NAM CHÍNH CÂU DẪN TA


"Mau nhìn." Tạ Lâm Nghiễn thúc giục một câu, bàn tay hắn từ gáy nàng trượt tới cổ, để cho nàng không gian quay đầu.
"Bây giờ ta liền xem, ngươi nhưng tuyệt đối đừng hôn ta."
Tuy dùng từ giống như rất sợ hãi, giọng nói lại rõ ràng khinh thường.

Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cẩn thận quay đầu, mặt nàng nhẹ nhàng kề trên ngực Tạ Lâm Nghiễn, quay sang hướng đàn heo đàn.
Mấy con heo dồn chung một chỗ, thở hổn hển.

Xung quanh rất tối, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ có thể mơ hồ thấy trên người chúng nó dính đầy bùn đất và cỏ cây.

Mặt chúng nó đều cẩn thận lẫn sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
Dường như không có vấn đề gì? Trừ ánh mắt sợ hãi kia quá giống con người, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không cảm thấy chúng nó có nhân tính, cũng có thể có thể là bởi vì sống chưa tới nửa đời, nàng chưa từng chân chính quan sát kỹ càng loài heo.
Sở Nghiêu Nghiêu lại quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nghiễn, giọng nói chân thành: "Ta thật sự không nhìn ra được cái gì."
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, trầm mặc không nói gì biểu đạt hắn không biết nói gì với Sở Nghiêu Nghiêu.
"Được rồi, là ta đánh giá cao ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút bất mãn "Hừ" một tiếng.
Tạ Lâm Nghiễn thấy thế cười nhẹ, ngược lại hỏi: "Phù lục ta đưa cho ngươi còn thừa nhiều không?"
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: "Còn có rất nhiều."
"Tốt." Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu cho lắm: "Muốn đánh sao? Đánh với ai? Với heo?"
"Có lẽ, lát nữa ngươi đợi ở chỗ này đừng động."
Tạ Lâm Nghiễn rút cánh tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu lại.

Việt Thần và Chu Cố đều không nhìn sang bên này.

Có lẽ là hiểu lầm đôi tình nhân hiện tại đang thân mật, sợ nhìn phải hình ảnh làm cho người ta xấu hổ.
Sở Nghiêu Nghiêu xê dịch sang bên cạnh, dựa vào sát tường.

Nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn đứng dậy, thậm chí lấy trường uyên từ trong không gian trữ vật ra.

Trước đó vì ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang nên hắn không đeo trường uyên trên người.
Việt Thần và Chu Cố cũng không chú ý, nhưng đàn heo lại ồn ào náo loạn, tựa hồ cảm thấy nguy hiểm sắp tới.
"Tranh —!" Sắc lạnh chợt lóe, trường uyên rời vỏ.

Tốc độ của Tạ Lâm Nghiễn rất nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy một tàn ảnh màu trắng, nhìn kỹ lại thì lưỡi kiếm thượng đã dính vết máu.

Tạ Lâm Nghiễn chọn một con heo, dùng mũi kiếm rạch từ đầu kéo đến đuôi, trực tiếp rạch mở lưng con heo.

Những con heo rừng khác thấy thế thì hoảng sợ gào thét, chúng nó căn bản không có ý công kích Tạ Lâm Nghiễn, trái lại hoảng sợ chen nhau chạy trốn tán loạn, rất nhanh liền chạy ra khỏi ngôi miếu cũ nát.
Động tĩnh lớn như vậy, Việt Thần, Chu Cố không thể không nghe thấy.

Bọn họ cũng ý thức được không đúng, đứng dậy đi tới chỗ Tạ Lâm Nghiễn.

Sở Nghiêu Nghiêu theo lời Tạ Lâm Nghiễn chờ ở bên cạnh đống cỏ khô không nhúc nhích.
"Tạ sư huynh, làm sao vậy?" Việt Thần không hiểu hỏi, nghi ngờ nhìn con heo rừng nằm trên mặt đất kia: "Con heo này có vấn đề gì sao, vì sao lại ra tay với nó?"
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời, hắn cúi đầu dùng kiếm đẩy da heo ra, rất nhanh, từ phía sau khe hở ở lưng lộ ra một cánh tay.

Đó là cánh tay của nữ nhân, ngón tay còn đang run rẩy, hiển nhiên là còn sống.
Chu Cố bị một màn này doạ sợ, cả kinh nói: "Con heo rừng này ăn người!"
"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn phủ định.

Hắn tiếp tục dùng kiếm lột da heo xuống.

Rất nhanh, một con người hoàn chỉnh lộ ra.
Đó là một nữ nhân, cả người loã lồ, co quắp cuộn tròn.

Nàng ta hô hấp khó khăn, cơ thể cũng theo nhịp thở lúc lên lúc xuống.

Mà tấm da heo kia thì giống một bộ y phục bị cởi ra, nằm phịch bên mặt đất.
Trong bụng không có nội tạng, cũng không có bất kỳ cái gì, chỉ có tấm da như thế.

Nói nữ nhân này được mổ ra từ trong bụng rừng, không bằng nói Tạ Lâm Nghiễn chỉ lột ra một tầng da heo mà thôi.
Việt Thần và Chu Cố đều hít một hơi khí lạnh.

Sở Nghiêu Nghiêu ở một bên cũng ngây ngốc.

Đây là cái thao tác gì, vì sao muốn đưa bản thân vào trong một tấm da heo, ngụy trang thành heo có chỗ gì tốt?
Hô hấp của nữ nhân từ kịch liệt đến yếu ớt, đến cuối cùng, chậm rãi biến mất.
Giọng điệu của Tạ Lâm Nghiễn rất lãnh đạm: "Nàng ra chết rồi."
Hơn nửa ngày, Việt Thần mới giật mình nói: "Ta biết cái này, đây là một loại cấm thuật có xuất xứ từ Trụy Ma Uyên, tên là cả người lẫn vật thuật, có thể nhét một người vào trong túi da của bất kỳ loại động vật nào.


Từ đó, người ấy chỉ có thể sống như động vật, một khi có ai đó muốn cứu bọn họ ra khỏi túi da, mất đi túi da bọn họ sẽ giống cá mất đi nước, rất nhanh sẽ chết."
"Vẫn còn có cấm thuật ác độc như thế!" Chu Cố giật mình.
Việt Thần nói: "Ta cũng là ngẫu nhiên đọc qua trong một quyển sách, song trong sách này rõ ràng đã nói, loại cấm thuật này đã sớm thất truyền trong chiến tranh chính tà 400 năm trước."
"Vậy vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Chu Cố hỏi.
Việt Thần lắc đầu, hắn lại đi hỏi Tạ Lâm Nghiễn: "Sao Tạ sư huynh lại phát hiện điều này, ta không hề phát hiện ra."
"Đó là bởi vì..." Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt hắn ngược sáng khiến Việt Thần và Chu Cố trong cái nhìn đầu tiên không thấy rõ ánh mắt của hắn.
"Bởi vì người bị cả người lẫn vật thuật cuối cùng, là do ta giết."
Vừa dứt lời, Việt Thần, Chu Cố rốt cuộc thấy rõ mặt Tạ Lâm Nghiễn, hai người đều kinh hô một tiếng.
"Tạ sư huynh, sao mặt của ngươi lại thay đổi?!"
Lời này khiến Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn, vừa lúc nhìn thấy mặt hắn, đó là mặt thật của hắn.

Hoá ra hắn để lộ ra diện mạo vốn có của hắn, trong đẹp đến cực hạn mang theo sát khí dày đặc.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng theo bản năng sờ mặt mình.

Có phải nàng cũng biến về dáng vẻ ban đầu không.
Không đợi nàng phản ứng, nàng đã nhìn thấy trường kiếm trong tay Tạ Lâm Nghiễn đâm về phía Việt Thần và Chu Cố.

Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn muốn giết bọn họ.
"Xì" một tiếng, dưới ba cặp mắt hoảng sợ, lưỡi kiếm đâm vào cơ thể Việt Thần.

Sở Nghiêu Nghiêu bật dậy, nàng muốn tiến lên ngăn cản, lại biết mình căn bản không thể ngăn cản Tạ Lâm Nghiễn.

Hắn là Tạ ma đầu, hắn muốn giết ai, làm sao Sở Nghiêu Nghiêu nói vài câu là có thể khuyên nhủ.

Nhóm Việt Thần từ đầu đến cuối căn bản không có ác ý gì với hai người họ, nhưng là Tạ Lâm Nghiễn vẫn muốn giết bọn họ.

Hắn chính là người như vậy, trước giờ đều chưa từng thay đổi.
Lưỡi kiếm từ trong lồng ngực Việt Thần rút ra, mang ra một đường máu, bị đêm tối nhuộm thành màu đen nhánh.

Hắn thậm chí không thể phát ra một tiếng hét thảm đã ngã gục, giống lần Sở Nghiêu Nghiêu chết như đúc.


Một kiếm lagm vỡ tâm mạch.
Sở Nghiêu Nghiêu vừa định mở miệng gọi tên Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau lưng bịt chặt miệng nàng lại, lôi nàng vào trong bao tải.
Sở Nghiêu Nghiêu điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực nàng so với người bắt nàng tựa như đá chìm đáy biển, không hề hữu dụng.
Không phải chứ, chỗ thế này cũng có kẻ buôn người???
"Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh một chút đi!" Một giọng nói lo lắng của thiếu niên ở phía sau Sở Nghiêu Nghiêu truyền đến, chính là người che miệng nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không giãy giụa thật, có kẻ buôn người nào lúc bắt cóc người khác chính mình cũng nằm trong bao tải đâu.
Người kia thấy nàng rất phối hợp cũng buông lỏng tay che miệng và tay giữ cánh tay nàng.

Lúc này Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện, nàng cũng không phải bị bắt vào trong một cái bao tải, không gian xung quanh vậy mà rất lớn, giống một cái lều nhỏ.

Nàng xoay người lại, nhìn về phía người bắt nàng vào đây.
Một tay đối phương cầm phất trần, một tay giơ ngọn nến, ánh lửa nhảy nhót chiếu từ cằm hướng lên trên có hiệu ứng vô cùng kinh dị.
Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, hỏi: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên cười cười: "Tỷ tỷ, tỷ chớ khẩn trương.

Ta là đệ tử Thánh Đạo Cung, ta tên là Lý Từ Tuyết, ta xuống núi để trừ ma."
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, hồi lâu không nói câu nào.

Nghe nói Thánh Đạo Cung đã sớm lánh đời, lại không nghĩ rằng có thể gặp ở nơi như thế này.

Hơn nữa thiếu niên trước mặt trông cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tươi cười đơn thuần, trông rất dễ lừa.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng khẩn trương.

Ta bố linh bảo có thể ngăn cách ma khí, ngọn nến trong tay ta là nến trừ tà, ma vật bình thường đều không dám tiến gần."
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không mở miệng, nàng dùng thần thức bạc ngược của mình quan sát thiếu niên một phen...
Hoàn toàn không nhìn ra tu vi hắn là gì.

Loại tình huống này, hoặc là hắn hoàn toàn không có tu vi, hoặc là tu vi của hắn đối với Sở Nghiêu Nghiêu mà nói là bí hiểm.

Nhìn tình huống hiện tại, hiển nhiên là vế sau.
Lý Từ Tuyết hiển nhiên phát hiện ý đồ của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cũng không giận, cười ngây ngô vài cái, rất thẳng thắn thành khẩn nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Tỷ tỷ yên tâm đi, ta là Kim đan hậu kỳ, những ma vật kia căn bản không đủ làm ta sợ hãi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Mười lăm mười sáu tuổi Kim đan hậu kỳ? Đây là thiên tài từ đâu đến?
"Tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói tỷ tên gì đâu?" Thiếu niên rốt cuộc ý thức được vấn đề, sau khi Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn kéo vào thì một câu cũng còn chưa nói.
"...!Ta tên Sở Nghiêu Nghiêu."
"Hoá ra là Sở tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, ta rất lợi hại." Thiếu niên lắc ngọn nến trong tay mình, mặt đầy tự tin nói với nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên nói là hắn dễ gần hay là ngốc, thật lâu mới nói: "Tại sao ngươi đột nhiên lôi ta vào."
"Ta đương nhiên là đang cứu tỷ! Tỷ không phát hiện kẻ cuồng sát bên ngoài đang bắt đầu đại khai sát giới sao?" Gương mặt Lý Từ Tuyết nghiêm túc, nói y như thiệt.
Môi Sở Nghiêu Nghiêu nhếch lên, kẻ cuồng sát là đang nói Tạ Lâm Nghiễn?

"Sao hắn lại thành kẻ cuồng sát?"
Vị này không nhìn ra nàng và Tạ Lâm Nghiễn là một bọn sao?
"Tỷ không thấy thanh kiếm kia của hắn dính bao nhiêu sát khí sao? Loại sát khí dày đặc kia cũng không phải giết yêu thú hay ma vật có thể tụ được.

Hắn đã giết rất nhiều người, hơn nữa thanh kiếm kia căn bản không phải sát kiếm, rõ ràng là một thanh kiếm chính khí lẫm liệt, nhưng giết nhiều người như vậy, điều này nói nên cái gì?" Thiếu niên phe phẩy phất trần trong tay, nói chuyện lấp lửng.
"Nói rõ cái gì?" Sở Nghiêu Nghiêu theo lời hắn nói hỏi một câu.
"Nói rõ hắn đi lệch đường, hắn vốn nên đi chính đạo lại lệch qua sát đạo.

Người như thế không bị thiên đạo khống chế, là kẻ liều mạng, rất đáng sợ."
Sở Nghiêu Nghiêu âm thầm đánh giá thiếu niên, lời của hắn Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không nhìn ra, nàng cũng chưa từng nghe ai đánh giá Tạ Lâm Nghiễn như thế.

Nhưng lời của thiếu niên cùng miêu tả Tạ Lâm Nghiễn trong nguyên tác rất giống nhau.
Sao hắn nhìn ra được? Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Lý Từ Tuyết này có cái gì đó không đúng.

Tuy rằng Kim Đan hậu kỳ đối với con gà như Sở Nghiêu Nghiêu mà nói là rất cao.

Nhưng Tạ Lâm Nghiễn tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn sao có thể bị đứa con nít này nhìn thấy vận mệnh chứ?
Trong màn rất tối, ngon nến trong tay thiếu niên là ánh sáng duy nhất.

Hắn cử động khiến Sở Nghiêu Nghiêu có thể nhìn rõ mặt của hắn.

Ngũ quan rất anh tuấn, mặt mày xuất trần, đôi mắt sáng sủa trong veo, phụ trợ cho dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian này càng nồng đậm.

Nếu không phải là ánh sáng ngọn nến chiếu qua quá kinh dị, hắn trông thật sự giống tinh linh.

So với Tạ Lâm Nghiễn vẫn kém một chút.
"Vậy sao ngươi chỉ cứu một mình ta?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Năng lực của ta, chỉ có thể cứu được một mình tỷ, hai người kia nhất định phải chết, cái tên cuồng sát kia mặc dù chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng rõ ràng là hắn cố ý ép tu vi của mình xuống.

Tu vi thật sự của hắn ta không nhìn ra, rất có thể đã đến Hóa Thần kỳ, ta không phải là đối thủ của hắn." Thiếu niên chớp mắt, nói rất nghiêm túc.
"Hóa Thần kỳ? Trên đời không phải là không có Hóa Thần kỳ sao?"
"Có có!" Thiếu niên gật đầu: "Chẳng qua Hóa Thần kỳ đều áp chế tu vi của mình xuống Nguyên Anh hậu kỳ, bằng không một khi đột phá, sẽ không độ được thiên kiếp."
Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên được chuyện này, nàng nghi ngờ nhìn thiếu niên, không hiểu cho lắm.
Lý Từ Tuyết lại nói: "Vốn dĩ chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp.

Nhưng thiên đạo thế giới của chúng ta có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Nó nhập ma." thiếu niên giảm âm lượng xuống, giống như đang nói bí mật gì đó: "Chính xác mà nói, trước khi một vị thiên địa cộng chủ nhập ma, hắn phân chia thành hai bộ phận, một cái tạo thành thiên đạo, một cái tạo thành Trụy Ma Uyên, trừ phi có thể rút Trụy Ma Uyên ra khỏi thế giới của chúng ta, bằng không, thế giới này sẽ không có ai có thể thành công phi thăng nữa.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi