NAM CHÍNH CÂU DẪN TA


Phía sau nàng đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu lại nhìn, sau lưng không biết từ khi nào có thêm một người, chính là Tạ Lâm Nghiễn.

Hắn vẫn mặc hắc y, một tay cầm trảm uyên, máu dọc theo lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết bò xuống, từng giọt nện xuống đất, nở ra từng đóa hoa đỏ sẫm.

Tóc đen bị gió tà tà thổi bay, vài sợi mềm mại cọ trên cằm hắn, nhưng không làm dịu đi dáng vẻ lạnh băng kia.

Hắn không phát giác ra, thần sắc lạnh lùng, lẳng lặng nhìn chăm chú Sở Nghiêu Nghiêu cách đó không xa.
Trong nháy mắt đó, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy một cảm giác vô cùnv không chân thật.

Hắn rõ ràng đứng ở trước mắt mình, nhìn mình, nhưng lại cho nàng cảm giác hắn bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu rơi vào lưỡi kiếm dính đầy máu tươi của Tạ Lâm Nghiễn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi giết người?"
Tạ Lâm Nghiễn không đáp lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng đến có chút xa lạ.

Không, kỳ thật cũng không xa lạ, lần đầu tiên Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn, hắn cũng thế này.

Chỉ là khi đó hắn mặc bạch y, thanh lãnh xuất trần, không giống như hiện tại.

Sở Nghiêu Nghiêu rón rén đi về phía hắn, chậm rãi tới gần hắn, vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí cầm cổ tay hắn.
"Tạ Lâm Nghiễn." Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn khẽ lay động, lúc này dường như mới thấy được nàng, thản nhiên nhìn lại.

Đã trải qua những việc kia, Sở Nghiêu Nghiêu đại khái hiểu một chút nguyên lý nơi này.


Nơi này hẳn là bị bố trí ảo trận, ảo trận sẽ thông qua ảo cảnh dẫn dụ tâm ma, lại thông qua tâm ma giết người.
Trước đây Việt Thần và Chu Cố đều sinh ra ảo giác, nhưng đến khi Tạ Lâm Nghiễn tới ảo giác lại biến mất.

Rất có khả năng ảo trận ưu tiên lựa chọn Tạ Lâm Nghiễn có thần thức cường đại nhất để công kích, mới khiến cho Sở Nghiêu Nghiêu rơi vào ảo giác này.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương, nàng không xác định được tình trạng hiện tại của Tạ Lâm Nghiễn, nhưng cho dù là ai có tuổi thơ như thế, trong lòng cũng sẽ không bình tĩnh được.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi đừng sợ." Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, siết chặt tay áo của hắn: "Chuyện đó đã qua từ lâu, ta, ta sẽ ở bên ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn rũ mi, ánh mắt nhìn nàng có chút khác thường.

Hắn cuối cùng mở miệng, hỏi ngược lại một câu: "Ngươi sẽ ở bên ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: "Nơi này chỉ là một cái ảo trận, ngươi không nên bị nó lừa, chỉ cần tìm được mắt trận, ta nhất định có thể mang ngươi ra ngoài."
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười, cười đến có chút lạnh: "Ngươi sợ cái gì? Sợ ta giết ngươi sao?"
"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi không nên đánh giá thấp ta, ảo trận không thể ảnh hưởng ta.

Ta không phải ma tu, cũng không có tâm ma, sống hơn năm trăm năm, mấy chuyện này ta đã sớm không nhớ rõ."
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức tựa như người trải qua những chuyện kia không phải hắn.

Sau khi nói xong, Sở Nghiêu Nghiêu lại thật lâu không nói gì.

Hắn cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện nàng khóc.

Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày một cái, trong lòng không hiểu sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ, hắn nâng tay dùng sức lau nước mắt cho nàng, lau đến da cũng đỏ.
"Khóc cái gì? Thương hại ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu khịt mũi, nàng kìm nén không nổi nước mắt của mình.

Vừa nãy bên trong ảo cảnh nành giống như bị thế lực nào đó trực tiếp chiếu rọi tâm lý của nàng, như là cố ý đem phần tình cảm kia truyền lại cho nàng.

Nàng giống như xem một bộ phim bi kịch, loại cảm giác chua xót không thể ức chế được nổi lên, đặc biệt sau khi nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn, loại cảm giác này càng rõ ràng.

Nàng căn bản không ngờ Tạ Lâm Nghiễn lại có thời thơ ấu như vậy.

Hắn cũng không giống các nhân vật phản diện khác trong tiểu thuyết bị người thân thiết tổn thương, ngược lại, có rất nhiều người thực lòng yêu hắn, muốn tốt cho hắn.
Nhưng hắn lại không thấy tình cảnh phụ thân hắn vì bảo vệ thê tử và hài tử của mình, không tiếc tử chiến như thế nào.

Hắn cũng chưa gặp mẫu thân vì bảo vệ hài tử và trượng phu, không tiếc hi sinh bản thân mình.
Hắn không phải không ai yêu, nhưng hắn trước giờ chưa gặp được người yêu hắn, thậm chí ngay cả hoài niệm cũng không biết nên hoài niệm từ đâu.

Tỷ tỷ hắn yêu hắn, nhưng cũng oán hận hắn.

Hắn trưởng thành trong phần mờ mịt này, lại tự tay giết phụ thân của mình.

Nước mắt theo khóe mắt từng giọt rơi xuống, Sở Nghiêu Nghiêu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ta không cần ngươi thương hại ta." Tạ Lâm Nghiễn thấy dáng vẻ này của nàng, ý cười trên khóe môi càng lạnh, giọng nói mang vài phần cảnh cáo.
"Ai nói ta tại thương hại ngươi?" Sở Nghiêu Nghiêu đỏ mắt: "Ngươi nhìn không ra...!Ta thương ngươi thật lòng sao..." Âm cuối của nàng nhẹ tênh, có chút nghẹn ngào.
Sau khi nói xong, nàng liền cúi đầu, đặt trán trên bờ vai của hắn: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi thật sự không biết tốt xấu."
Lời này thật không khách khí, nhưng bởi vì khóc nức nở, giọng nói lại cực kỳ ôn nhu, khiến cho người ta thấy thật mâu thuẫn.

Tay Tạ Lâm Nghiễn hơi cứng lại, thần sắc lạnh băng trên mặt cũng chậm rãi tan đi, sau đó, tay hắn chậm rãi đưa đến gáy Sở Nghiêu Nghiêu, luồn dưới tóc nàng.
"Sao ta lại không biết tốt xấu..."
"Ngươi chính là không biết tốt xấu..." Câu nói kế tiếp biến thành tiếng khóc thút thít.
Trầm mặc một lúc lâu, tiếng khóc của nàng rốt cuộc nhỏ lại.

Tạ Lâm Nghiễn có chút bất đắc dĩ: "Sao ngươi lại thích khóc như thế, nếu ngươi còn khóc, ta..." Ta cũng không nỡ giết ngươi.
Nửa câu sau hắn còn chưa nói ra miệng liền bị Sở Nghiêu Nghiêu cắt đứt.

"Ngươi đừng uy hiếp ta!" Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu lên, đỏ vành mắt trừng hắn: "Ta cũng không sợ ngươi hôn ta, dù sao ta cũng không chịu thiệt."
Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt một lát mới hiểu được ý của nàng, Sở Nghiêu Nghiêu hiểu lầm ý tứ của hắn.

Khóe môi hắn vểnh lên, nhẹ nhàng nắm cằm của nàng, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu kịp phản ứng, hắn liền cúi đầu hôn.

Vừa chạm vào liền rời đi, nhưng bả vai Sở Nghiêu Nghiêu vẫn rụt lại.

Trên má nàng còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, thần sắc trên mặt giây lát biến thành vẻ ngạc nhiên.
"Sở cô nương đã nói như vậy, ta đây cũng không tiện chối từ." Hắn nhẹ nâng mặt nàng lên, ngón tay cọ sát ái muội.
"Ngươi, ngươi....." Sở Nghiêu Nghiêu "Ngươi" nửa ngày, cuối cùng một câu cũng không nói được.

Trái lại còn đỏ mặt, cũng không biết là vì tức giận hay là xấu hổ.
"Ta cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn đẩy hắn ra, Tạ Lâm Nghiễn lại không cho, hắn ấn vai nàng, dùng sức ôm nàng vào trong lòng.
"Vừa nãy là ngươi yêu thương nhung nhớ ta trước."
"Ngươi thả ra ta!" Sở Nghiêu Nghiêu có chút tức giận, nàng cảm thấy đầu óc mình đúng là bị chó gặm, vậy mà lại đau lòng cho hắn, hắn cần mình đau lòng sao?
"Không bỏ." Tạ Lâm Nghiễn vô lại cực kì, thậm chí còn khom người, bế nàng lên.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
Tạ Lâm Nghiễn nhét thanh kiếm vào trong tay nàng: "Giúp ta cầm kiếm."
"Không! Trên kiếm của ngươi có máu!" Sở Nghiêu Nghiêu nói như vậy nhưng vẫn cầm kiếm của hắn, trông rất cục súc bất an.
Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: "Sở Nghiêu Nghiêu, nếu ngươi dám ném kiếm, cẩn thận ta hôn ngươi."
"Ngươi dùng cái này không uy hiếp được ta." Sở Nghiêu Nghiêu trừng hắn.
"Phải không?" Tạ Lâm Nghiễn kề sát vào, trông như thật sự muốn hôn nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu né tránh, vừa trốn, nàng mới phát hiện góc độ mình trốn giống như đang đâm vào trong lòng hắn.

Mặt nàng dán vào lồng ngực Tạ Lâm Nghiễn, có thể cảm nhận được chấn động rõ ràng.

Hắn đang cười.
Sở Nghiêu Nghiêu nổi giận, nàng bắt đầu giãy dụa: "Ngươi thả ta xuống!"

Tạ Lâm Nghiễn lại siết chặt cánh tay, giam nàng ở trong ngực, mũi chân hắn nhẹ điểm, cả người liền vọt ra ngoài.

Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn lửa giận, nàng cực kì không tình nguyện cầm trảm uyên.
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn là một khối giấy khôi lỗi, cho nên trảm uyên kỳ thật cũng không phải trảm uyên bản thể, mà là kiếm ý tương liên với thần thức của Tạ Lâm Nghiễn.

Có hơi giống kiếm linh được đề cập trong tiểu thuyết tiên hiệp, nhưng trảm uyên kiếm kỳ thật không có kiếm linh, cũng bởi vậy, nó cùng thần thần thức Tạ Lâm Nghiễn vô cùng tương thông, những người khác muốn chạm vào cũng không thể chạm được.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không cảm thấy chút khó chịu nào, trảm uyên bị nàng nắm trên tay, một chút ý phản kháng cũng không có.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hỏi: "Vì sao kiếm của ngươi có thái độ tốt với ta như vậy?"
Tạ Lâm Nghiễn mím chặt môi, hơn nửa ngày mới nói: "Ngươi tự nghĩ đi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Nàng làm sao biết được? Nàng rất bất mãn với thái độ kỳ lạ của Tạ Lâm Nghiễn, sau một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu: "Ngươi đang tìm mắt trận sao?"
Tạ Lâm Nghiễn "ừm" một tiếng, không có ý muốn giấu giếm.
"Ngươi như vậy có thể tìm được sao?" Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng hoài nghi.
"Trận pháp này tuy rằng xảo diệu, nhưng tu vi người bày trận cùng ta chênh lệch quá xa." Giọng nói hắn đầy khinh thường.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: "Ngươi không cần ta giúp ngươi sao?"
"Ngươi không phải..." Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt khác thường: "Đang giúp ta sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn hắn, không hiểu được ý hắn.
"Việt Thần và Chu Cố đã chết."
"Bọn họ không phải ngươi giết sao?"
"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Lòng bọn họ không vững, chết vì tâm ma của mình."
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì?" Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi không phát hiện, trận pháp nơi này hoàn toàn không có tác dụng với ngươi sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một lát, vẻ mờ mịt chậm rãi chuyển thành giật mình: "Ngươi đang nghi ngờ ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu đúng là nhận ra trận pháp không có tác dụng với nàng, nhưng nàng nghĩ nguyên nhân bởi vì thần thức của Tạ Lâm Nghiễn quá mạnh mẽ nên trận pháp tự động dồn tất cả sự chú ý trên người hắn.

Nhưng Tạ Lâm Nghiễn lại nói Việt Thần và Chu Cố vì trận pháp mà chết.

Có nghĩ suy đoán lúc trước của nàng là sai, cũng có nghĩa trận pháp chỉ không có tác dụng với một mình nàng.
"Ta không nên nghi ngờ ngươi sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược một câu: "Trận pháp không có tác dụng với ngươi chỉ có hai lý do, hoặc là người bày trận quen biết ngươi, nói cho ngươi điểm mù không bị trận pháp ảnh hưởng, hoặc là người bày trận...!Chính là ngươi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi