nỗi bất an đến tận xương tuỷ.
An Sênh hồn nhiên không biết, là cô tự tay nhận thuốc độc.

Cô mở hai tay ôm lấy, chính là ác ma sẽ bẻ gãy cánh của cô.
Ngay cả vừa rồi lúc uống chai nước kia, phản ứng đầu tiên chính hệ thống quấy phá, Phí Hiên là tri kỷ hoàn mỹ như vậy, cô sẽ không nghi ngờ.
Mà lúc này khi cô quả thật rơi vào giấc mộng.

Trong mơ đều là hình ảnh Phí Hiên lạnh lùng như băng, anh cười tựa như thường ngày, đẹp đến nỗi khiến người khác như ngâm trong mật ngọt.
Chỉ là anh chắp hai tay sau lưng, trong tay nắm xiềng xích, mà một đầu kia vẫn kéo dài đến tay An Sênh.
Trời trong mây trắng, Phí Hiên từ phía sau ôm lấy cô, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, thanh âm ôn nhu của anh gần trong gang tấc, vốn nên là một cảnh đẹp, nhưng trong mơ, An Sênh chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo của xiềng xích từ từ lan đến tận xương.
Giấc mơ này cứ tiếp diễn, giống một chết tuần hoàn, căn bản không thể thoát ra.
Cũng không biết như vậy bao lâu, hình ảnh lặp lại đó làm An Sênh muốn chết lặng, cô mới cảm giác được trên mặt hơi ngứa.
Ý thức tỉnh táo, cả người nằm trong ổ chăn mềm mại.


Mở mắt ra, chính là khuôn mặt tuấn tú của Phí Hiên.

Anh đang lười biếng chống khuỷu tay, nằm nghiêng cách cô không xa, mà mặt cô ngứa, chính là do ngón tay anh nghịch ngợm.
“Em đã tỉnh.” Phí Hiên lại gần, cái mũi cao của anh cọ cọ trên mặt cô, không đợi An Sênh mở miệng, anh liền nói, “Ngày hôm qua em đã ngủ thiếp đi lúc ở trạm đổ xăng, chờ đến nơi, anh phát hiện em còn chưa tỉnh, thật sự sợ hãi.”
Phí Hiên nâng mặt An Sênh, “Em cảm thấy thế nào? May mắn nơi này có người quen biết, anh nhờ bạn tìm bác sĩ đến khám cho em…”
Phí Hiên lộ vẻ mặt đau lòng, “Bọn họ nói em không có vấn đề gì, ngủ mê man chỉ vì mệt nhọc quá mức.”
An Sênh hiện tại thật sự cảm giác cô mệt nhọc quá sức, bởi vì toàn thân cô đều mềm nhũn, xụi lơ trên giường.
Nhấc chân thôi cũng khiến cả người khó chịu, đầu óc chuyển một hồi, nhìn về phía anh, giọng hơi khàn, bất quá trước tiên cô vẫn bắt được trọng điểm.
“Ngày hôm qua…em ngủ cả một ngày sao? Đây là đâu?” nói xong, cô chống tay muốn ngồi dậy.
Phí Hiên nâng gáy An Sênh, kéo cô ngồi dậy.
Chính mình ngồi phía sau, để cô tựa vào lòng anh, mới đáp, “Ở núi ôn tuyền, ngày hôm qua anh định dẫn em tới đây chơi.”
Phí Hiên giọng điệu bất đắc dĩ, “Ai biết em ngủ cả một ngày.”
Cái tên này An Sênh căn bản chưa từng nghe qua, cho nên cũng không biết đây là đâu, gõ gõ đầu có chút mơ hồ, nói, “Điện thoại di động của em đâu?”
Phí Hiên ngồi im không nhúc nhích, nhẹ nhàng vò đầu cô, “Di động đang sạc pin, đêm qua bạn cùng phòng em nhắn tin tới…”
Anh hôn hôn gò má An Sênh, “Thực xin lỗi, không phải cố ý xem, anh chỉ sợ cô ấy lo lắng nên đã trả lời giúp em…”
An Sênh có hơi nhăn mày, đương nhiên nguyên nhân cô nhíu mày không phải bởi vì Phí Hiên xem di động của cô, mà là sức lực anh có chút mạnh.
Phí Hiên vừa thấy cô nhíu mày càng khẩn trương hơn, dùng lực càng lớn.
“Anh muốn bóp chết em sao?” An Sênh vừa nói vừa dùng đầu đập vào bả vai anh một cái.
Phí Hiên lập tức xả hơi, mím môi, nhỏ giọng nói, “Đây không phải là do anh sợ em tức giận vì anh tự xem di động của em hay sao…khẩn trương thôi.”
An Sênh nghe vậy liền nở nụ cười, điện thoại của cô ngay cả mật mã cũng không có, chỉ có mấy người trong danh bạ.
Cô đối với Phí Hiên không có giấu diếm cái gì, cũng hiểu được anh giúp cô trả lời tin của bạn phòng, không có cái gì là không đúng.
-Hết chương 36.3-
tym nà~~~
Chương 36.4:
Editor: Endy.
Cô đối với Phí Hiên không có giấu diếm cái gì, cũng hiểu được anh giúp cô trả lời tin của bạn phòng, không có cái gì là không đúng.
Nghe Phí Hiên nói như vậy, cười một cái, “Có cái gì không được? Em cũng không có bí mật gì.”
Bởi vì trong mơ liên tục gặp cảnh tượng kia, An Sênh nhớ tới liền hận hệ thống đến nghiến răng nghiến lợi, hại cô làm trễ nãi công việc một ngày.
Mà hệ thống quen dùng Phí Hiên để làm ra đủ trò doạ người, An Sênh như muốn chết lặng.

Ngay từ lúc mở mắt ra, nhìn thấy Phí Hiên còn có chút sợ hãi trong lòng.

Bây giờ, cô có thể hoàn toàn đem hiện tại cùng giấc mơ tách ra, tuyệt đối sẽ không vì cảnh tượng trong mộng bị ảnh hưởng, sinh ra cảm giác e ngại với anh.
Phí Hiên nhẹ nhàng xoa trán An Sênh, còn nói thêm, “Sáng sớm hôm nay, anh đã giúp em xin nghỉ phép rồi, nhưng bà chủ cửa hàng em nói…”
Phí Hiên nói tới đây, cố ý dừng một lát, sau đó đem nửa câu còn lại nuốt trở vào.
An Sênh cũng đoán được anh sẽ xin phép cho cô, nhưng anh nói nửa câu liền im lặng, cô nghi hoặc bắt lấy tay Phí Hiên, quay đầu lại hỏi anh, “Bà chủ nói cái gì?”
Phí Hiên mím môi, không trả lời ngay câu hỏi của cô, mà sờ tóc cô thương lượng, “Em không cần đi làm ở chợ thuỷ sản nữa được không? Ngày hôm qua bởi vì em làm việc quá mệt nhọc mới té xỉu, nếu như đổi lại lúc đó em đang cầm dao làm cá, anh không dám tưởng tượng …”
Ánh mắt Phí Hiên đau lòng, làm mũi An Sênh cay cay.

Trừ ba mẹ, đây là lần đầu tiên có người đau lòng như vậy cho cô.
Bất quá công việc ở chợ thuỷ sản căn bản cũng không mệt, tiền lương cũng ổn, Phí Hiên lại thường xuyên chạy qua đó giúp đỡ, An Sênh cảm thấy thoải mái, căn bản không cảm thấy có khả năng lao lực quá độ.
Cô cảm thấy khả năng duy nhất là hệ thống đang gây chuyện với cô.

Hệ thống không thể trực tiếp tác động tới cô nên dùng cảnh trong mơ để cô mắc kẹp trong đó?
Loại chuyện này cô không thể nói với Phí Hiên, đành phải an ủi anh, “Em sẽ chú ý.

Anh nói đi, bà chủ nói cái gì?”
Phí Hiên giật giật khoé môi, ánh mắt đối diện An Sênh lập tức dời đi, nói “Bà ấy nói chờ khi em tỉnh lại, gọi điện cho bà ấy.”
An Sênh càng thêm nghi hoặc.

Bà chủ đối với cô rất hài lòng, bình thường không có việc gì luôn cười ha hả, ngày lễ ngày tết còn mời cô ăn cơm, nhưng bình thường cũng không liên hệ.
Trong lòng cô có dự cảm không tốt, hỏi Phí Hiên, “Di động đang sạc pin ở đâu? Em đi gọi điện cho bà ấy.”
Phí Hiên lập tức đứng dậy, ấn bả vai không cho cô động, anh xuống giường đi tới phòng khách.
Lúc này, An Sênh mới có tinh lực nhìn quanh gian phòng này.

Trong phòng không có trang trí nhiều, một mảnh trắng tinh, không khác biệt lắm với khách sạn bình thường, nhưng chờ lúc cô nhìn về phía nhà tắm, cả người liền cạn lời.
Phòng tắm cũng không phải kiểu trong suốt, mà là hoàn toàn trong suốt, ở giữa có một đoạn kính mờ.

An Sênh không khống chế được tưởng tượng một chút, Phí Hiên đứng ở đó…

“Điện thoại đây.” Thanh âm Phí Hiên đánh gãy suy nghĩ đang chạy điên cuồng của An Sênh.
Cô nhận lấy điện thoại, gục đầu xuống, bên tai có chút nóng.
An Sênh đang chuẩn bị xuống giường đi gọi điện, Phí Hiên lại nói, “Cứ nằm trên giường gọi đi, cơm tối em còn chưa ăn, anh đi gọi người chuẩn bị.”
Trong lòng An Sênh là một dòng mật ngọt, Phí Hiên đi ra ngoài, cô đang muốn nói không có số bà chủ, nhưng nhìn trên màn hình di động, Phí Hiên đã giúp cô lưu vào.
An Sênh nhấn nút gọi, nghe âm thanh đô đô, điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của bà chủ cửa hàng.
“A, dì ạ, là con đây, Sênh Sênh, thực xin lỗi, hai ngày nay con…”
“Không có gì, đau ốm là chuyện bình thường, con vẫn làm việc rất khá, vốn ta cũng nợ con một ít ngày nghỉ…”
Bà chủ nói như vậy, tâm An Sênh liền cảm thấy không ổn, nhưng bà chủ lại nói tiếp, “Vừa vặn ta cũng muốn gọi điện thoại cho con.

Ai nha…tuổi đã lớn, không nhớ được tên, đúng lúc con gọi tới ta liền thuận tiện nói luôn a.”
Hô hấp An Sênh có hơi dừng lại một lát, dự cảm không tốt tăng đến đỉnh núi.

Quả nhiên đầu bên kia bà chủ nói tiếp, “Cái quầy hàng bán cá này, ta vốn định không làm nữa, có người đầu tư đã tới, nói là chợ thuỷ sản này sẽ quy hoạch.

Ta cũng đã lớn tuổi, lấy tiền bồi thường, không nghĩ sẽ tiếp tục bán cá nữa.”
An Sênh nhẹ nhàng ồ một tiếng, hỏi “Nhà đầu tư tới lúc nào ạ?”
“Vài ngày trước, ta cùng người trong nhà thương lượng trước, còn chưa nói với con, xin lỗi nha, Sênh Sênh.

Ta không làm ở đó nữa làm liên luỵ con mất việc…”
An Sênh tuy rằng cảm thấy sự việc quá đột ngột, nhưng vẫn vội vàng nói, “Không có gì..không có gì đâu dì, con còn trẻ, cũng không nhất định phải làm cái này.”
Bên kia bà chủ còn nói, “Ta đã lấy tiền, hai ngày nay bắt đầu dọn hàng, ta sẽ thuê người, Sênh Sênh, con không cần vội vàng trở lại đâu.”
Bà chủ vừa nói vừa cười, “Lần trước bạn trai của con lại đây, ta đã gặp nó, là một tiểu tử rất tốt, còn cầm theo một cuốn sổ nhỏ, hỏi thăm con thích cái gì rồi ghi vào để nhớ rõ.

Người như vậy không dễ tìm nha, con nhất định phải giữ chặt a.”
An Sênh cũng bắt đầu cười, bà chủ còn nói, “Sáng sớm hôm nay còn gọi điện thoại cho ta xin nghỉ phép giúp con, còn nói mang con đi chơi.

Con cứ ở bên ngoài chơi vui vẻ đi, đợi lúc trở về thì qua chỗ ta một chuyến, ta sẽ trả tiền lương cho con, lại làm thêm một ít sủi cảo nữa.”
An Sênh vội gật đầu, nhưng lập tức nghĩ bà chủ căn bản không thể nhìn thấy, nhanh chóng dạ hai tiếng, “Được ạ, dì, vậy chờ con trở về sẽ sang nhà dì.”
Bà chủ nói, “Con cứ đi chơi vui vẻ với bạn trai, con gái ta hôm nay về nhà nên bây giờ ta phải đi mua thức ăn, ta cúp máy đây.”
An Sênh lại dạ hai tiếng, sau đó bái bai, cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trên giường có chút ngây người.
Kỳ thật công việc ở chợ thuỷ sản, lúc vừa mới bắt đầu, cô không có ý định làm lâu dài.

Cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, thích làm ở những nơi sạch sẽ, thoải mái.
Nhưng trong chợ có nhiều người hoà đồng, bà chủ đối với cô đặc biệt tốt, lại còn không cần thông tin cá nhân, còn giúp cô thuê chỗ ở, sau một khoảng thời gian, An Sênh liền luyến tiếc không nỡ rời đi.
Cuối cùng liền biến thành thói quen, hiện tại biết được tin này, cô cảm thấy lạc lõng.

Công việc của cô rất quan trọng, chưa tính đến tương lai, bây giờ cô còn nợ Phí Hiên một số tiền lớn.
Mặc khác, cô vẫn còn luyến tiếc những người xung quanh ở chợ thuỷ sản.

An Sênh đặt điện thoại ở bên cạnh, cuộn tròn ôm lấy chăn, nhắm mắt lại thở dài.
Phí Hiên vừa tiến vào liền thấy An Sênh đang cuộn người, anh đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy không đành lòng.
Chung quy, anh thích An Sênh là sự thật, những biểu hiện, hành động của anh đối với cô không phải là giả bộ.
Đứng tại cửa một lúc lâu mới cất bước vào trong, ngồi bên giường, đem cô ôm vào lòng, an ủi, “Sáng sớm hôm nay, bà ấy đã nói với anh, anh cảm thấy như vậy rất tốt, bà ấy vừa có được nhiều tiền, em cũng không cần phải làm việc vất vả ở đó nữa.”
An Sênh ngẩng đầu, Phí Hiên thật lòng nói, “Loại việc gϊếŧ cá kia không thích hợp với những cô gái nhỏ.”
“Mỗi lần anh nhìn thấy người em dính máu cùng vảy cá, anh đặc biệt đau lòng.” Phí Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Mất việc thì mất việc, em còn có anh mà.”
“Nhưng em còn nợ anh rất nhiều tiền, em còn phải…” An Sênh thở dài một hơi, “Chờ em suy nghĩ lại.

Nếu đi tìm việc mới, đây không phải là muốn bao nuôi Tiểu Bạch Kiểm sao?”
Sau khi nói xong, hai người đều nở nụ cười.

Phí Hiên nắm tay An Sênh, đưa lên miệng hôn, ánh mắt nhìn cô rất nóng bỏng, làm An Sênh cảm thấy cả người như sắp bị thiêu cháy thành tro đến nơi rồi.
Thái độ của anh rất thành kính, ngay cả hô hấp cũng khống chế rất nhẹ, sợ lời nói tiếp theo sẽ doạ An Sênh lùi bước.
“Sênh Sênh, em không cần phải đi tìm việc nữa, ở bên cạnh anh có được không? Chỉ cần ở bên anh, chỉ nhìn anh, anh sẽ làm tất cả những điều em muốn, anh cam đoan cả đời chỉ yêu một mình em, mỗi ngày tan làm sẽ về nhà…”
Phí Hiên lắc đầu, “Không, anh sẽ tận lực đem công việc về nhà xử lý, không đi làm, rút ngắn thời gian để ở bên cạnh em.

Hai người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Phí Hiên nhắm chặt mắt, cắn chặt răng ngăn hô hấp run rẩy, nhưng vẫn nói tiếp, “Có được hay không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi