NAM CHÍNH CẶN BÃ CHIẾM HỮU


Trong những ánh mắt chứa đầy trái tim của mấy cô gái, anh một thân tây trang vừa vặn nhưng lại trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau chùi đáy cửa sổ thủy tinh.

Không biết bạn nhỏ nào đó đã ấn dấu tay vào đây.
Chiếc giẻ trên tay An Sênh bị cướp mất, theo thói quen xoay người trở lại quầy, không dấu vết nhìn thoáng qua chỗ Phí Hiên, bước chân bất giác thả chậm lại.

Ánh mắt cô dõi theo chuyển động của Phí Hiên, lưng thẳng eo cong, còn có đường cong bờ mông săn chắc mà các cô gái đang trộm nhìn.
Phí Hiên một bên lau cửa kính, một bên nhìn An Sênh qua hình ảnh phản chiếu của tấm kính.

Thấy ánh mắt cô thà dừng lại ở mấy cô gái kia cũng nhất định không chịu vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh.

Tay chà chiếc giẻ ngày càng đè nặng, chà trên lớp thuỷ tinh phát ra âm thanh làm người khác ê cả răng.

Cứ tiếp tục như vậy thật sự không được, anh phải nghĩ cách thay đổi tình hình hiện tại.

Không giống như lúc trước theo đuổi An Sênh, Phí Hiên có thể cảm nhận được cô dần mềm lòng.

Nhưng lần này, vô luận anh có có làm thế nào đi chăng nữa, thái độ của An Sênh vẫn lạnh lùng và cứng rắn, hệt như một viên kim cương.
Phí Hiên đã ở đây làm việc cả một buổi chiều.

An Sênh đã chân chính cho Phí Hiên hiểu được, một cô gái có thể cứng rắn đến mức nào.
Còn An Sênh kỳ thật cũng không hờ hững như vẻ bề ngoài.

Phí Hiên cả ngày lắc lư trước mặt, im lặng làm việc như một con trâu cần mẫn, hết lần này đến lần khác dùng loại ánh mắt đáng thương đó lén lút nhìn cô từ nhiều góc độ khác nhau.
Lúc đầu còn cố gắng bắt chuyện với cô, nhưng mấy ngày nay cô dứt khoát cái gì cũng không nói.

Lúc đến thì bắt tay vào làm việc, đến khi cô tan tầm thì đi theo.

Các ngóc ngách trong cửa hàng đều được anh lau sạch đến nỗi có thể soi gương.


An Sênh không thể chịu nổi nhất là những điều này.

Nếu cô có thể chịu đựng được, ngay từ đầu đã không bị Phí Hiên làm cho mềm lòng.
Tất nhiên, cô biết rõ cái đức hạnh của Phí Hiên.

An Sênh không đến mức cứ như vậy mà mềm lòng với anh.

Nhưng anh cứ lúc ẩn lúc hiện, thậm chí một chút rảnh rỗi cũng không có, cứ vậy chặn hết đường đào hoa của cô.

Cho dù An Sênh có không nguyện ý cũng sẽ vô tình nhìn anh.

Có lúc không cẩn thận sẽ nhìn anh nhiều hơn, điều này thật rất chết tiệt mà.
Đừng nói là quên anh, cô thậm chí còn phát hiện gần đây có lẽ là Phí Hiên đang tập thể dục.

Gương mặt ngày càng gầy, vòng eo cũng nhỏ hơn.

Đó chắc chắc là eo chó đực mà, còn có mông tựa hồ cũng…
Phi!
An Sênh thầm phỉ nhổ chính mình không khống chế được đầu óc nghĩ lung tung, dứt khoát đi thẳng vào bếp chuẩn bị điểm tâm để nhân viên của khách sạn gần đó tới lấy.

Sau khi kết thúc công việc, An Sênh theo lẽ thường sẽ bắt xe buýt gần đó để về.

Bằng lái xe vẫn chưa có nên cô không thể lái xe được.

Nguyên Khúc vẫn chưa trở về, thời tiết lại bắt đầu trở lạnh, đi xe điện cũng không tiện.

Nên trừ trường hợp có việc gấp cô sẽ bắt taxi, còn lại cô đều đi xe buýt.

Sáng hôm nay thời tiết vẫn còn tốt, đến lúc xế chiều thì trời liền có chút u ám, còn có gió bắc thổi qua, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.
Cô bé trợ lý, An Sênh và Phí Hiên cùng nhau đi ra, khóa cửa cuốn lại.

Chỗ ở của cô bé gần đó, nên chào tạm biệt An Sênh một tiếng rồi rời đi.
Sau khi cô ấy đi, chỉ còn lại Phí Hiên và An Sênh.

Cô đi thẳng đến trạm xe buýt, lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian.

Xe buýt cũng sắp đến rồi.
Mới đi hai bước, phía sau liền vang lên tiếng bước chân, An Sênh mặc kệ.

Bỗng nhiên trên vai nặng trĩu, một chiếc áo khoác còn mang hơi ấm choàng lên vai cô.

An Sênh ngay cả đầu cũng không quay lại, khẽ cử động khuỷu tay, chiếc áo tuột khỏi vai.

Bất quá chưa kịp đi hai bước, chiếc áo lại khoác lên vai cô lần nữa.

An Sênh lặp lại thủ đoạn cũ, nhưng lần này Phí Hiên trực tiếp duỗi tay ra.

Anh bắt lấy, rồi bước nhanh hai bước, cầm áo khoác ôm vai An Sênh.
Không biết trời đổ tuyết từ lúc nào, đèn neon cũng đã bật, đèn đường chiếu vào bảng hiệu trạm dừng xe buýt cách đó không xa.

Trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, theo cơn gió thổi qua mang theo cái lạnh buốt giá.

An Sênh rốt cuộc cũng đứng vững, trước người là cái lạnh mùa đông, phía sau là lồng ngực ấm ấp của Phí Hiên và hơi ấm từ chiếc áo khoác.


Trong nháy mắt đó, cô cảm giác như thời gian kéo dài vô tận.
Sau hơn mười ngày, Phí Hiên cuối cùng cũng cố gắng nói chuyện với An Sênh một lần nữa, giọng nói trầm thấp và rầu rĩ, "Sênh Sênh, anh biết anh sai rồi.

Tha thứ cho anh được không?”
An Sênh hơi há miệng, hít vào một ngụm khí lạnh, trấn tĩnh bản thân rồi tiếp tục đi về phía trước không nói một lời, mặc kệ Phí Hiên đang ôm cô.

"Anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?” Phí Hiên nói, rồi kéo bả vai cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, "Em nói chuyện với anh đi.

Đã 17 ngày 14 giờ anh không nói chuyện với em.

Em muốn anh chết sao?"
Thanh âm của Phí Hiên có chút nghẹn ngào, "Anh nhớ em đến sắp chết rồi.

Mỗi ngày anh nhìn em, em đều làm bộ như không thấy.

Em đừng đối xử với anh như vậy… "
Phí Hiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang một bên như không dám đối diện với cái gì đó, đầu lưỡi hung hăng áp vào má thịt.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, xoay người rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ánh mắt cùng chóp mũi đều đỏ bừng…
Phí Hiên mặc quần áo mỏng manh.

Mấy ngày qua, vì để làm ra hình tượng gầy yếu, anh phải giảm chế độ ăn uống cùng với tập thể dục, nên đã giảm được vài cân.

Bây giờ cuối cùng cũng nhìn ra được tác dụng.

Đường nét khuôn mặt thâm thuý, dưới ánh đèn neon và những hạt tuyết, tựa như mộng ảo, không chân thật.

Quả thực giống như một bức hoạ.
Nếu không phải An Sênh hiểu rõ anh, biết bản tính khốn nạn của anh, thì chắc chắc cô đã bị bộ dạng này của anh lừa gạt rồi.

Phí Hiên không biết một điều, kể từ khi sự việc bị bại lộ, ánh mắt của anh đối với An Sênh đã thay đổi.


Ngay từ lúc đầu là cam chịu, anh không chút nào che dấu điều đó.

Mặc dù sau này có che dấu, dù có mở lời nhận lỗi sai, nhưng sâu trong mắt anh vẫn là sự điên cuồng không giấu diếm được.

Đương nhiên, nếu không biết những chuyện Phí Hiên đã làm trước đây, chắc chắn An Sênh sẽ cho rằng đây chỉ là sự cuồng nhiệt trong tình yêu mà anh dành cho cô.

Nhưng bây giờ cô đã biết mọi chuyện, không còn bị tình yêu làm cho mê muội đến mù quáng.

Làm sao mà An Sênh không nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của Phí Hiên chứ?
An Sênh cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm nhận sự run rẩy của Phí Hiên trên vai cô, trong lòng thầm bội phục anh sát đất.

Với cái thời tiết như thế này mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, áo khoác lại choàng lên vai cô.

Rõ ràng trời lạnh đến mức run run, mặt anh đỏ bừng mà vẫn còn ở đó diễn kịch đáng thương run rẩy.

An Sênh cũng có chút run run, nhưng cô run vì lạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua các hạt tuyết bay lả tả khắp bầu trời, hoài nghi liệu có phải Phí Hiên đã xem dự báo thời tiết từ trước rồi hay không.

Lúc hai người còn đang run rẩy, Phí Hiên cho rằng giữa hai người còn có hy vọng, đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì tiếng còi xe buýt vang lên.

An Sênh đẩy Phí Hiên ra, ném áo khoác về phía anh rồi vội vàng chạy về phía xe buýt.
Chiếc áo khoác trùm lên đầu Phí Hiên.

Anh đứng trong gió lạnh, tâm tình hạ thấp đến cực điểm, cảm xúc u ám lại bắt đầu lan tràn.
Đợi đến khi xe buýt rời đi, Phí Hiên mới kéo áo khoác trùm trên đầu xuống, run rẩy mặc vào người.

Anh mơ hồ tán gẫu với bên cạnh.
"Đưa cho tôi…”
Lộp bộp..lộp bộp...!
“Chờ đã...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi