NAM CHÍNH CẶN BÃ CHIẾM HỮU


Phí Hiên không cho An Sênh đỡ Tần Thư Dư, ánh mắt cố chấp lại điên cuồng, không giống như đang nhìn người mình yêu, mà giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
An Sênh quỳ ngồi trên mặt đất, nhìn Phí Hiên đang bị áp giải đi, nhìn bộ dạng điên cuồng của anh, nhìn máu chảy đầm đìa trên sàn, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên, thực sự rất rõ ràng và mãnh liệt, Phí Hiên thể hiện sự bướng bỉnh với cô, điên cuồng muốn gϊếŧ chết bất cứ ai chạm vào cô, không chút che dấu.
Loại điên cuồng này khiến An Sênh lạnh cả sống lưng, nhưng cũng khiến cô nhận ra một điều rất thực tế - chạy trốn cũng vô ích.
Nếu một người vì bạn mà biến thành kẻ điên, vì một hiểu lầm liền muốn gϊếŧ người, trốn tránh cũng là điều vô ích.
Năm năm mười năm đều vô dụng.

Đến bây giờ, An Sênh đã hoàn toàn tin tưởng, những gì Phí Hiên nói đều là sự thật.

Cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
Phí Hiên bị bắt đi, Tần Thư Dư được đưa vào bệnh viện.

Gió tuyết không biết từ khi nào đã nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại lớp tuyết lạnh lẽo hiu quạnh trong đêm, chỉ lác đác vài chiếc xe.
Trong bệnh viện, An Sênh dỗ cô bé nhỏ ngủ.

Sau khi Phí Sư giải quyết xong chuyện của Phí Hiên ở bên kia, anh vội vàng chạy đến bệnh viện, mang theo một y tá để chăm sóc cho Tần Thư Dư, cũng đưa theo một bảo mẫu để trông đứa nhỏ.
Kể từ khi An Sênh dính dáng đến Phí Hiên, số lần đến bệnh viện quá nhiều.

Khung cảnh ở đây khá quen thuộc.

Đầu Tần Thư Dư không bị thương tổn.

Anh đã dùng tay bảo vệ đầu khá tốt.

Trên người nhiều chỗ bị gãy xương, sau khi được xử lý xong, đến nửa đêm thì tỉnh lại.

Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là tìm con gái.

Vừa nhìn thấy con bé ngủ ngoan bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía An Sênh và Phí Sư.
Anh vẫn bình tĩnh, cả người bị băng bó trông rất buồn cười, nhưng lại nghiêm túc không thể giải thích được.

Phí Sư còn chưa kịp mở miệng, anh đã trực tiếp nói, "Tôi không chấp nhận hòa giải.

Thương tổn đến tôi, ảnh hưởng đến tâm lý con gái tôi, anh..."
"Chắc anh không biết," Phí Sư mím môi dưới, nhìn thoáng qua An Sênh, cũng không định lảng tránh cô, "Anh trai tôi có tiền sử bệnh tâm thần."
Tần Thư Dư sững sờ, An Sênh cũng kinh ngạc nhìn về phía Phí Sư.

Cô đã cẩn thận đọc kỹ chuyện về Phí Hiên, tuyệt đối không có chuyện này.
Nhìn sắc mặt của Tần Thư Dư, Phí Sư nói tiếp, "Bác sĩ Tần, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.

Có lẽ anh sẽ đổi ý."
Sau khi nói xong, Phí Sư có chút khó xử nhìn An Sênh.

Cô cúi đầu, rất tự giác đi ra ngoài, ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, có chút sững sờ nhìn tấm áp phích quảng cáo đối diện.
Bên trong nói chuyện không bao lâu, Phí Sư ra ngoài, bước lại gần An Sênh, hỏi cô: "Bác sĩ Tần có y tá ở đây nên sẽ không xảy ra sai sót gì.

Đứa nhỏ cũng đã có người chăm sóc.

Tôi đưa cô về nhà."
An Sênh nghiêng đầu nhìn Phí Sư, không trả lời, mà đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Cô đi vào, Tần Thư Dư nhìn cô, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Hiện tại, một chút ý niệm đối với An Sênh anh cũng không dám.

Ai có thể cạnh tranh với một kẻ mất trí đâu.
An Sênh cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Anh không truy cứu sao?"
Phí Hiên cố ý làm hại, nhưng nếu những gì Phí Sư vừa nói là sự thật, thì cho dù Tần Thư Dư có truy cứu đến cùng, phỏng chừng cũng chỉ có thể đòi được một chút tiền bồi thường.
Tần Thư Dư nhìn An Sênh một lát, sau đó gật đầu.
Sau một lúc im lặng, anh hỏi cô, "Nếu trời không có tuyết, em có phải là ..."
An Sênh lắc đầu nhìn Tần Thư Dư.

Tuy rằng bọn họ không nói chuyện, nhưng Tần Thư Dư dường như hiểu được ý của cô.
Với một người bệnh thần kinh như Phí Hiên, cho dù An Sênh có rời đi, cô có năng lực đi đến đâu được.
Đối với một số người, chỉ cần họ bỏ tiền, sẽ không quá khó để tìm ra một người.
"Em trở về đi," Tần Thư Dư nói, "Tôi không phủ nhận, quả thật tôi có tâm ý với em.

Ngải Ngải cũng rất thích em.

Tôi tưởng rằng em và Phí Hiên đã chia tay, cho nên mới cố ý tiếp cận."
Tần Thư Dư cười khổ nói: "Nhưng có vẻ vận mệnh của tôi không tốt lắm..."
Lấy một người vợ những tưởng sẽ cùng nhau đi đến già, nhưng cuối cùng lại trở thành một người mất trí.

Anh quan tâm đến một người, nhưng kết quả người này cũng bị lôi kéo bởi một người mất trí khác.

Bất kể là cái nào, đều là kiểu Tần Thư Dư không thể trêu vào.

Anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, lặng lẽ, có một người vợ yêu thương và những đứa con đáng yêu.

Từ một số khía cạnh mà nói, lý tưởng của anh rất phù hợp với An Sênh.
Nếu không có Phí Hiên, tất cả những điều này đã không đặt nhầm chỗ ...
Nhưng trong đời này, không có nếu.
Tần Thư Dư thở dài một tiếng.

Phí gia hứa với anh rất nhiều lợi ích, trong đó quan trọng nhất chính là chọc vào nhược điểm của Tần Thư Dư.
Thương tích của anh kỳ thật không là cái gì, chủ yếu là anh tức giận vì đã doạ đến con gái mình.

Nhưng Phí Sư nói, chỉ cần anh không truy cứu, đồng ý làm báo cáo chỉ có một "vết thương nhỏ", Phí Hiên sẽ giúp anh thoát khỏi vợ cũ.
Con gái có thể vì chuyện lần này mà sợ hãi, nhưng Phí Sư đã giúp thông báo cho cha mẹ của Tần Thư Dư.

Chỉ cần hai ông bà đến đây, dỗ dành con bé hai ngày là xong.
Vợ cũ của anh một ngày còn chưa chết, cô ta sẽ không ngừng quấy rầy, la hét ầm ĩ lấy cớ muốn gặp đứa nhỏ, hướng anh đòi tiền.

Nếu có thể thoát khỏi cô ta, đó mới là điều có lợi nhất cho sự trưởng thành của con gái.
Đối với điều kiện giao dịch này, Tần Thư Dư thậm chí cảm thấy bị đánh cũng đáng giá.
Đương nhiên lúc đó anh đã bị đánh ngã xuống đất, không nhìn thấy Phí Hiên đã bật công tắc điện dùi cui.

Nếu An Sênh tới chậm một hai giây, cảnh sát trễ vài giây, có lẽ anh sẽ chết trong tay của Phí Hiên.
An Sênh liếm liếm môi, nhưng cuối cùng không nói gì.

Cô cảm thấy Phí Hiên đả thương người khác nên bị trừng phạt.

Nhưng nếu người bị thương không truy cứu, người khác cũng không có quyền xen vào, chưa kể Phí Hiên còn bị treo mác ""bệnh tâm thần”.
Hơn nữa, hiện tại An Sênh không muốn xen vào loại chuyện loạn thất bát táo này nữa.

Cô đứng chỗ này, đầu óc rối như tơ vò, nhắm mắt lại chính là bộ dạng điên cuồng của Phí Hiên.

Cô cái gì cũng không muốn nghĩ, cảm giác thật mệt mỏi, cạn kiệt sức lực.
An Sênh về nhà, không để ý đến Phí Sư, đến cửa bệnh viện bắt taxi trở về nhà.
Nguyên Khúc biết tất cả mọi chuyện.

Nên thấy cô trở lại, vốn muốn cùng cô thảo luận thật tốt, nhưng An Sênh lại không nói gì.

Mấy ngày sau đó cũng không đến cửa hàng, chỉ ở trong nhà tự bế, luôn thất thần, không biết là nghĩ cái gì.
Nguyên Khúc dự định mấy ngày nữa sẽ rời đi, nhưng An Sênh lại như thế này, trong lòng có chút không đành lòng.

Anh đã ở cùng cô một thời gian, vốn đã coi An Sênh là bạn.

Bản thân anh là kịch tình, không có bạn bè, nên rất mến cô.
Huống hồ cũng có rất nhiều người cầu xin anh chiếu cố An Sênh.

Nguyên Khúc xin phép chủ hệ thống ở lại thêm vài ngày nữa.
Trạng thái này của An Sênh kéo dài khoảng 4-5 ngày, sau đó từ từ trở lại bình thường.

Đến giờ trông coi cửa hàng thì đến cửa hàng, nên ngủ hay ăn cơm thì liền ngủ và ăn cơm.

Chẳng qua không có việc gì thì lôi kéo Nguyên Khúc xem phim cùng, cũng hay nói những câu kỳ quái.
Tỷ như bây giờ.
"Anh nói xem, cảnh này là diễn, có thật như vậy không?" An Sênh cầm một túi khoai tây chiên trong tay, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha ăn.
Nguyên Khúc căn bản không thích xem mấy thể loại này.

Hai ngày nay chủ hệ thống chính đã bắt đầu thúc giục anh trở về.

Nghe vậy, anh có chút sốt ruột hỏi: "Cái nào? Thế giới này đều là tiểu thuyết, phim trong thế giới tiểu thuyết, cô còn dám tin?"
An Sênh chậc một tiếng, tự lẩm bẩm một mình, "Nếu nhốt một người trong thời gian quá dài, người đó thực sự trở nên như vậy sao?"
Cô một bên vừa lẩm bẩm vừa nhìn màn hình.

Trong phim, người đàn ông sau khi được giải cứu đưa ra ngoài, không như trước kia hút thuốc, uống rượu, đánh nhau và chửi bới nữa.
Thay vào đó, anh ta đặc biệt quy củ, thậm chí phản ứng có hơi chậm chạp, còn đặc biệt thích phơi nắng.

Lúc trước, anh ta luôn kình cãi, thậm chí là đánh mẹ, bây giờ không còn ngỗ nghịch nữa.

Những chú chó chú mèo hoang, ngày xưa anh ta toàn vứt tàn thuốc, giờ sẽ ngồi chồm hổm bên vệ đường để cho thức ăn ...
"Nhà giam có giống với tình huống này không?" An Sênh nói, "Cuộc sống nhàm chán, bị tước đoạt tự do thân thể."
Nguyên Khúc nghe đến nỗi tai muốn chai sạn, "Phim này không phải cô đã xem mấy lần rồi sao?" Mỗi lần đều dùng trò này để làm lý do thoái thác.
Phim sắp kết thúc.

Người đàn ông mặc tạp dề, đang ở nhà nấu ăn.


Giữa cái nóng của mùa hè, anh ta cởi trần, để lộ những hình xăm trên cánh tay, trên đầu và mặt có những vết sẹo nông sâu khác nhau, nhìn qua đặc biệt dữ tợn.

Con mèo nhỏ mà anh ta thường cho ăn, có lẽ ngửi thấy mùi thơm, đứng ngoài cửa sổ nghiêng đầu nhìn vào trong.
Người đàn ông dừng lại, dùng thìa gắp lấy một miếng thịt đang xào trong nồi, mở một khe hở nhỏ trên cửa sổ rồi ném miếng thịt ra ngoài.
Chú mèo con ngậm lấy rồi nhanh chóng quay mình bỏ đi.

Người đàn ông tiếp tục nấu ăn, ánh chiều tà chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng vàng lên người anh.

Ngay cả sườn mặt dữ tợn cũng trở nên ôn nhu không ít, cảm giác năm tháng yên tĩnh thật tốt.
Phim kết thúc, An Sênh cầm điều khiển bấm để phát lại.

Nguyên Khúc không thể nhịn được nữa, đứng dậy mặc quần áo vào, nói với An Sênh: "Tôi đi về, sáng mai sẽ lái xe qua đón cô đến cửa hàng."
Ngay cả ánh mắt An Sênh cũng không nhìn qua, gật gật đầu.

Đợi đến khi anh đi đến cửa mới đột nhiên hỏi, "Khi nào thì anh trở về?"
An Sênh hỏi không đầu không đuôi, nhưng Nguyên Khúc đã hiểu ngay lập tức.

Anh quấn khăn quàng cổ đứng ở cửa, cúi đầu thay giày nói: "Hai ngày nữa."
Cô bấm nút tạm dừng phim, ngẩng đầu nhìn Nguyên Khúc.

Lúc anh chuẩn bị mở cửa, mím môi nói: "Nếu tôi chết một lần nữa, anh cảm thấy chủ hệ thống còn có thể cho tôi đi cửa sau, sống lại lần nữa không?"
Nguyên Khúc đứng yên quay đầu lại, cau mày nhìn An Sênh.

Mấy ngày nay anh cảm thấy cô có gì đó không ổn, còn chưa kịp hỏi gì, cô lại nói: "Nếu tôi nhất định phải chia rẽ couple chính, thế giới sẽ sụp đổ sao?"
Nguyên Khúc đứng ở cửa, cứng họng sửng sốt một chút, thở dài, cởi giày quay trở lại, hỏi An Sênh, "Cô muốn làm gì?"
An Sênh không nói lời nào, nhìn Nguyên Khúc.

Anh có chút phiền muộn đứng lên ngồi xuống, trầm mặc ngồi trên sô pha một lát sau mới cam chịu nói, "Cô muốn làm cái gì thì làm thế ấy, dù sao couple chính cũng đã sớm tan.

Ngày đó không phải tôi đã nói cho cô rồi sao? Phí Lam Lam và Đồng Tứ đã lên giường...!"
Lần này đổi lại An Sênh nghẹn họng nhìn trân trối.

Một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tối hôm đó anh nói với tôi, không phải là cả hai đều tự mình đi ngủ sao?”
Nguyên Khúc ngồi dậy, "Tôi nói với cô là hai người bọn họ ngủ cùng nhau!"
Chuyện này thực sự đủ chấn động.

Nhân vật phản diện và nữ chính nguyên tác lên giường.

Hai người bọn họ thấy thế nào cũng không dính dáng đến nhau, làm sao có thể lên giường được?
An Sênh dừng một chút, sau đó hỏi Nguyên Khúc, "Nói cách khác, hiện tại cốt truyện ban đầu đã hoàn toàn sụp đổ?"
Anh xoa xoa trán, "Bằng không, cô nghĩ vì sao chủ hệ thống chính lại thúc giục tôi trở về? Tôi còn không phải vì lo lắng cho cô sao..."
"Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?” Nguyên Khúc hỏi.
Cô lấy một miếng khoai tây chiên từ trong túi bên cạnh, nhét vào miệng, nhai vài lần rồi hỏi anh, "Người mà Phí Hiên sắp xếp theo dõi tôi vẫn còn đúng không?"
Nguyên Khúc gật đầu, sau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên An Sênh chủ động hỏi chuyện về Phí Hiên.
Cô gật đầu, quay đầu, rất nghiêm túc hỏi anh, "Phí Hiên thật sự bị bệnh thần kinh sao?"
Nguyên Khúc sốt ruột lắc đầu, "Trong cốt truyện không có tình tiết này, mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều sẽ có phản hồi cho tôi.

Chuyện này là do Phí Sư Phi bịa đặt để tránh cho Tần Thư Dư truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nếu muốn điều tra, với cái đức hạnh kia của Phí Hiên, còn vừa mới tự cắt cổ tay, đến bản thân còn muốn tổn thương, muốn biết có bị bệnh thần kinh không rất đơn giản.”
Nguyên Khúc sốt ruột lắc đầu, "Trong cốt truyện không có tình tiết này, mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều sẽ có phản hồi cho tôi.

Chuyện này là do Phí Sư Phi bịa đặt để tránh cho Tần Thư Dư truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nếu muốn điều tra, với cái đức hạnh kia của Phí Hiên, còn vừa mới tự cắt cổ tay, đến bản thân còn muốn tổn thương, muốn biết có bị bệnh thần kinh không rất đơn giản.”
An Sênh gật đầu.

Nguyên Khúc không nhịn được hỏi lại cô: "Cô hỏi cái này để làm gì? Cuối cùng cô muốn làm cái gì hả?"
"Phí Hiên hẳn là rất nhanh sẽ khỏe lại đúng không?" An Sênh nói, "Anh ấy sẽ tìm tôi sớm thôi."
Nguyên Khúc bắt đầu ồn ào, "Sớm đã ra khỏi đồn cảnh sát, hiện tại đang ở bệnh viện, ước chừng hai ngày nữa..."
"Để tôi suy nghĩ một chút," An Sênh nói, "Tôi nghĩ ra một biện pháp, để Phí Hiên chủ động buông tha cho tôi."
Nguyên Khúc tràn đầy hoài nghi, An Sênh cũng không nói gì với anh, mà chỉ hếch cằm lên, ra hiệu cho anh nhìn về phía màn hình, sau đó ấn phát.
Nguyên Khúc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.

Màn hình đang chiếu đoạn mở đầu của bộ phim, người đàn ông bị bắt nhốt không thể giải thích được, giống như một kẻ điên đập phá đồ đạc khắp nơi, la hét giận dữ ...
Nguyên Khúc lập tức quay đầu lại, nhìn An Sênh.

Anh nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi.
"Không được, không được, không được.


Anh ta là nam chính của thế giới này," Nguyên Khúc nói.

"Cả thế giới đều mặc định bảo vệ anh ta.

Cô có thể giam giữ được anh ta sao?"
An Sênh nhìn Nguyên Khúc, gằn từng tiếng không chút hoang mang nói: "Đương nhiên là không được.

Tôi chỉ là một người xuyên không.

Tuy rằng là nữ chính nhưng vai trò trong thế giới này quá thấp."
Cô nhìn chằm chằm vào anh, còn nói thêm "Nhưng chỉ cần kịch tình giúp tôi, thì có thể."
"Không được..

không được… không được..."
"Cô đừng nghĩ tới, tuyệt đối không có khả năng!"
"Tôi là kịch tình, nam chính là con ruột của tôi! Tôi sẽ không lừa dối anh ta!"
"Hôm qua cô không thấy bão tuyết sao? Phí Hiên bạo phát thì thời tiết liền trở thành như vậy.

Nếu bị nhốt đến phát điên, ai biết thế giới này sẽ như thế nào!"
Nguyên Khúc lẩm bẩm, đứng lên đi vòng quanh ghế sô pha, giống một con lừa kéo cái cối xay.
An Sênh bình tĩnh cầm lấy khoai tây chiên, cắn “răng rắc”, nhẹ giọng nói: “Anh ấy bắt nạt anh, hù hù dọa anh, ỷ vào năng lực của mình làm rối tung cốt truyện, còn không chịu buông tha cho tôi.

Hơn nữa, mấy ngày trước còn suýt chút nữa đã đánh chết người.

"
Cô nói: "Cho dù Tần Thư Dư chỉ là một nhân vật phụ, nhưng dù sao cũng là một người sống sờ sờ trong thế giới này."
Nguyên Khúc vẫn lắc đầu, An Sênh khẽ thở dài, "Anh ấy không chịu buông tha cho tôi, còn cho người theo dõi tôi.

Bây giờ, Tần Thư Dư ngay cả truy cứu trách nhiệm cũng không làm, anh ấy nhất định sẽ không thu liễm.

Nói không chừng trong hai ngày nữa có thể sẽ bắt nhốt tôi.

Tôi không thể ra tay trước được sao? "
Trên mặt Nguyên Khúc lộ ra biểu cảm vô cùng rối rắm.

An Sênh đột nnhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh anh đang đi vòng vòng, ngăn lại nói "Anh thân là "cha", anh không muốn dạy con trai mình thành người tốt sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Khúc bắt đầu trở nên nhăn nhó, sau vài lần rối rắm đến chết đi sống lại, lại nhìn màn hình tivi, vỗ đùi, nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ cô muốn làm gì?"
An Sênh nở nụ cười.
Hai người ở trong phòng khách thì thầm bàn tán hồi lâu mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi cẩn thận tính toán cũng đã ba giờ đêm.

An Sênh quay trở lại phòng ngủ, Nguyên Khúc ngủ lại trên sofa.

Nguyên Khúc đêm đó không có rời khỏi nhà An Sênh, chuyện này nhanh chóng đến Phí Hiên.
Không lâu sau khi nổi điên, Phí Hiên mới biết Tần Thư Dư và An Sênh chỉ tình cờ gặp nhau.

Nhưng lúc đó anh thật sự bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mạnh, về sau anh mới biết An Sênh quả thực muốn rời đi, mà vốn dĩ Tần Thư Dư có mục đích không trong sáng.

Nên Phí Hiên một điểm cũng không hối hận vì đánh anh ta một trận.
Anh chỉ là lo lắng An Sênh bị một màn ở sân bay doạ sợ.

Bởi vì sau khi về nhà, cô không bình thường, ngay cả tiệm bánh cũng không đến.
Vết thương của Phí Hiên đã khôi phục rất tốt, phải khâu lại lần nữa.

Khi đó, Tần Thư Dư không có khả năng đánh trả, cho nên anh không bị thương chỗ nào khác.
Phí Hiên không có ý định đi tìm An Sênh.

Cô muốn rời xa anh.

Đó là sự thật.

Nếu không có trận tuyết rơi dày đặc hôm đó, hiện tại anh đã không tìm thấy cô nữa rồi.

Anh không thể chấp nhận kết quả này.

Anh dây dưa với cô, dùng mọi biện pháp để cô hồi tâm chuyển ý, thậm chí không tiếc tự cắt cổ tay, tự làm thương chính mình.

Nhưng tất cả chỉ có tác dụng khi An Sênh không có ý nghĩ muốn rời khỏi đây.

Nhưng bây giờ, sau khi cắt cổ tay, anh còn chưa tỉnh dậy mà cô đã muốn cao chạy xa bay.

Đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Vô luận dùng biện pháp gì đi chăng nữa, An Sênh cũng sẽ rời xa anh.

Phí Hiên nhắm chặt mắt, phân phó Phí Sư tìm người dọn dẹp biệt thự ở lưng chừng núi.
Vậy mà An Sênh vẫn còn dây dưa với tên chim trĩ kia.

Trong lòng anh vô cùng hoảng sợ.

An Sênh đã không còn cần anh nữa, hoàn toàn không cần anh nữa rồi.
Cô không chỉ định rời đi một mình, mà còn nói chuyện với ba mẹ cô.

Phí Hiên đã từng ghé qua trang trại ở ngoại ô.


Sau khi nhận được tin tức, trái tim của anh hoàn toàn lạnh lẽo.
An Sênh không phải muốn rời đi trong thời gian ngắn, không phải bị anh doạ sợ, mà là muốn trốn tránh anh cả đời.
Phí Hiên tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!
Sáng hôm sau, Phí Hiên được xuất viện.

Anh không mang theo ai cả, chỉ mang theo một chiếc khăn tẩm thuốc có thể khiến người khác bất tỉnh ngay khi vừa ngửi.
Anh muốn đích thân đem bảo bối của mình về, cho dù sau này kết quả có ra sao, cho dù đó là hậu quả tồi tệ nhất mà anh nghĩ đến, nếu hai người có trở thành kẻ thù, tra tấn lẫn nhau, cũng tốt hơn việc anh không còn nhìn thấy cô...
Trái ngược với Phí Hiên chỉ chuẩn bị một chiếc khăn tẩm thuốc, bên này có thể nói An Sênh đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ.

Khi An Sênh bố trí xong, cô không thể không nghĩ tốt xấu gì cô cũng là một người trưởng thành bình thường, biết số phận trêu người, nhưng cô không nghĩ đến việc khiêu chiến với vận mệnh.
Nhưng vận mệnh dường như đã đi quá xa, muốn giễu cợt cô.
Một chút cơ hội cũng không có, ngột ngạt không có chỗ thở.

Kiếp trước khổ sở đi theo một con chó.

Kiếp này không dễ dàng gì mới yêu một người, yêu đến tâm tâm niệm niệm, đến sinh mấy đứa cũng đã nghĩ đến, thật con mẹ nó mới phát hiện người này còn không bằng một con chó.
Nếu An Sênh không đấu tranh, kết cục chờ đợi cô sẽ là bị Phí Hiên bắt giam.
Tại sao cô phải bị giam cầm? An Sênh đã suy nghĩ về vấn đề này vài ngày nay.
Cô yêu Phí Hiên vì bản thân cô không thể kiểm soát được cảm xúc.

Cô quý trọng khoảng thời gian ở bên anh.

Sau khi chia tay với Phí Hiên, cô vẫn luôn hết lòng vì công việc, giúp đỡ bà cụ qua đường, không lấy tiền mua kem của học sinh tiểu học.
Cô không tạo nghiệp mà vẫn dính dáng tới Phí Hiên, vứt không được, tránh không xong.

Trừ bỏ cúi đầu chấp nhận số phận, không có kết cục nào khác ngoài cái chết sao?
Bản thân cô cũng là nữ chính, là vầng sáng trên bầu trời đêm mà.
Lần này, cô phải là người chịu trách nhiệm chính cho vận mệnh.
Lúc Phí Hiên đến cửa hàng, An Sênh đang lau quầy.

Cô bé trợ lý đã từ chức, nên Nguyên Khúc biến hoá thành nhân viên phục vụ, đang tiếp đãi khách.
Sau khi Phí Hiên vào trong, nhìn thấy An Sênh, vốn chuẩn bị nghênh đón sự lạnh lùng của cô, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa, An Sênh quay lại nhìn anh, nở nụ cười.
"Anh đã tới?" An Sênh đặt khăn lau xuống, chào đón: “Em định buổi tối đến thăm anh.

Vết thương trên tay như thế nào rồi?”
Nói xong, ncô hẹ nhàng kéo Phí Hiên tới trước quầy, đem một cái ghế cho anh ngồi xuống.
Cả người Phí Hiên như chìm trong giấc mộng.

Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười của An Sênh.

Kể từ khi hai người chia tay, An Sênh chưa bao giờ cười với anh như thế này.
Anh ngây ngốc nhìn.

Cô vươn tay quơ quơ trước mặt, đưa một cái bánh ngọt nhỏ.
"Đây là hương vị mới em vừa chế.

Anh nếm thử đi."
Phí Hiên ngơ ngác nhìn An Sênh, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhưng bộ dáng này của cô chính là điều mà anh luôn muốn trong mơ.

Hơn nữa, An Sênh còn nắm chặt tay anh, vuốt ve các ngón tay.

Chỉ lúc hai người còn chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, An Sênh mới thường xuyên làm hành động này…
"Sênh Sênh...!Anh..."
Phí Hiên đột nhiên thấy cô hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến chiếc khăn tẩm thuốc trong túi, đột nhiên có chút nổi lên lương tâm.
Lúc này trước tiên đừng nên hành động, anh nghĩ, anh vẫn muốn cùng An Sênh sống hạnh phúc.
An Sênh cười đặc biệt đẹp, ôn nhu lại lưu luyến.

Phí Hiên gọi tên cô, cô nhẹ nhàng đáp lại.
"Sênh Sênh ..." Phí Hiên lại gọi, An Sênh lại lên tiếng trả lời.

Hốc mắt anh bỗng đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
"Anh ..." Phí Hiên có chút nghẹn ngào.

Anh muốn nói một câu anh sai rồi, nhưng dường như có quá nhiều sai lầm, anh không thể nói nên lời.

Không còn cách nào khác, anh ôm lấy cô, mặc kệ trong cửa hàng có người, kéo cô lại gần hôn lên môi, "Em ...!đừng đi."
Phí Hiên khóc thút thít hai tiếng, kịch liệt kìm chế, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, run giọng hỏi, "Trở lại bên anh, được không?"
An Sênh vẫn cười, không trả lời, đưa tay lau nước mắt cho Phí Hiên.

Cô đã bị nước mắt cá sấu của anh lừa quá nhiều lần nên bây giờ đã miễn dịch, tâm vẫn không dao động.
"Anh nếm thử đi." An Sênh lại đẩy chiếc bánh nhỏ vào tay anh, "Đây là món sở trường của em..."
Cô ngẩng đầu, kiễng chân dựa vào quầy, tiến đến bên tai Phí Hiên, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Em đặc biệt làm nó cho anh.

Anh xem, nó chính là tình yêu của anh, là tình yêu mà anh luôn muốn."
"Nếm thử đi ..." An Sênh đặt cái nĩa nhỏ vào tay anh.
Phí Hiên mừng đến phát khóc, nắm lấy tay An Sênh, hỏi cô: "Em tha thứ cho anh sao? Là đáp ứng anh đúng không? Ở bên anh một lẫn nữa đúng không?"
An Sênh gật đầu.

Nguyên Khúc không dấu vết đuổi tất cả khách trong tiệm ra ngoài, cầm chìa khoá trong tay, đứng ở cửa liếc nhìn cô.
Chậm rãi nói: "Nếu anh ăn bánh, em sẽ làm hoà với anh.

Từ nay về sau, chỉ cần anh không nói chia tay, em sẽ không bao giờ rời xa anh...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi