NAM CHÍNH CÂU DẪN TA

Người bán hà đèn nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu kéo Tạ Lâm Nghiễn quay lại thì cười tươi rói.

“Hai vị tiên sư dự định mua thêm một cái sao?” Sở Nghiêu Nghiêu cười gật đầu, Tạ Lâm Nghiễn lại rút bàn tay trong tay nàng về, hiếm khi hiện ra vài phần không tự nhiên.

Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên khóc hay cười, chỉ là thích hà đèn đáng yêu mà thôi, như vậy có cái gì kỳ lạ đâu, nàng chỉ vào một hà đèn hình con thỏ nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi xem cái này đáng yêu chưa này, ta cảm thấy rất hợp với ngươi.”

Tạ Lâm Nghiễn nhấc mí mắt lên, không nhìn hà đèn mà ngược lại nhìn nàng một cái, sau đó mới thản nhiên quét qua hà đèn con thỏ một chút, hắn bắt đầu cười lạnh: “Tùy tiện.”

Tùy tiện mà không phải trực tiếp cự tuyệt… Chắc là thích rồi…

Sở Nghiêu Nghiêu nói với người bán hà đèn: “Lấy cái này.”

Người kia vâng liên tục, hắn khoa tay múa chân giơ một ngón tay nói: “Vẫn là một linh thạch.”

Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng quay đầu, chờ mong nhìn Tạ Lâm Nghiễn: “Cái này giá một linh thạch.”

Ý là muốn Tạ Lâm Nghiễn trả tiền.

Nói ra có chút xấu hổ, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không có đồng nào…

Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi lấy ra một linh thạch đưa cho người kia, ánh mắt lại từ đầu đến cuối lại đặt ở trên người Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt có chút khác thường.

Sở Nghiêu Nghiêu nhận hà đèn, cười với Tạ Lâm Nghiễn: “Đi thôi, đi thả hà đèn.”

Tạ Lâm Nghiễn chăm chú nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một hồi mới chầm chậm nhặt hà đèn con thỏ kia lên nhìn trong chốc lát.

Nhành liễu bên bờ bị gió thổi lay nhẹ, Sở Nghiêu Nghiêu xoay người sang chỗ khác, đối mặt với cây liễu nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi viết nguyện vọng đi, ta không nhìn.”

Tạ Lâm Nghiễn “Hừ” một tiếng, như là đang cười lạnh.

Chỉ qua một lát, hắn liền nói: “Quay lại đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu xoay người, chưa kịp đứng vững liền bị nhét một thứ vào tay, nàng cúi đầu nhìn thì chính là hà đèn con thỏ của Tạ Lâm Nghiễn.

Đây là ý gì?

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên có chút sáng tỏ, hắn là ngượng ngùng tự mình đi thả hà đèn.

“Ngươi chờ chút, ta đi thả cho ngươi.”

Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu liền đi tới bờ sông, bước chân còn chưa đặt xuống, cánh tay của nàng liền bị Tạ Lâm Nghiễn kéo lại.

Đây lại là làm sao?

Sở Nghiêu Nghiêu ngơ ngác nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.

“Cái này ngươi giữ.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “?”

Hà đèn là thả vào trong sông, nàng cũng không phải sông, tại sao lại muốn nàng giữ?

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe qua một tia khinh thường: “Ta không cần sông thực hiện nguyện vọng cho ta.”

“Nhưng ta cũng không thể thực hiện nguyện vọng cho ngươi mà.”

Hắn cười một tiếng: “Ngươi nhận là được.”

Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu vẫn mờ mịt, lại nói: “Nếu tò mò, ngươi có thể xem trên đó viết gì.”

“Ta có thể xem?” Sở Nghiêu Nghiêu có chút kinh ngạc.

“Vì sao không thể xem?” Nàng có chút nghi hoặc nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, cẩn thận lấy tờ giấy viết nguyện vọng bên trong hà đèn, sau đó chậm rãi mở ra.

Trên giấy mỏng màu trắng viết ba chữ: Tạ Lâm Nghiễn

Ngoài ra, không có nội dung khác. Mấy chữ này làm Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, nàng chưa từng thấy ai bộc lộ nét chữ tài năng như thế, mỗi một nét đều bén nhọn, giống trúc thà gãy chứ không cong, cao ngạo mảnh mai, vừa tựa như kiếm sắc, chém ra từng nét bút.

Viết đẹp hơn nàng nhiều, tuy là nàng vốn không biết dùng bút lông.

“Ngươi chưa viết nguyện vọng.” Chỉ viết tên, Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu là vì sao.

Tạ Lâm Nghiễn cong môi: “Nguyện vọng của ta, ở trong lòng ta.”

“Là cái gì?”

Ánh mắt của hắn sáng ngời, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một lúc lâu mới nói: “Nói ra sẽ mất linh.”

“…”

Đi đi…

“Chữ của ngươi thật đẹp.” Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái một câu từ đáy lòng.

Tạ Lâm Nghiễn nheo mắt, hắn lại nghĩ tới nét bút xấu xí của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn chưa từng gặp ai có thể viết được chữ xấu như vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên không biết suy nghĩ của Tạ Lâm Nghiễn, nàng không chắc chắn mà hỏi: “Muốn ta giữ cái này?”

Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.

“Vì sao muốn ta giữ, tự ngươi giữ không được sao?” Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Ý cười trong mắt Tạ Lâm Nghiễn thoáng cứng một chút, đúng vậy, vì sao muốn nàng giữ?

Hắn lại nghĩ tới những lời chúc phúc hắn, cảm xúc quái dị trong lòng hiện lên làm hắn cực kỳ không được tự nhiên, không được tự nhiên đến mức hắn làm ra những hành vi mà bản thân cũng thấy khó hiểu.

Sắc mặt của hắn chậm rãi trầm xuống, đôi mắt đen nhánh, âm trầm nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, một lúc sau, hắn hung ác nói: “Ta thật sự muốn giết ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức lùi về sau một bước, thần sắc căng thẳng.

Tạ ma đầu thật sự là quá hỉ nộ vô thường, chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể làm cho hắn động sát tâm.

Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu sợ hắn, trong lòng thoải mái không ít, hắn lành lạnh nhìn thoáng qua hà đèn con thỏ kia nói: “Nếu không muốn giữ thì ném đi.”

Dứt lời, hắn liền xoay người đi dọc bên bờ. Sở Nghiêu Nghiêu nhìn theo bóng lưng Tạ Lâm Nghiễn, lại nhìn hà đèn trong tay mình, cuối cùng gấp nó lại nhét vào trong ngực.

Đừng đùa, nàng làm sao dám ném, vừa nãy Tạ Lâm Nghiễn còn động sát tâm với nàng, nếu nàng dám vứt không biết Tạ ma đầu sẽ trả thù nàng thế nào đâu.

Cất hà đèn xong, Sở Nghiêu Nghiêu bước nhanh theo sau, người trên bờ sông càng lúc càng nhiều, nàng sợ lạc khỏi Tạ Lâm Nghiễn liền đưa tay muốn túm tay áo của hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn nâng tay né tránh.

Cái này khiến Sở Nghiêu Nghiêu có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng muốn thu tay lại. Đúng vào lúc này, có người chen về phía nàng, khi sắp đụng trúng, cổ tay nàng lại đột nhiên bị Tạ Lâm Nghiễn giữ lấy. Hắn kéo Sở Nghiêu Nghiêu vào trong vòng tay của mình, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói bất thiện: “Đừng có đi lạc.”

Sở Nghiêu Nghiêu á khẩu không trả lời được, nàng suy nghĩ liền chủ động nói sang chuyện khác: “Sao đột nhiên lại nhiều người như vậy?”

Nàng nhớ vừa nãy đi qua đây người còn chưa nhiều như vậy.

“Thành chủ sắp tới.”

Hóa ra là vậy, trước đó Tạ Lâm Nghiễn đã từng nói thành chủ cũng sẽ đến Túy Linh Hà thả hà đèn.

“Thành này chủ có gì đặc biệt sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

“Không biết.” Tạ Lâm Nghiễn trả lời không chút do dự, nhưng hắn dừng một chút lại bổ sung một câu: “Người trong Vân Trung Thành đều rất tôn kính hắn.”

“Là nam hay nữ vậy?”

“Nam, nhưng hắn đã lấy vợ, nghe đồn hắn và thê tử yêu nhau vô cùng, nhưng thê tử hắn lại mắc phải bệnh lạ, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi.”

“Bệnh gì? Không trị khỏi sao?” Sở Nghiêu Nghiêu có chút tò mò.

“Không biết, Vân Trung Thành thành chủ vẫn đang tìm phương pháp chữa bệnh. Du hội đèn lồng này ngay từ đầu cũng là vì giúp thê tử của hắn tìm cách chữa bệnh mà lập ra.”

“Vậy hắn thật đúng là người thâm tình.” Sở Nghiêu Nghiêu cảm thán một câu, du hội đèn lồng của Vân Trung Thành dù gì cũng đã mở mấy trăm năm, mấy trăm năm trông nom một người bệnh lâu không khỏi, loại tình cảm không rời không bỏ này quả thực rất hiếm có.

Tạ Lâm Nghiễn lại cười nhạo một tiếng, có chút khinh thường: “Có lẽ vậy.”

Sở Nghiêu Nghiêu rất hiểu Tạ Lâm Nghiễn, hắn đối với chuyện tình yêu luôn khinh thường, cho rằng tư tình nữ nhi chỉ trở ngại con đường hắn đi, hắn cũng chưa bao giờ hướng tới loại tình cảm hoạn nạn có nhau.

Lúc này đám người đột nhiên ồn ào náo động đứng lên, Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn qua, đầu người đong đưa chắn hơn nửa tầm mắt, nàng từ trong khe hở mơ hồ nhìn thấy một chiếc du thuyền bằng gỗ theo dòng nước chậm rãi tới gần, du thuyền chạm rỗng, các góc mái hiên vểnh lên, trên hàng rào điêu khắc hoa văn cầu kì, rèm sa buông xuống, theo gió nhẹ bay.

Đây là một chiếc thuyền hoa.

Xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, Sở Nghiêu Nghiêu có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người trên thuyền chuyển động.

Sở Nghiêu Nghiêu nghe những người chen chúc bên cạnh không ngừng trò chuyện với nhau, nội dung đại khái là nói người trên thuyền chính là thành chủ Vân Trung Thành.

Phô trương thật lớn, nàng quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, Tạ Lâm Nghiễn nhận ra ánh mắt của nàng, buông mi nhìn lại: “Nhìn ta làm gì?”

“Thành chủ Vân Trung Thành biết ngươi tới đây sao?”

“Chắc là biết.” Tạ Lâm Nghiễn thoạt nhìn không quan tâm.

“Vậy sao hắn không đuổi ngươi ra?”

Tạ Lâm Nghiễn tỏ vẻ đương nhiên: “Vì sao muốn đuổi ta ra? Cũng đâu phải ta đến gây chuyện.”

Nói như vậy rất có đạo lý.

Nhưng mà…

“Không phải ngươi kéo ta đi thả hà đèn là vì muốn nhìn vị thành chủ này sao? Ngươi thật sự không định gây chuyện?” Sở Nghiêu Nghiêu không quá tin tưởng.

Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trường: “Chỉ là nhìn mà thôi.”

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không hỏi nhiều, Tạ Lâm Nghiễn dù sao cũng sống lâu như vậy, làm việc gì chắc cũng đã suy nghĩ kỹ càng, thực lực của hắn bây giờ không cao, không thể thật sự chạy tới tìm chết.

Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu tiếp tục nhìn thuyền hoa ở giữa Túy Linh Hà, nàng cũng có chút tò mò vị thành chủ Vân Trung Thành này đến cùng có ngoại hình như thế nào, là thành chủ còn thâm tình với lão bà như vậy, hy vọng lớn lên soái một chút.

Như là vì hưởng ứng suy nghĩ trong lòng của Sở Nghiêu Nghiêu, một bàn tay như ngọc nhẹ tay vén màn sa lên, sau đó một người đi ra.

Đó là một thiếu niên y phục lộng lẫy, mặc trường bào màu vàng, vạt áo và cổ tay áo khảm viền vàng, thiếu niên có làn da trắng nõn, môi đỏ sẫm, trán điểm chu sa tinh xảo mà phú quý.

Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, tuy là người này trông rất đẹp, nhưng sao không giống trong tưởng tượng của nàng chút nào?

“Người kia chính là thành chủ Vân Trung Thành?” Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng hỏi Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn không lập tức trả lời, hắn hơi nhíu mày nhìn trong chốc lát, rốt cuộc gật nhẹ đầu, giọng nói quái dị: “Hiện tại thành chủ Vân Trung Thành đúng là hắn.”

Sở Nghiêu Nghiêu không nhận ra giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn khác thường, nàng lại nói: “Trông có vẻ tuổi không lớn lắm, nhiều nhất mười bảy tuổi.”

Tạ Lâm Nghiễn có chút khinh thường nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi thấy tuổi ta lớn sao?”

Tạ Lâm Nghiễn thoạt nhìn đúng là tuổi không lớn, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, nhưng tốt xấu gì nhìn hắn cũng trưởng thành.

Vị thành chủ Vân Trung Thành này trông quá tinh tế, tuy rằng ngũ quan tuấn mỹ, nhưng lại quá nữ tính. Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thể hắn không hợp với cách ăn mặc quá mạnh mẽ, nếu mặc y phục giản dị một chút hẳn là sẽ đẹp hơn.

Thiếu niên đứng ở đầu thuyền, ánh mắt lãnh đạm quét về phía đám người bên bờ.

Bên bờ tụ tập nhiều người như vậy kỳ thật không phải tất cả đều vì tò mò diện mạo của thành chủ, tối nay là ngày đầu tiên của du hội đèn lồng, bên bờ Túy Linh Hà cử hành một ít hoạt động có giải thưởng phong phú, không ít người đến vì phần thưởng.

Đám người kích động, Sở Nghiêu Nghiêu lại ngẩng đầu nhìn về hướng thuyền hoa, đúng vào lúc này, thiếu niên mặc cẩm bào hơi nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua nước sông lạnh âm u chính xác nhìn sang.

Đôi mắt hắn đen như mực, ngay cả ánh mắt cũng giống như mang theo hàn ý, Sở Nghiêu Nghiêu bất giác ngừng hô hấp.

Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn bước lên một bước chắn trước người của nàng, vừa lúc hoàn toàn cản trở tầm mắt của thiếu niên.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm cái gáy của Tạ Lâm Nghiễn, thấp giọng nói: “Hắn đang nhìn ngươi.”

Tạ Lâm Nghiễn không phản ứng với nàng, một hồi sau mới xoay người lại, kéo nàng ngược dòng người đi ra ngoài.

“Sao vậy?” Sở Nghiêu Nghiêu bị hoảng sợ.

Tạ Lâm Nghiễn trừng mắt nhìn nàng: “Nhìn không nhìn ra hắn đang nhìn ngươi sao?”

“Không phải đang nhìn ngươi sao?”

“Ngươi thật sự ngốc.” Tạ Lâm Nghiễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Còn nói nàng ngốc?

Theo Sở Nghiêu Nghiêu, Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng chói mắt hơn so với nàng, Ma Tôn Cực Kì vực, giết người vô số, nhân vật nguy hiểm như vậy xuất hiện trong đám đông nhất định sẽ thu hút ánh mắt người khác, thành chủ Vân Trung Thành chú ý tới Tạ Lâm Nghiễn không phải rất bình thường sao?

Nàng có cái gì mà nhìn?

Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: “Vì sao muốn nhìn ta? Chẳng lẽ là vì thuần âm chi thể?”

Tạ Lâm Nghiễn mím môi, kéo nàng đi ra ngoài, hắn không nói gì, nhưng xem như chấp nhận.

“Vậy ngươi còn dẫn ta tới?” Sở Nghiêu Nghiêu rất bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày: “Tính tình thật kém.”

“Nếu ngươi không làm điều thừa tới chỗ này một chuyến, ta cũng sẽ không bị người khác nhìn chằm chằm.”

Tạ Lâm Nghiễn không phản bác nàng, ngược lại thần sắc lộ ra vài phần hoài nghi: “Ta cũng không nghĩ đến, hắn sao lại có thể…”

Hắn chưa nói xong đã im lặng, điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra cảm giác dường như Tạ Lâm Nghiễn cùng vị thành chủ này có quen biết, nhưng thời điểm nàng xem nguyên tác lại không có nhân vật như thế xuất hiện.

Tạ Lâm Nghiễn kéo nàng đi cực nhanh, sau khi rời xa Túy Linh Hà, người trên đường cũng ít dần, ngã tư đường vắng lặng, chỉ còn lại đèn đuốc sáng ngời, cảnh tượng mọi người đều đổ xô ra đường xa dần.

“Chúng ta phải chạy trốn sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

“Không cần.”

“Vậy ngươi lôi kéo ta đi nhanh như thế làm gì?”

Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: “Ta không nhìn nổi hắn dùng loại ánh mắt kia nhìn ngươi.”

“Ánh mắt gì, kỳ thật ta cảm thấy hắn lớn nhìn rất đẹp.”

Tạ Lâm Nghiễn lập tức nghẹn họng, sau đó ánh mắt lành lạnh của hắn nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi cảm thấy hắn đẹp sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận tránh né ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn, lúng túng cười: “Phản ứng này của ngươi, người không biết còn tưởng là ngươi ghen tị.”

“Ta ghen tị?”

Tạ Lâm Nghiễn tức quá hoá cười: “Ngươi có biết hắn ta là…” Hắn lại dừng lại, sau đó “A a a” cười lạnh, nhìn tà khí mười phần.

Tạ Lâm Nghiễn thật sự có chút khác thường, cho nên hắn thật sự có quen biết với thành chủ Vân Trung Thành?

“Ngươi bình tĩnh chút.” Sở Nghiêu Nghiêu thoáng dịch sang bên cạnh né tránh, cổ tay lại bị hắn nắm chặt hơn.

Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn nàng một chút, đột nhiên lại nghĩ tới tờ giấy chúc phúc kia, hắn bất giác có chút không được tự nhiên, vì thế chủ động buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra.

Hành động này ngược lại làm Sở Nghiêu Nghiêu khẩn trương, nàng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn, bất an hỏi: “Thành chủ Vân Trung Thành sẽ không xuống tay với ta chứ?”

“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của ta, đừng chạy loạn khắp nơi, hắn không có can đảm động thủ.”

Càng rời xa Túy Linh Hà, người trên đường càng ít.

Nhưng Tạ Lâm Nghiễn không bước chậm lại, qua một lát, bọn họ liền về tới khách điểm.

Lầu một khách điếm cũng không có mấy người, trên bàn rượu chỉ có vài tu sĩ đang ngồi có tu vi không cao, ngẩng đầu thấy Tạ Lâm Nghiễn và Sở Nghiêu Nghiêu tiến vào cũng không nhìn thêm một chút.

Vào phòng, Tạ Lâm Nghiễn nhanh chóng đóng cửa lại, lại bố trí một trận pháp phòng ngự đơn giản trong phòng.

Đến lúc này, hắn mới dời mắt qua Sở Nghiêu Nghiêu.

Thiếu nữ lặng yên ngồi ở trên giường, mở to đôi đen nhánh nhìn hắn, tóc đen mềm mại rũ xuống trên đầu vai, hiếm khi lại trông nhu thuận.

Chữ viết xấu xí không chịu nổi trên giấy ước nguyện lại hiện lên trong đầu Tạ Lâm Nghiễn.

Sống hơn năm trăm năm, cũng không phải Tạ Lâm Nghiễn chưa từng gặp người thích hắn, nhưng những người đó đều không hiểu hắn, hoặc là chưa bao giờ tiếp xúc với hắn. Từ miệng người khác nghe nói một vài chuyện của hắn liền đối với hắn sinh ra một ít ảo tưởng không thực tế. Nhưng những người luôn miệng nói thích hắn đến khi chân chính gặp hắn, đều sẽ có biển cảm sợ hãi hoặc chán ghét hắn.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, bất kể là thích hắn hay là ghét hắn, nên giết thì giết là được.

Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu, hắn không giết được, điều này làm cho hắn rất khó chịu.

Huống chi, Sở Nghiêu Nghiêu rõ ràng biết hắn là người như thế nào, rõ ràng biết hắn muốn giết nàng, trong hoàn cảnh như vậy còn thích hắn, còn thật lòng thật dạ chúc phúc cho hắn, nàng có bệnh sao?

Tạ Lâm Nghiễn vô cùng tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không rõ vì sao hắn tức giận.

Hắn siết chặt nắm đấm, cuối cùng quyết định hắn nên lợi dụng phần tâm tư này của nàng mới đúng, thích ai không thích lại muốn ôm tâm tư không nên có với hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cho dù biết, nàng cũng không để ý, ma đầu này âm hiểm giả dối cũng không phải ngày đầu tiên, nàng cùng lắm ngạc nhiên việc Tạ Lâm Nghiễn cho là nàng thích hắn thôi.

Nàng hỏi: “Ngươi muốn tìm nguyên liệu gì ở đây?”

Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống ghế, nói: “Nguyên liệu ta cần sẽ xuất hiện ở mấy ngày cuối cùng, mấy ngày tới chúng ta chờ ở khách điếm không ra ngoài là được.”

“Sau đó lấy đồ rồi nhanh chóng trốn?” Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.

“Ngươi muốn đối phó với những người muốn giết ngươi ở bên ngoài sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi, nàng không có sức chiến đấu, Tạ Lâm Nghiễn hiện tại cũng chỉ là một khôi lỗi Kim Đan sơ kỳ, bọn họ làm sao đối phó với nhóm lão đại Nguyên Anh đang đuổi giết hắn đây.

“Ta tự có biện pháp vây khốn bọn họ.” Tạ Lâm Nghiễn nói đầy trấn định.

Sở Nghiêu Nghiêu lặng lẽ quan sát Tạ Lâm Nghiễn một chút, vẫn không nhịn được tò mò hắn và thành chủ Vân Trung Thành có quan hệ như thế nào.

Vì thế nàng đổi cách hỏi: “Vị thành chủ Vân Trung Thành kia tên là gì?”

Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn qua: “Ngươi có thể gọi hắn là Lưu Vân Tán Nhân.”

“Lưu Vân Tán Nhân…” Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lặp lại một câu, phát hiện ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn không dời đi, vẫn nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi tò mò quan hệ giữa ta với Lưu Vân Tán Nhân?” Hắn hỏi từng chữ.

“Cái này cũng có thể nhìn ra?” Đã trải qua vài lần bị Tạ Lâm Nghiễn nói toạc tâm tư, Sở Nghiêu Nghiêu đã không còn kinh ngạc.

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ lại thái độ vừa nãy của Tạ Lâm Nghiễn khi nhắc tới Lưu Vân Tán Nhân, không nhịn được hiếu kỳ nói: “Các ngươi không phải có khúc mắc tình cảm chứ?”

Ví dụ như tình tiết kinh điểm trong tiểu thuyết nam tần là bị vị hôn thê từ hôn, kết quả vị hôn thê theo nam phụ pháo hôi linh tinh gì đó. Vị thành chủ kia không phải vừa khéo cũng có thê tử sao?

“Đừng có nói nhảm.” Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay động: “Ta chỉ không muốn thấy hắn có tâm tư với ngươi, dù sao…” hắn dừng lại một chút, mắt đầy ý cười: “Ngươi là của ta.”

Lần này Sở Nghiêu Nghiêu không phản bác lại, thậm chí còn gật đầu: “Ngươi nói đúng vô cùng, cho nên tuyệt đối đừng để ta rơi vào tay Lưu Vân Tán Nhân.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, hắn không khỏi cười ra tiếng: “Sợ bị bắt tới làm lô đỉnh vậy sao? Kỳ thật làm lô đỉnh cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ không dễ chết như vậy.”

“Nhưng ta không thích.” Sở Nghiêu Nghiêu chán ghét cái từ “Lô đỉnh” này, cảm giác có hương vị bị vũ nhục.

“Hắn lớn lên đẹp.” Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở nàng.

Mắt Sở Nghiêu Nghiêu đầy ý cười: “Ngươi cũng rất đẹp.”

“Nhưng ngươi cũng không muốn làm lô đỉnh của ta.”

“Ngươi là Ma Tôn Cực Kì vực, là thiên tài kiếm đạo, căn bản không cần dùng đến loại đường ngang ngõ tắt như lô đỉnh.” Sở Nghiêu Nghiêu liền nói một câu thổi phồng tâng bốc.

“Ta không phải thiên tài, trời cao đố kỵ anh tài, thiên tài thường chết sớm.” Không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ tới điều gì mà lại nói ra một câu như vậy.

“Tuổi người không còn trẻ, từ lâu đã qua tuổi chết sớm.”

“Ngươi nói rất có đạo lý.” Tạ Lâm Nghiễn gật đầu: “Nhưng trong tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ta không bị coi là lớn tuổi.”

“Thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi.” Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên đổi đề tài.

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó nhìn xung quanh hỏi: “Ngủ cùng ta?”

“Phải, ngủ cùng ngươi.” Giọng nói hắn bình tĩnh, thoải mái giống như đang nói cùng nhau ăn cơm vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Tuy trước kia Sở Nghiêu Nghiêu cũng cùng Tạ Lâm Nghiễn ở cùng một phòng, nhưng kỳ thật chưa từng cùng giường. Những khách điếm kia bên ngoài đều sẽ có một gian phòng nhỏ, buổi tối Tạ Lâm Nghiễn đều ngủ ở đó. Nhưng phòng của khách điếm này rõ ràng cắt xén nguyên vật liệu, không có gian riêng, thậm chí trong phòng chỉ có một cái giường.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn qua lại giữa Tạ Lâm Nghiễn và giường một lát, rốt cuộc ôm lấy gối và đệm chăn, hiên ngang lẫm liệt nói ra: “Như vậy đi, ta ngủ trên mặt đất.”

“Mặt đất lạnh.” Tay Tạ Lâm Nghiễn đặt trên đệm.

Sở Nghiêu Nghiêu rụt sang bên cạnh một cái: “Không sao hết, ta nóng.”

“Ngươi sợ cái gì?” Tạ Lâm Nghiễn cười hiền lành, vô hại: “Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ta còn có thể làm chuyện gì quá đáng hơn sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…” Sao lại có cảm giác Tạ Lâm Nghiễn đang đùa giỡn nàng thế này?

“Thật ra là thế này…” Sở Nghiêu Nghiêu mạnh mẽ giải thích: “Ta có thói quen một mình ngủ trên giường lớn cho hai người, nếu trên giường có thêm một người, ta sẽ cảm thấy rất chen chúc, do đó ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ.”

“Hoá ra là vậy.” Tạ Lâm Nghiễn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ngồi xuống giường, đôi xinh đẹp nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Bên ngoài có nhiều bất tiện, thỉnh Sở cô nương thông cảm một chút.”

Xem ra là nói không thông, Sở Nghiêu Nghiêu tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cuối cùng bất đắc dĩ xoay người lùi vào tận cùng trong giường, kéo chăn đắp lên, nàng không muốn phản ứng với Tạ Lâm Nghiễn chút nào.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không nói gì nữa.

Cạnh giường có tiếng đi lại, sau đó, cây nến bị dập tắt. Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác đệm dưới lưng mình hơi lún xuống, Tạ Lâm Nghiễn vừa nằm lên.

Nàng lặng lẽ siết chặt nắm đấm, đợi một lúc cũng không thấy Tạ Lâm Nghiễn kéo chăn. Hắn không định đắp chăn sao…

Sở Nghiêu Nghiêu nhắm mắt lại, quyết định nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn như vậy, nói với nàng vài lời ái muội, còn thường xuyên động tay động chân, nàng cũng không phải người rụt rè, chỉ là không nhìn nổi Tạ Lâm Nghiễn như vậy, hắn là Tạ ma đầu đó! Hắn là nam chính tiểu thuyết không couple, cũng không phải nam chính tiểu thuyết hậu cung! Hắn không thể như vậy!

Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ miên man, kỳ thật nàng rất mệt mỏi, nhưng không biết vì sao nằm một hồi lâu nàng vẫn không ngủ được.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, Tạ Lâm Nghiễn đã ngủ rồi sao?

Nàng lại nằm trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được, cẩn thận từng chút xoay người lại, mặt hướng sang bên cạnh.

Nàng mượn ánh trăng, nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn yên lặng nằm trên giường, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, giống như thật sự đã ngủ.

Hắn thật sự… quá đẹp, cho dù ở tình huống thế này, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không nhịn được cảm khái một câu trong lòng, nhưng ngẫm lại, nàng lại yên lặng bỏ thêm một câu, điều kiện tiên quyết là hắn không mở miệng nói chuyện.

Tạ Lâm Nghiễn vừa nói, khí chất liền thay đổi.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào người hắn, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn từ cái trán trơn bóng của hắn chuyển qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng trên mái tóc dài đen nhánh.

Tóc của hắn đã xoã ra, buông xuống tại bên gối, nhẹ nhàng ôm lấy mặt, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

Tạ Lâm Nghiễn chắc là đã ngủ rồi…

Sở Nghiêu Nghiêu lấy tay quơ trước mặt hắn thăm dò.

Không có phản ứng, quả nhiên đã ngủ.

Nàng ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc, xoa xoa đầu ngón tay.

Vừa nâng mắt nàng liền đối mặt với một đôi mắt thanh nhuận.

Tạ Lâm Nghiễn vậy mà không ngủ.

Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng trong chớp mắt, nhưng năng lực tùy cơ ứng biến của nàng rất mạnh, nàng trấn định buông tóc của Tạ Lâm Nghiễn ra, bình thản ung dung nói: “Vừa nãy tóc ngươi rơi trên mặt nên ta giúp ngươi lấy ra.”

“Phải không?” Tạ Lâm Nghiễn quay đầu sang, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu làm nàng có chút khẩn trương.

“Nghiêu Nghiêu.” Giọng của hắn có chút khàn khàn: “Vào thời điểm này khiêu khích ta, là hy vọng ta làm gì đó sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, còn không đợi nàng phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn liền xoay người phủ lên.

Tóc lành lạnh theo động tác của hắn rủ xuống, nhẹ nhàng quét trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi