NAM CHÍNH CÂU DẪN TA


Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy lời của đứa bé thì quay đầu nhìn về phía Tạ Lăng Ca.

Sắc mặt của nữ tử trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu có chút trì độn, cũng phát hiện không thích hợp.
"Ngươi không thoải mái sao?" Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được hỏi.
"Ta không sao." Tạ Lăng Ca lắc đầu, nàng lấy từ trong lòng ra một lá bùa, gấp thành hình người.

Nữ tử khoát tay, lá bùa liền bay ra ngoài, dán trên lưng Mộc Thiên Hồng tản ra linh quang nhàn nhạt.

Mộc Thiên Hồng dường như muốn quay đầu, nhưng đối mặt với công kích quá dày đặc, hắn căn bản không thể phân thân.
Tiếp đó, nữ tử lại lấy ra một lá bùa khác, làm như ban nãy, dán lên lưng bé gái, tiện thể xoa đầu an ủi: "Đừng sợ, nương không sao."
Sở Nghiêu Nghiêu nhận ra cái này, đây là khôi lỗi thế thân thuật, có thể dời thương thế sang khôi lỗi nhưng lại cực kỳ hao mòn thần thức của người thi triển, là một cách rất hữu hiệu nhưng không thể sử dụng thường xuyên để giữ mạng.
Sở Nghiêu Nghiêu coi trọng Tạ Lăng thêm Ca một chút, nàng ấy thả ra hai cái khôi lỗi thế thân, điều này nói thần thức của nàng rất cường đại.
Mộc Thiên Hồng rốt cuộc quay đầu, lớn tiếng nói: "Lăng Ca, cởi bỏ! Ta không cần cái này!"
Tạ Lăng Ca chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy thì bảo vệ tốt chính mình."
Mộc Thiên Hồng không thể dừng lại lâu, hắn lại cầm kiếm triền đấu với đám ma tu kia, lúc này đây, hắn không dám để mình bị thương.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy không thích hợp, trong lòng nàng bất an, nhanh chóng lấy ra một cái phòng ngự phù từ trong ngọc ban chỉ, dùng lực bóp nát, nhưng phòng ngự che phủ không toả ra, phòng ngự phù vậy mà mất hiệu lực.
Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng cũng hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn về phía Tạ Lăng Ca, sắc mặt nàng ấy trắng hơn, cả người đều hơi run lên.
"Ngươi thật sự không sao chứ?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Nữ tử nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng thật cao của mình, cắn chặt môi, một câu cũng không nói, ánh mắt lại có vẻ thống khổ.
Đây không phải là động thai đấy chứ, Sở Nghiêu Nghiêu thấy trên tivi đều diễn như thế, nàng vội vàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi bình tĩnh một chút, không nên quá kích động."
Nữ tử gắng sức ngẩng đầu nhìn nàng, tóc mai phát đã hoàn toàn bị mồ hôi làm ướt.
"Nương."
Bé gái có chút lo lắng giơ tay lên, Sở Nghiêu Nghiêu liếc mắt liền nhìn thấy trên tay bé gái có vệt nước.


Trời ạ, không phải vỡ nước ối chứ, đây là sắp sinh sao? Sinh ở thời điểm này?
Nữ tử lắc lắc đầu, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nàng cầm tay bé gái nói: "Không sao đâu."
Bé gái có chút bị giật mình, quay đầu muốn gọi Mộc Thiên Hồng, lại bị Tạ Lăng Ca ôm lấy.
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng quấy rầy phụ thân con lúc này." Giọng nói của nữ tử cũng run lên.
Tạ Lăng Ca chống rơm ran dưới người chậm rãi nằm xuống, nàng nắm thật chặt tay bé gái không ngừng an ủi: "Đừng sợ, nương không sao đâu."
Sở Nghiêu Nghiêu siết chặt nắm đấm, đây là thật sự sắp sinh, sinh ở đây có phải không được an toàn hay không, có thể gặp nguy hiểm gì không?
Sở Nghiêu Nghiêu lo lắng trong lòng, nhưng thứ nhất nàng lại không phải đại phu, thứ hai chưa từng gặp trường hợp thế này.

Nàng chẳng có chút kinh nghiệm nào đâu, ít ra Tạ Lăng Ca cũng đã sinh một nữ nhi rồi.

Con thứ hai, có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề đi...
Tạ Lăng Ca mím môi, cũng không biết là sợ dọa đến con mình, hay là không muốn Mộc Thiên Hồng phân tâm.

Y phục của nàng bị mồ hôi làm ướt hết, vậy mà lại không hề kêu lên một tiếng, đây là một quá trình đau đớn dài, Mộc Thiên Hồng rốt cuộc ý thức được không đúng.

Hắn quay đầu nhìn qua, kêu: "Tạ Lăng Ca! Cởi bỏ thế thân khôi lỗi ngay!"
Tạ Lăng Ca nghiêng đầu nhìn phía hắn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Mũo kiếm Mộc Thiên Hồng xoay chuyển, bước chân đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt lại nhân cơ hội giết được một ma tu.

Nhưng hành động này hiển nhiên chọc giận những kẻ còn lại, tình hình chiến đấu càng kịch liệt.
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng lo lắng, Mộc Thiên Hồng rõ ràng không phải là đối thủ của bọn họ, còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thua.

Thê tử của hắn lại còn sinh con ở chỗ này, phải làm sao bây giờ? Nếu là Tạ Lâm Nghiễn có thể tới là tốt rồi, nhưng mà ngẫm lại, Sở Nghiêu Nghiêu lại lắc đầu.


Với tính cách của Tạ Lâm Nghiễn, hắn cũng sẽ không quản chuyện này đâu.
Có lẽ mình uy hiếp bức bách hắn một chút vẫn có thể? Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn lại, môi Tạ Lăng Ca đã rỉ ra vết máu.

Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, sinh con sao lại có thể hộc máu? Quay đầu nhìn lại, chủy thủ trong tay một ma tu vậy mà đâm toàn bộ vào vai Mộc Thiên Hồng, nhưng một đao kia lại không tạo bất kỳ tổn thương nào cho hắn, thương thế đều chuyển dời đến khôi lỗi thế thân.
Sở Nghiêu Nghiêu trợn trừng mắt, sinh con còn tiêu hao thần thức dùng khôi lỗi thế thân thuật, đây là không muốn sống nữa sao?!!
"Nương!" Bé gái sợ quá mà khóc.
Tạ Lăng Ca dùng mu bàn tay lau vết máu trên môi, đến an ủi đều không có sức để nói.

Mộc Thiên Hồng không quay đầu nữa, hắn dùng sức vung kiếm trong tay, cùng ma tu triền đấu.

Bởi vì chênh lệch số lượng, hắn ứng phó cực kì phí sức.

Nếu không nhờ có khôi lỗi thế thân của Tạ Lăng Ca, có thể hắn đã chết dưới kiếm ma tu.
Hắn không khăng khăng muốn Tạ Lăng Ca cởi bỏ khôi lỗi thế thân, nhưng mỗi một kiếm hắn chém ra đều mang bi tráng nồng đậm.

Chém thêm một kiếm, cuối cùng hắn cũng quay đầu, hai mắt chẳng biết từ lúc nào đã đỏ lên.
Tạ Lăng Ca nghiêng đầu nhìn hắn, bên môi có ý cười nhàn nhạt, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chậm rãi trượt xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên tại thời khắc im lặng này đọc được ý đồ của bọn họ.

Tạ Lăng Ca chuẩn bị hi sinh chính mình, vì cứu Mộc Thiên Hồng và hai đứa nhỏ.

Nếu Mộc Thiên Hồng chiến đấu với ma tu đến chết thì người vừa mới sinh như Tạ Lăng Ca căn bản không thể bảo vệ được hai đứa bé trói gà không chặt.


Đây là lựa chọn của Tạ Lăng Ca, Mộc Thiên Hồng hiểu, cũng tiếp nhận.
Mộc Thiên Hồng hét to lên lại nhảy vào đám ma tu, một chiêu tiếp một chiêu xuất kiếm, đánh giáp lá cà, kim loại va chạm toé lửa.

Trong rừng cây bắt đầu nổi gió, một dòng máu tươi từ môi Tạ Lăng Ca trào ra, rất nhanh đông rơm dưới người nàng liền thấm đầy máu tươi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, đột nhiên tiếng đánh nhau, tiếng khóc của bé gái, tiếng lá cây bị gió thổi sàn sạt đều im bặt trong tiếng khóc lớn của trẻ con.

Thời gian phảng phất đều dừng ở một khắc này, lá cây ngừng giữa không trung, nước mắt ngưng trên khuôn mặt, hết thảy đều dừng lại.

Mộc Thiên Hồng dừng động tác trong tay, xuất phát từ nguyên nhân gì đó, những ma tu kia cũng không hề chủ động công kích.
"Nương! Đệ đệ chào đời rồi!" Theo thanh âm của tiểu cô nương, mưa to không hề báo trước rơi tầm tã, mưa đập xuống làm nhánh cây run rẩy, đánh rụng lá cây, làm vệt máu trên mặt đất loang lỗ.
Mộc Thiên Hồng bứt ra chạy đến, hắn cầm tay Tạ Lăng Ca, tóc và mặt đều bị mưa làm ướt, chỉ là không biết, trên mặt hắn đến cùng là nước mắt hay là mưa.
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nâng tay lên, mưa kia không nhỏ trên người nàng, mà là xuyên qua lòng bàn tay của nàng rơi xuống đất, thật giống như nàng chỉ là một bóng dáng hư ảo, không phải một người thật sự tồn tại trên thế giới này.
"Lăng Ca..." Nam nhân kêu tên nữ tử một lần lại một lần.

Vết máu bị loang ra, khuôn mặt nữ tử vẫn thánh khiết mỹ lệ.

Dường như nàng rất mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại nhưng cố gắng chống đỡ.

Nàng nhìn Mộc Thiên Hồng, dùng hết sức nói: "Bảo vệ tốt...!Con của chúng ta..."
Mộc Thiên Hồng kéo y phục qua, ôm bé trai mới sinh đến trước mặt Tạ Lăng Ca.

Hắn nặn ra một nụ cười, chỉ là nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.
"Lăng Ca, nàng nhìn xem, đây là con của chúng ta."
Hắn nắm tay Tạ Lăng Ca, nhẹ nhàng đặt trên mặt bé trai: "Sau khi con lớn lên nhất định sẽ đẹp giống như nàng."
Nước mắt hoà vào mưa từ trên khuôn mặt nữ nữ trượt xuống, nàng cố hết sức nói: "Nam nhi thì đẹp để làm gì?"
Giọng của nam nhân nghẹn ngào: "Lớn lên đẹp mới có thể cưới thê tử giống như nàng vậy."
"Đáng tiếc...!Ta không thấy được ngày đó..." Tiếng của Tạ Lăng Ca càng lúc càng nhỏ.
"Lăng Ca, nàng đặt tên cho con đi, để con cùng họ với nàng."

Tạ Lăng Ca nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy thì gọi là Tạ Lâm Nghiễn."
Mộc Thiên Hồng rưng rưng gật đầu: "Được, gọi là Tạ Lâm Nghiễn."
Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở bên cạnh bị cái tên này làm chấn động, nàng sững sờ nhìn đứa bé còn trong tã lót kia, gần như cho rằng mình nghe lầm.
Hắn tên là Tạ Lâm Nghiễn? Hắn là Tạ Lâm Nghiễn! Cho nên hiện tại nàng nhìn thấy, kỳ thật là cảnh tượng Tạ Lâm Nghiễn sinh ra.

Còn người ở trước mặt chính là phụ thân và mẫu thân của Tạ Lâm Nghiễn, bé gái kia chính là tỷ tỷ của hắn Mộc Lưu Vân.
"Nương!" Lúc này Mộc Lưu Vân chỉ mới năm, sáu tuổi, trẻ con ở tuổi này cũng không biết cái chết mang ý nghĩa gì, nhưng nhìn mẫu thân của mình nằm ở đó, nhìn phụ thân cực kỳ bi ai, nàng cũng cảm nhận được phần ly biệt nặng nề.
Tạ Lăng Ca chậm rãi nhìn về phía Mộc Lưu Vân, nàng cười đến ôn nhu: "A Vân....!Nương giao cho con một nhiệm vụ được không..."
Bé gái đỏ mắt nhìn Tạ Lăng Ca.
"...! Không cần báo thù, đừng để thù hận che mờ đôi mắt.

Con phải thật tốt sống, phải sống vui vẻ..." Nàng muốn nâng tay lên cầm tay bé gái, nhưng tay chỉ đưa ra giữa chừng liền rũ xuống.
Bé gái ôm lấy Tạ Lăng Ca, kêu khóc: "Nương! Người đừng đi! Người đừng bỏ A Vân!"
Nhưng không ai trả lời.

Mộc Thiên Hồng gục đầu xuống, nghẹn ngào nức nở.

Nữ tử nhắm hai mắt lại, tay nàng còn bị hắn nắm trong tay, còn mang theo ấm áp làm người ta tưởng niệm.
Tạ Lăng Ca chết thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ đứa con nàng mới sinh.

Mưa càng rơi càng lớn, tựa hồ đang cố gắng gột sạch phần bi thương này.
Đám ma tu kia đã rời đi.

Mặt đất khẽ rung lắc.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ra xa, chỉ thấy sương đen nồng đậm đang cuồn cuộn tiến về bên này, nàng mờ mịt một lát, đột nhiên biến sắc.
Ma triều! Là ma triều đến! Tạ Lâm Nghiễn chính là sinh ra bên trong ma triều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi