NAM CHÍNH CẶN BÃ CHIẾM HỮU


Đây là loại câu hỏi quái quỷ gì thế này?
An Sênh đã từng ngay trước mặt Phí Hiên thừa nhận cô và Nguyên Khúc là quan hệ bạn giường.

Xem ra bây giờ là quả báo tới rồi.

Phí Hiên hỏi cô ai lớn hơn...!
Làm sao mà cô biết được...!Cô vốn muốn giải thích với anh rằng thực ra cô chưa từng lên giường với Nguyên Khúc.

Nhưng nếu mở miệng nói trước, đối với Phí Hiên mà nói, chắc chắn là kinh hỉ.

Nhưng cô đã có kế hoạch từ trước.

Nếu sau này Phí Hiên phát hiện mọi chuyện không phải là trò chơi, mà anh thật sự bị nhốt, không chừng sẽ phát điên lên.

Đến lúc đó, cô tính toán sẽ dùng chuyện này để dời lực chú ý của anh.

Loại cảm giác lấy chính bản thân mình thành con tốt nghe có vẻ quái gở, nhưng ngoài chuyện này ra, An Sênh không thể nghĩ ra cái gì khác có thể khiến anh quan tâm.

Từ lúc sinh ra đến nay, cái gì anh cũng không thiếu.

Trên thực tế, ngay cả chính cô cũng không chắc chắn chuyện đó có khiến Phí Hiên thấy đặc biệt hay không.

Dù sao thời gian là thứ có thể làm mọi điều trở nên mờ nhạt.

Mà càng như vậy, sự hoà hợp của hai người lại càng quan trọng.

Nếu một ngày nào đó Phí Hiên rời đi, An Sênh phải đảm bảo rằng cô có mọi thứ.

Đến lúc đó, cô mới dám buông mình để theo đuổi một người không bình thường như anh.

Có thể nói, đây chính là đường lui mà cô chừa lại cho mình, đồng thời cũng đảm bảo hai người có thể ở bên nhau.

Trước ánh mắt mờ mịt của Phí Hiên, An Sênh mím mím môi, chọn một câu trả lời an toàn.
"Anh lớn hơn..."
Nhưng thế nào mà vẻ mặt Phí Hiên không tốt hơn là bao, trong lòng còn cảm thấy khó chịu.

Nhưng anh không trách cô.

Chính vì anh làm việc không cẩn thận, bị phát hiện, mọi chuyện lộ ra ngoài.

Nên dẫn đến việc hai người chia tay.

Mà An Sênh lại ở cùng tên chim trĩ kia trong khoảng thời gian đó...!Điều này cũng không có gì đáng trách.

Sau một hồi tự an ủi lòng, Phí Hiên vẫn cảm thấy không có tác dụng gì, gắt giọng nói, "Hừ, loại tăm nhỏ như anh ta, chắc chỉ có hai phút thôi!"
"Đúng không?" Anh lại hỏi An Sênh.

An Sênh: ...!Này em thật sự không biết.

An Sênh đỏ mặt không tiếp lời, Phí Hiên trừng mắt nhìn cô một hồi, tự trấn an bản thân không được ghen.
Vừa ôm An Sênh vừa than thở, "Anh so với anh ta lâu hơn gấp mười lần..."
An Sênh gật đầu lia lịa, dở khóc dở cười thúc giục Phí Hiên, "Anh nhanh đi tắm rửa đi..."
Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi, liền nằm trên giường nhỏ.

Cô đã bận rộn cả một ngày, bây giờ thật sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống liền mơ mơ màng màng.

Còn Phí Hiên ôm An Sênh, trong đầu loạn thất bát táo, suy nghĩ, chờ Phí Sư tìm thấy anh, anh khẳng định sẽ tìm cách đối phó với tên chim trĩ đó.

Người phụ nữ của anh mà anh ta dám ngủ cùng.

Đã rất lâu hai người không ôm nhau ngủ như vậy, nhưng thân thể vẫn còn quen thuộc với đối phương.

Sáng sớm, An Sênh tỉnh dậy trong vòng tay của Phí Hiên.

Đây chính là tư thế mà trước kia hai người thường xuyên dùng nhất, ấm áp lại thoải mái.

Tối qua, Phí Hiên bận cân nhắc sau khi rời khỏi đây sẽ đi tìm Nguyên Khúc tính sổ, suy nghĩ đến nửa đêm mới ngủ.

Nên lúc này, cô tỉnh lại, anh vẫn còn ngủ.

An Sênh nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở cửa về nhà.

Sau khi rửa mặt, cô mới làm bữa sáng, lúc này Phí Hiên mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy An Sênh ở cạnh bàn ăn đang bận rộn, khóe môi lộ ra ý cười.

Phí Hiên nghĩ rằng An Sênh sẽ luôn ở trong phòng, tâm tình liền vui vẻ, mang giày xuống giường, từ phía sau ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, làm nũng, "Bảo bối vất vả rồi ~~ "

"Đi rửa mặt đi." An Sênh vỗ vỗ tay anh đang đặt trên eo cô.

Phí Hiên sờ mó một hồi, híp mắt suиɠ sướиɠ, đi vào toilet rửa mặt, miệng còn ngâm nga hát.

Anh rất thích cuộc sống như thế này, nên không phát hiện cô chỉ chuẩn bị một bộ bát đũa.
Chờ đến lúc anh đi ra, liếc mắt một cái đã có thể nhìn hết căn phòng nhỏ, nhưng chỉ có mình anh.

Tâm trạng vui vẻ liền ảm đạm.

Anh ôm hi vọng đi vào phòng bếp, thậm chí còn tìm dưới gầm giường, nhưng không tìm thấy An Sênh.

Vẻ mặt tối sầm lại, anh đi ra mở cửa, nhưng vẫn như trước kéo không ra.

Phí Hiên nhìn đồ ăn cùng bát đũa chỉnh tề trên bàn, nhịn không được muốn dùng chân đá.

An Sênh thế nhưng lại đem anh ném ở trong này!
An Sênh đi ra khỏi tầng hầm, tùy tiện ăn vài miếng, thay quần áo, rồi đi ra khỏi nhà, chuẩn bị lái xe đến cửa hàng bánh ngọt.

Cô đã thi được bằng lái.

Nhưng mới đến cửa gara, đã bị ai đó chặn lại.

"An tiểu thư."
An Sênh không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

Phí Hiên đoán không sai, Phí Sư quả thật tìm đến đây.

Cô ấn tay vào nút mở cửa gara, chỉnh sửa một chút biểu cảm, sau đó mới quay đầu dùng vẻ mặt khác nhìn về phía Phí Sư.

"Hả?" An Sênh quay lại, sau khi nhìn rõ Phí Sư, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

"Có thể tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?"
Thần sắc Phí Sư không tốt lắm, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt.

An Sênh làm ra bộ dáng rối rắm, "Nhưng tôi còn phải đến cửa hàng bánh."
Phí Sư do dự một chút, dứt khoát nói, "Cô chuẩn bị lái xe sao? Bằng không tôi đưa cô đi, chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi."
Vốn dĩ anh cũng định tới cửa hàng của An Sênh.

Tuy rằng ngày hôm qua anh đã cử người đến đó mua bánh ngọt để thăm dò, nhưng anh vẫn muốn tự mình đi xem.

Hai ngày trước, Phí Hiên nói muốn đến tìm An Sênh, còn bảo anh tìm người quét dọn căn biệt thự ở lưng chừng núi.

Phí Hiên muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.

Nhưng hôm đó Phí Hiên lại không trở về.

Phí Sư đã liên hệ với người theo dõi An Sênh, quả thật Phí Hiên có đến đó.

Cũng có một khoảng thời gian cửa hàng bánh ngọt đột nhiên đóng cửa và kéo rèm cửa sổ không lý do.

Anh không nghi ngờ An Sênh, thậm chí còn nghĩ màn cửa được kéo xuống vì chính ca ca đang làm gì đó với cô.

Nhưng đám người kia lại gửi tin đến, không lâu sau, cửa cuốn mở ra, Phí Hiên rời khỏi cửa hàng rồi lái xe đi.

Ngày hôm qua, Phí Sư vẫn chưa vội, nhưng mãi đến tối hôm qua, Phí Hiên không chỉ bỏ lỡ cuộc họp quan trọng, mà ngay cả hợp đồng cũng không quay về ký.

Điều này không khỏi khiến anh thầm lẩm bẩm trong lòng.

Anh cố gắng liên lạc với Phí Hiên, nhưng điện thoại lại tắt máy.

Hai ngày nay, An Sênh vẫn đi lại bình thường, cũng không thấy bóng dáng Phí Hiên, mà anh ấy cũng không quay lại tìm cô.
Trong lòng Phí Sư đặc biệt lo lắng, nhưng anh không tin Phí Hiên mất tích.

Anh đã lùng sục các nơi mà ca ca có thể đến.

Nhưng nghĩ lại, anh vẫn nên đến gặp An Sênh hỏi một chút, trước khi rời đi Phí Hiên đã nói gì? Có nói là muốn đi đâu không?
An Sênh không từ chối, đi theo Phí Sư ngồi vào xe của anh.

Trên đường đi, Phí Sư dùng dư quang quan sát An Sênh.

Cô cư xử rất bình thường, tựa hồ không biết Phí Hiên mất tích.

An Sênh đang nghịch di động, tựa vào lưng ghế.

Ánh mắt dò xét của Phí Sư, cô biết.


Nhưng cô vẫn vững vàng như một con chó già.

Thậm chí, tại góc độ mà anh không thể nhìn tới, cô mở camera giám sát tầng hầm.

Thấy Phí Hiên đang ăn, sau đó lại ngoan ngoãn cầm chén bát rửa sạch, khóe miệng lộ ra ý cười.

Về phần Phí Sư tìm đến, An Sênh cũng không sợ.

Không gian đó không giống căn phòng bình thường.

Trừ phi đem cửa hàng bánh ngọt lật ngược lại, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không thể phát hiện.

Còn tấm cửa sắt trong cửa hàng, nếu không có chìa khóa của cô thì không thể mở được.

Hai người không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới cửa hàng bánh.

An Sênh để Phí Sư dò xét thoải mái, còn anh làm bộ hiếu kỳ nhìn khắp nơi.

Nhưng anh không tìm được manh mối nào.

"Trước kia không phải là có một nhân viên trong cửa hàng sao?" Phí Sư đứng trước quầy, nhìn An Sênh đang lau sàn, có chút nghi hoặc hỏi cô.

An Sênh dừng một chút, rồi hỏi ngược lại, "Không phải đây là lần đầu tiên anh tới đây sao? Làm sao anh biết trước kia tôi có một nhân viên phụ việc?"
Cô biết Phí Hiên luôn cho người theo dõi cô, nhưng loại chuyện này anh chỉ làm trong âm thầm.

Cho nên ngoài mặt An Sênh hỏi như vậy, khiến cho Phí Sư sửng sốt một chút.

Phí Sư bình sinh tệ nhất trong khoảng nói dối, An Sênh vừa hỏi như vậy, anh lập tức có chút hoảng sợ, lắp bắp nói, "Tôi nghe… nghe ca ca tôi nói.

.

."
(Mình cảm thấy dùng “ca ca” có vẻ hay hơn “anh trai” nên mình để như vậy nha)
Cô gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.

Phí Sư lại hỏi, "Ca ca tôi hai ngày nay có liên lạc với cô không?"
An Sênh không ngừng động tác, ngữ khí có chút châm chọc, "Chúng tôi đã chia tay...!Anh ấy không nói với anh sao?"
Phí Sư hắng giọng, cô nói chuyện không mặn không nhạt, khiến anh nhất thời có chút không biết phải làm sao.

An Sênh nhướn mi mắt liếc anh một cái, dựa theo bài luyện tập lúc trước cùng Nguyên Khúc diễn, nhếch môi, bộ dáng thập phần không vui, "Hai ngày trước anh ta đã tới đây một lần, tôi đã nói rất rõ ràng, từ đây nhất đao lưỡng đoạn*, anh ta cũng đã đồng ý, thế nào hôm nay lại cử anh tới làm thuyết khách?"
*Nhất đao lương đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt mối quan hệ
Phí Sư vội vàng lắc đầu, "Không…không có..."
An Sênh nhìn anh bằng ánh mắt không tốt.

Vì vậy anh đành phải ăn ngay nói thật, "Ca ca tôi sau khi rời khỏi đây thì biến mất không thấy tăm hơi.

Đến bây giờ vẫn chưa về nhà.

Hai ngày qua anh ấy thật sự không có liên lạc với cô sao?"
"Nhất đao lưỡng đoạn, vì sao còn phải liên lạc với tôi?" vẻ mặt cô chết lặng, bất động thanh sắc nói, "Anh ta đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể mất tích sao?"
An Sênh nói, "Tôi thật sự đã cắt đứt quan hệ với anh ta, tôi không muốn nói đến chuyện của anh ta nữa.

Anh ta và cả Phí gia các người, một chút quan hệ tôi cũng không muốn dính đến, anh hiểu không?”
Đây chính là lệnh đuổi khách trực tiếp.

Phí Sư đi theo Phí Hiên nhiều năm như vậy, tuy rằng anh là con ngoài giá thú, nhưng cũng không có ai dám khinh thường anh.

Đương nhiên, thái độ đối với anh tự nhiên cũng là kính nể.

Lâu lắm rồi mới bị người khác đả kích như vậy, mặt Phí Sư đỏ bừng, hốt hoảng lùi về phía cửa, lời nói nhẹ bẫng, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi không tìm được ca ca.

Tôi đã tìm khắp nơi, còn kiểm tra camera giám sát giao thông để tìm nơi anh ấy lái xe đến, phát hiện anh ấy đã đến ngoại ô thành phố.

Sau đó, video giám sát đã bị cắt, ca ca liền không rõ tung tích ...!"
Phí Sư đứng ở cửa, có chút xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại An Sênh, "Anh ấy không liên lạc với cô, vậy lúc rời đi có nói muốn đi đâu không?"
An Sênh dựa vào cây lau nhà, cau mày lắc đầu, "Tôi không biết, anh ta không nói gì."
Cô suy nghĩ một chút, tăng thêm một liều thuốc mạnh, "Không phải anh biết ngày đó anh ta tới đây làm gì sao? Mục đích không thành, còn bị tôi vạch trần, mất hết mặt mũi nên bỏ đi.”
Sắc mặt anh càng đỏ hơn, đương nhiên anh biết Phí Hiên muốn làm gì, mấy thứ trong túi ngày đó đều là do anh chuẩn bị.

"Vậy anh hỏi xong chưa?" An Sênh nhìn Phí Sư mặt đỏ tai hồng, giống như sắp chết ngạt.

Anh ho một tiếng rồi gật đầu.

Nguyên nhân chính là anh không phải là người vô tội, là đồng loã với Phí Hiên.

Nên khi đối mặt với An Sênh còn lo lắng hơn khi đối mặt với khách hàng khó tính nhất.
Trước khi ra ngoài, anh còn kiên trì nói một lần nữa, "Nếu ca ca tôi liên lạc, phiền cô nói với anh ấy biết, nhắn anh ấy về nhà một chuyến..."
Phí Sư nói xong cũng không đợi cô trả lời, mở cửa bước ra ngoài.

An Sênh nhìn theo bóng lưng bối rối của anh, sau đó liếc về hướng nhà bếp, tiếp tục lau sàn.
Hôm nay cô vẫn rất bận, nhưng tốt xấu gì buổi trưa cô cũng dành thời gian chuẩn bị bữa trưa, đẩy xuống đường trượt cho Phí Hiên.
Phí Hiên muốn nắm lấy tay An Sênh, kết quả chạy lên sườn dốc lại chụp hụt.

An Sênh nhìn camera theo dõi, buổi trưa Phí Hiên chỉ nhìn chằm chằm bánh ngọt nhưng không ăn.
Anh đang tức giận, không phải chỉ vì lúc sáng cô rời đi mà không nói tiếng nào, mà còn bởi vì Phí Sư vẫn chưa tìm tới.
Hơn nữa, thái độ của An Sênh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

Vừa rồi rõ ràng anh hét lên như vậy, cô chẳng những không đáp lại, ngược lại còn ném đồ ăn xuống như cho chó ăn, đóng cửa nhỏ lại ...
Này tính là gì?
Phí Hiên muốn chơi với An Sênh, nhưng chơi như thế này anh không vui.
Đến bây giờ, anh vẫn không biết, An Sênh không phải đang đùa giỡn với anh, cũng không biết Phí Sư và anh chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lại không có cách nào tìm được.
Vẫn như trước, vào buổi tối, An Sênh mở cửa đi vào, nhưng Phí Hiên không giống ngày hôm qua háo hức túm lấy cô.

Anh chỉ ngồi trên giường, liếc mắt nhìn cô, động cũng không động, mím môi.
Cô liếc nhìn anh một cái, trong lòng có chút hưng phấn.

Chẳng lẽ Phí Hiên sắp bùng nổ rồi sao?
An Sênh dọn cơm xong, đi tới bên giường, đứng trước mặt Phí Hiên, vươn tay chọc vào vai anh, "Rửa tay rồi ăn cơm..."
Phí Hiên hơi nghiêng đầu, hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, mái tóc tuỳ ý tán loạn, bồng bềnh mềm mại, nhìn đặc biệt vô hại.
Nhưng ánh mắt của anh lại sắc bén hỏi: "Có phải em không phải đang đùa giỡn với anh phải không?"
"Hả?" An Sênh giả vờ không hiểu.
Phí Hiên nắm lấy cánh tay cô, kéo lại gần, "Không phải là em cố ý sao? Nhốt anh ở đây, cả ngày không gặp?"
Đúng vậy, em chính là cố ý.
An Sênh trong lòng thầm đáp lại, nhưng ngoài miệng nói: "Làm sao có thể? Em cả ngày đều nghĩ đến anh, nhưng cửa hàng bận rộn quá, nhân viên lại nghỉ, chỉ có một mình em ...!Vừa đóng cửa hàng là em chạy tới đây ngay.”
Sắc mặt Phí Hiên không tốt, “Ngày mai em không được phép đi làm, anh sẽ chơi với em.

Em không thể bỏ anh ở đây, một mình anh thật nhàm chán! "
Phí Hiên nhẹ giọng nói: "Nếu không, em đưa điện thoại cho anh..."
Anh vừa giải quyết việc của công ty, vừa hỏi Phí Sư tại sao đã hai ngày rồi mà cậu ta còn chưa tìm đến đây? !
Thái độ của An Sênh rất mềm mỏng, nhưng lời nói ra lại cường ngạnh, "Em sẽ không đưa điện thoại cho anh, em đã ném nó rồi."
Phí Hiên khó có thể tin, "Tại sao? Sênh Sênh, đừng nháo nữa.

Công ty còn rất nhiều việc, anh có thể chơi với em,nhưng đợi anh bàn giao cho Phí Sư ..."
Nhắc tới Phí Sư, anh lại đột nhiên tức giận, "Phí Sư không tìm em sao?"
"Có." An Sênh thản nhiên nói, "Anh ta hỏi em có biết anh ở đâu không, hỏi anh có liên lạc với em không, còn đến cửa hàng của em nữa."
"Sau đó thì sao?" Phí Hiên hỏi.
"Sau đó em nói rằng không có liên lạc, từ lúc anh rời đi vẫn chưa gặp lại." Cô bĩu môi, "Em đã nói anh ta sẽ không tìm được anh."
Phí Hiên cau mày, An Sênh đưa tay xoa giữa mi tâm của anh.
Thanh âm ôn nhu nói: "Đừng nhíu mày, mau ăn đi."
Anh nhìn lướt qua bàn ăn.

Hai ngày nay, anh ngoài ăn thì chính là nằm, không có điện thoại.

Phí Hiên là một người quen với sự bận rộn, An Sênh lại không có ở đây, anh cảm giác như bản thân đang ở trong tù, không vui chút nào ...
Trên bàn, không chỉ có cơm tối, còn có mấy cái bánh nhỏ mà buổi trưa An Sênh đẩy xuống, anh không có cảm giác ngon miệng chút nào.
An Sênh nhìn anh, chậm rãi ngồi xổm bên chân Phí Hiên, đầu gối lên đùi anh, "Đừng tức giận, ở cùng em không tốt sao?"
An Sênh nói: "Mới có hai ngày mà anh đã không vui, vậy mà anh nói sẽ đối tốt với em cả đời, chẳng lẽ đều là lừa gạt sao?"
Phí Hiên cúi đầu nhìn, chịu không nổi bộ dáng này của cô, vội vàng kéo cô lên, hôn lên mặt "Đương nhiên không phải, anh chỉ là ...!đang lo lắng chuyện trong công ty."
Ngay lúc An Sênh lộ vẻ ưu thương, anh nhịn không được, giãn mày dỗ dành cô, "Không nói chuyện chuyện này nữa, ăn cơm được không? Anh không tức giận...!Anh đương nhiên nguyện ý muốn ở bên em như thế này."
Vừa nói xong, An Sênh liền mỉm cười, Phí Hiên cũng không kìm được nụ cười.
Anh rất muốn sống như thế này cùng cô.

Nhưng nhìn xuống sợi dây trên cổ ...! cùng với những điều anh nghĩ tới có chút không giống.

Nhưng An Sênh đã đến, Phí Hiên cũng tạm thời không nghĩ tới.

Cả hai vui vẻ ăn tối, vui vẻ ôm nhau xem tivi.
"Tại sao TV không thể bật vào ban ngày?" An Sênh cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, Phí Hiên vừa than thở vừa ôm cô.
Cả ngày nay, không có điện thoại, muốn xem TV gϊếŧ thời gian, nhưng dù làm cái gì, TV cũng không có đài.

Không xem TV được, tìm tới tìm lui, đến một mẩu giấy quảng cáo cũng không có, anh đành nằm cả ngày nhìn đồng hồ.

An Sênh mơ hồ nói: "Có đài mà." Chỉ là anh không thể dò ra mà thôi.
Đêm đến, hai người lại thân mật một lát, sau đó ngọt ngào ôm nhau ngủ.

Lần này, Phí Hiên rất cảnh giác.

Buổi sáng, An Sênh vừa động là anh liền tỉnh dậy.

Rửa mặt xong, cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh đã đứng phía sau cô "Em đi đâu vậy? Em lại ném anh một mình ở đây?!"
“Em đi làm bữa sáng cho hai chúng ta.” An Sênh nói, “Một lát nữa em sẽ quay lại.”
Phí Hiên nhìn cô chằm chằm, "Không thể làm trong phòng này sao?"
"Phòng này không có bếp, chỉ có lò vi sóng nên không nấu được gì.

Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn vặt, nếu đói thì anh ăn trước một chút..."
Nói xong, cô quay đầu vuốt trước ngực, cách lớp quần áo vặn chìa khóa nhỏ, sau đó mở cửa trước mặt Phí Hiên.
Cô bước vào trong bóng tối, anh giữ chặt cô lại, cau mày hỏi, "Đây là nơi nào? Sao đèn lại hỏng rồi? Hành lang tối như vậy, sẽ không phải rất nguy hiểm sao?"
Nguyên Khúc đã sớm nói qua, ngay cả khi Phí Hiên mở được cửa, nhưng những gì anh thấy sẽ không giống cô.


Vậy nên ngay cả khi anh có được chìa khóa của An Sênh, cũng không thể ra khỏi hành lang này được.
An Sênh nhìn sắc mặt của Phí Hiên, chậm rãi lắc đầu, "Không phải là nơi nguy hiểm, đừng lo lắng, lát nữa em sẽ quay lại."
Phí Hiên lại lôi kéo cô, "Một lát nữa em sẽ trở lại? Nơi này gần nhà em sao?"
Nói xong, anh lại nhíu mày, "Sao anh không nhớ rõ gần nhà em có một nơi như thế này?"
An Sênh vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng tránh ra, "Không có ở gần." Đi xe buýt sẽ mất hơn nửa giờ.
"Chờ em một lát, em sẽ trở lại sớm." cô ôn nhu nói, Phí Hiên thò đầu nhìn ra ngoài.

Hành lang đổ nát, cách cửa đều một màu, còn có mùi hôi hám.

"Chỗ này em đi một mình không an toàn.”
"An toàn." An Sênh nói, "Không sao đâu." nói xong, cô đẩy Phí Hiên vào và đóng cửa lại.
Nhắm mắt lại, bước chân, mở mắt lần nữa đã trở về nhà.
An Sênh nấu ăn, sau đó trở lại cùng ăn sáng với Phí Hiên.

Ăn xong, anh sợ cô bỏ đi, cứ nhìn An Sênh chằm chằm.
Chẳng qua cứ nhìn như vậy, nhưng mi mắt của anh càng ngày càng nặng.

An Sênh cố ý kéo anh nằm xuống giường.

Mới đầu Phí Hiên còn gắng gượng trợn tròn mắt nhưng vô dụng, nửa tiếng sau anh liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Kéo tay anh ra, An Sênh lật mắt anh, lại đẩy đẩy vài cái, đảm bảo anh đã hoàn toàn ngủ say, mới đắp chăn bông cho anh, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà, cô lái xe đến cửa hàng, bắt đầu một ngày bận rộn khác.

Thường thường cô vẫn xem camera để nhìn Phí Hiên, cảm thấy có chút suиɠ sướиɠ.
Giữa trưa Phí Hiên mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh, anh ngẩn người ngồi ở mép giường hồi lâu.

Buổi tối, sau khi An Sênh tan làm, mở cửa, thấy Phí Hiên nhìn cô có chút khác thường.
Cô mang bữa ăn đã chuẩn bị xong bước vào phòng.

Phí Hiên không ngồi trên giường, mà ngồi vào bàn.

Chén bát buổi sáng vẫn còn trên bàn.

Phí Hiên nhìn cái bát đến sững sờ.

An Sênh vừa đi vào, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cái bát.
An Sênh không hỏi anh tại sao hôm nay không rửa bát.

Thay vào đó, cô đặt chén bát và đũa mới lên bàn, sau đó với tay lấy chén bát bẩn ra, đem ngâm một lúc rồi mới rửa.
“Rửa tay, ăn cơm đi.” An Sênh nhẹ giọng nói, nhưng vào tai Phí Hiên, dù thế nào cũng nghe không dễ chịu.
Anh nắm tay An Sênh, trằn trọc một hồi mới hỏi, "Sáng nay có phải em bỏ thuốc vào bữa ăn không?"
Cô không hề e dè, Phí Hiên ngẩng đầu nhìn cô.

Cô chớp chớp mắt, ăn ngay nói thật, "Ừ, một chút..."
"Anh đừng tức giận, em sợ anh không cho em đi, thuốc kia không gây hại cho thân thể, chỉ có tác dụng an thần." Là Nguyên Khúc đưa cho cô, gọi là an hồn thảo.

"Em bỏ thuốc vào bữa ăn vì sợ anh không cho em đi?" Mặc dù Phí Hiên suy nghĩ cả một ngày, nhưng nghe An Sênh thẳng thắn thừa nhận như vậy, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt, hô hấp có chút khó khăn, "Em vậy mà..."
"Không phải anh cũng dùng thuốc như vậy với em sao?” Cô ngắt lời anh, vẻ mặt không chút thay đổi, không sắc bén, cũng không tức giận như Phí Hiên.

Cô nói như thể hôm nay thời tiết thật tốt, "Lần đi suối nước nóng lúc trước, anh cho em uống chai nước kia, anh còn nhớ không?”
Anh sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc trước, những việc mà Đồng Tứ vạch trần anh, không có nhắc đến chuyện này.
Phí Hiên nghĩ rằng anh đã làm rất hoàn hảo, không để lại dấu vết.

Không biết tại sao An Sênh lại biết được...
An Sênh đi đến bên cạnh anh, đưa tay ôm đầu anh, "Mau rửa tay ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội.

Anh đừng giận em được không?”
Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Phí Hiên, "Lần trước anh nổi giận với em ở sân bay thật đáng sợ."
Những lời này, khỏi phải nói, đã chạm vào điểm yếu của Phí Hiên.

Lần đó mất bình tĩnh nổi giận với An Sênh, đến giờ anh vẫn luôn hối hận.
Anh cũng không nhận ra bản thân đang bị cô dắt mũi, vội vàng ôm lấy cô, "Sau này anh sẽ không nổi giận với em.

Anh sẽ không bao giờ phát giận với em nữa, đừng sợ."
"Vậy thì mau ăn đi, được không?" An Sênh bĩu môi.
Phí Hiên gật đầu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Khi anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm, quay lại nói: "Sau này em không được bỏ thuốc vào đồ ăn nữa, biết không?"
An Sênh cười gật đầu.

Lúc này, Phí Hiên mới đi vào rửa tay, ăn cơm.

Buổi tối, hai người vẫn rất vui vẻ với nhau.

Sáng hôm sau, sau khi ăn xong, anh ôm cô không buông.
An Sênh kéo anh đến bên giường, hai người nằm trên giường.

Phí Hiên vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi thơm trên người cô, lẩm bẩm nói: "Em thơm quá..."
Kết quả không bao lâu sau, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi