NAM CHÍNH CÂU DẪN TA


Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên cầm chuôi kiếm rút trảm uyên ra.

Theo động tác rút kiếm của hắn, một đạo linh quang nháy mắt hình thành, vây kín bọn họ ở trong đó.
Cùng lúc đó, linh khí từ bốn phương tám hướng tràn lại đây, sương mù cuồn cuộn, cuồng phong làm loạn.

Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn mà sửng sốt, may mà Tạ Lâm Nghiễn ra tay nhanh hơn, cổ linh khí kia không thể lại gần.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hắn cầm kiếm, thần sắc ngưng trọng, cơn lốc thổi tóc hắn bay bay, vài sợi cọ bên cạnh môi hắn, hắn lại không chút để ý.
Sương mù tan đi, bọn họ nhìn thấy người bên ngoài.

Một đám người tu vi đều không thấp.

Người cầm đầu là một lão giả tóc bạc, mặc đạo bào màu đỏ, trên vạt áo có thêu tường văn màu vàng, tiên phong đạo cốt, tu vi chừng Nguyên Anh hậu kỳ.

Người phía sau hắn cũng giống hắn, cùng một loại y phục, đó là môn phục của Điểm Chu Môn, bọn họ vậy mà đều xuất hiện ở Xích Hỏa Sơn Trang.

Mà người đứng bên cạnh lão giả Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn đều biết, chính là đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang vẫn luôn chờ ở ngoài, Hàn Thu.
Hắn vừa thấy Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn thì sửng sốt một chút, hiển nhiên là bởi vì diện mạo của bọn họ thay đổi, sau đó hắn liền chỉ vào bọn họ lên án: "Tiền bối, chính là hai người này ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang ta.

Hai vị sư huynh của ta theo bọn họ tiến vào truyền tống trận, ai ngờ không bao lâu, đèn bản mệnh của các sư huynh ta đều tắt, nhất định là bọn họ giết."
Lão giả tóc bạc cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là bọn họ giết, dù sao người trước mắt chính là...!Tạ ma đầu." Lời này vừa nói ra, đám người ồn ào.
"Vậy mà là Tạ ma đầu."
"Nếu như vậy, thi thể của các đệ tử bên ngoài Xích Hỏa Sơn Trang cũng là hắn làm."
"Không hổ là Tạ ma đầu, có thể dựa vào thực lực bản thân diệt một tông môn."
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, cũng không giải thích, hắn cầm kiếm che Sở Nghiêu Nghiêu ở phía sau, lạnh lùng nhìn người đối diện.
"Tạ ma đầu, đừng giãy giụa vô ích, chỉ dựa vào một tờ khôi lỗi liền nghĩ có thể bảo vệ thuần âm chi thể ở phía sau ngươi sao?" Tóc bạc lão giả nói hùng hổ.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Chân Vân Hành, ngươi đã quên lần trước thua trong tay ta thế nào sao?"
Lão giả tóc bạc cười lạnh, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Sở Nghiêu Nghiêu sau lưng Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi chẳng qua chỉ một tờ khôi lỗi, khẩu khí lại không nhỏ."
"Đúng vậy, ta chẳng qua một tờ khôi lỗi." Tạ Lâm Nghiễn lại cười lên, ánh mắt của hắn sáng quắc: "Các vị lấy gì nhận định là tại hạ có thể diệt Xích Hỏa Sơn Trang đây?"
"Đừng nói dối!" Chân Vân Hành gào to một tiếng: "Ai chẳng biết ma đầu nhà ngươi âm tà giả dối, nhất định là dùng thủ đoạn gì đó!"
"Một tờ khôi lỗi giết hại một tông môn." Tạ Lâm Nghiễn như là bị hắn chọc cười: "Chân đạo hữu, ngươi nói cho ta một chút, có thủ đoạn gì có thể làm được điều ấy, để ta học một ít."
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, hắn rất ít khi nhiều lời như thế khi lâm trận, hơn nữa vừa rồi hắn mới nói hắn có lẽ sẽ chết ở đây.

Tạ Lâm Nghiễn hẳn là đánh không lại bọn họ.

Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu, quay đầu lại nhìn nàng.

Hắn đưa tay qua kéo nàng ra phía sau mình, không nói gì với nàng mà lại nhìn về phía người đối diện.
Chân Vân Hành cười ha ha: "Tạ ma đầu, ngươi bây giờ thật không giống ngươi."
"Vậy Chân đạo hữu cho rằng ta nên như thế nào?"
Chân Vân Hành không đáp lại, ngón tay chỉ về phía Tạ Lâm Nghiễn, lập tức phù lục như kiếm sắc bay tới tấn công Tạ Lâm Nghiễn.

Chân Vân Hành cười lạnh: "Ngày thường ngươi sẽ không nhiều lời như thế."
Tay Sở Nghiêu Nghiêu vẫn bị Tạ Lâm Nghiễn cầm, nàng có thể cảm giác được tay hắn siết chặt, nhưng tay cầm kiếm của hắn không hề động.

Phù lục bắn tới một nửa, giống như bị thứ gì đó ngăn chặn ngừng lại trong không trung.

Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn Chân Vân Hành, ngay sau đó, những phù lục kia không hiểu sao lại dựng lên, rất nhanh liền biến thành một mảnh tro tàn.
Chân Vân Hành cũng không giận, hắn khẽ gật đầu: "Không hổ là Tạ ma đầu, thần thức mạnh như vậy e là không có đối thủ."
Nói xong, Chân Vân Hành khoát tay, trong tay xuất hiện một chồng phù lục huyết sắc, mơ hồ tản ra mùi máu tươi làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm, từng tia từng tia huyết khí quanh quẩn.

Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, đó là thứ gì? Vì sao lại toả ra ma khí? Chân Vân Hành không phải môn chủ Điểm Chu Môn sao? Hắn tại sao có thể có thứ này.
Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn cũng hơi thay đổi, nhưng hắn vẫn rất trấn định, hắn cười nhạo một tiếng: "Nhìn không ra Chân đạo hữu vậy mà lại dùng thứ này? Chẳng lẽ cũng muốn gia nhập Ma vực ta? Nếu thật sự là như thế, Tạ mỗ sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, cho Chân đạo hữu một chức vị tốt ở Ma vực."
Chân Vân Hành "Hừ" một tiếng: "Ngươi thật sự xem người chính đạo ta là lũ cổ hủ thối rữa không thay đổi sao, chỉ cần có thể giết ma đầu ngươi, dùng phương pháp gì mà chẳng được."
Hắn nâng tay lên, phù lục huyết sắc bay lên trời, huyết quang nồng đậm lưu chuyển trong không khí.

Trong nháy mắt này, như thể thứ gì đó ác độc được ban cho sinh mệnh, từ bốn phương tám hướng sống lại, từng đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn và Sở Nghiêu Nghiêu.

Tim Sở Nghiêu Nghiêu bất giác đập nhanh, cảm giác này thật khó chịu nổi, nàng lại nấp sau lưng Tạ Lâm Nghiễn.
"Chân Vân Hành, ngươi không sợ bị thứ này phản phệ sao?"
"Phản phệ?" Chân Vân Hành nở nụ cười, cười đến râu tuyết trắng đều run run: "Tạ ma đầu, ngươi sợ sao? Sao cứ khuyên ta mà không ra tay?"
Tạ Lâm Nghiễn giơ kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào Chân Vân Hành: "Vậy ngươi tới thử xem, xem ta có thật sự sợ ngươi hay không."
Chân Vân Hành cười dữ tợn, hào quang của phù lục huyết sắc tăng mạnh, bắn tới chỗ Tạ Lâm Nghiễn.

Lần này Tạ Lâm Nghiễn xuất thủ, mũi kiếm khẽ nhúc nhích, kiếm quang sắc bén đánh tới trung tâm phù trận, hai đạo hào quang va chạm ở không trung phát ra tiếng vang thật lớn, nhất thời không phân thắng bại.
Thần sắc của Chân Vân Hành lại cực kỳ thư thái: "Tạ ma đầu, đừng giãy giụa.

Giấy khôi lỗi của ngươi chẳng qua chỉ tu vi Kim Đan kỳ, dùng thần thức cố gắng chống đỡ huyết trận của ta không sợ thần thức bị thương nặng sao?"
Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, Sở Nghiêu Nghiêu lại nhịn không được lo lắng.

Tuy nói thế này có chút ích kỷ, nhưng Tạ Lâm Nghiễn dù sao cũng là giấy khôi lỗi, căn bản không chết được, nhưng nàng là máu thịt hàng thật giá thật.

Nếu Tạ Lâm Nghiễn không chịu nổi, người đầu tiên chết chính là nàng.

Đương nhiên, bởi vì có đồng sinh cộng tử chú, sau khi nàng chết, Tạ Lâm Nghiễn rất nhanh sẽ bị nàng kéo theo.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung, Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn nàng một cái, cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì?"
"Ta không lo lắng đâu." Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu phủ nhận: "Ngươi lợi hại như vậy chắc chắn sẽ thắng!"
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe lên một cái, đột nhiên ôm hông nàng ngồi lên giường, một tay ôm nàng, một tay tùy ý cầm trảm uyên, hơi hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn Chân Vân Hành.

Mũi kiếm hắn tùy ý chỉ, một lá huyết phù trôi lơ lửng trong không trung chậm rãi bay về phía hắn, rất nhanh trên mũi kiếm của hắn.

Hắn có chút tò mò nhìn mấy lần, lúc này mới cười nói với Chân Vân Hành: "Chân đạo hữu, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Thứ này mà có thể đối phó ta? Nhưng đúng là ta có chút tò mò, muốn xem một chút nó đến cùng có tác dụng gì đây."
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn ôm ngồi ở trên đùi hắn, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt chớp mắt, không thể không nói, hiện tại Tạ Lâm Nghiễn trông tà khí mười phần, vô cùng gợi đòn.
Trong mắt Chân Vân Hành lóe qua một tia nghi hoặc, hắn lạnh lùng nói: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi hiện giờ chẳng qua là đèn cạn dầu, thật sự nghĩ ta không nhìn ra được sao? Bây giờ bó tay chịu trói, tiểu cô nương trong lòng ngươi còn có thể sống, nếu ngươi cố ý không thu tay, ta chỉ có thể giết nàng.

Ngươi hẳn là đã nhìn ra phù trận này của ta có tác dụng gì."
Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng nhìn kiếm trong tay, không chút để ý lời của Chân Vân Hành: "Chân đạo hữu cũng không khỏi tự đề cao mình, Tạ Lâm Nghiễn ta từ khi nào có thể bị người khác uy hiếp."
Chân Vân Hành cười một tiếng: "Ngươi thật coi ta không biết lá bài tẩy của ngươi.

Trước kia, xác thật không có gì có thể uy hiếp được ngươi, nhưng trong mấy trăm năm qua, đã bao giờ ngươi thật sự muốn bảo vệ ai?"
Tạ Lâm Nghiễn tay khoát lên thắt lưng Sở Nghiêu Nghiêu, cho nên Sở Nghiêu Nghiêu có thể cảm nhận được cánh tay của hắn hơi cứng lại.

Nàng quay đầu nhìn sang, thần sắc Tạ Lâm Nghiễn lại không có bất kỳ dị thường nào.

Ánh mắt của hắn khẽ dời, nhìn nàng một cái, im lặng làm khẩu hình với nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu nhận ra lời hắn nói, hắn nói là: "Ngươi đừng sợ."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn nói nàng không sợ, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ấn nàng vào trong ngực, tay cầm kiếm đâm xuống dưới, một kiếm bổ vào làm giường gỗ sụp xuống, ôm nàng lăn vào trong.
Hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, Sở Nghiêu Nghiêu bối rối một chút.


Tiếp theo là trời đất mịt mờ, may mà Tạ Lâm Nghiễn vẫn ôm nàng trong lòng, nàng không bị đụng phải, nhưng vẫn bị lắc lư đến choáng váng.

Thông đạo nghiêng xuống phía dưới, dốc rất đứng, lăn hồi lâu mới dừng lại.
Sở Nghiêu Nghiêu chóng mặt được Tạ Lâm Nghiễn kéo lên, xém chút đứng không vững.

Tạ Lâm Nghiễn choàng qua hông của nàng đỡ nàng, lại đưa tay gỡ tóc tai hơi rối của nàng, nói với nàng: "Đoạn đường kế tiếp ngươi phải tự mình đi."
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn trắng bệch, khóe môi còn có vết máu.

Hắn cúi đầu dùng mu bàn tay lau nhẹ, khóe môi diễm lệ dị thường.
"Ngươi bị thương." Sở Nghiêu Nghiêu nhắc nhở hắn.
Tạ Lâm Nghiễn "Ừ" một tiếng, giống như không để ý lắm.

Bọn họ rơi xuống trước một cửa đá, hắn sờ sờ vách tường, bàn tay đặt ở một khối gạch, nhấn một cái tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá chậm rãi nâng lên cao.
"Chỉ cần đi thẳng về phía trước thì có thể gặp được bản thể của ta." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói.
"Ngươi đánh không lại bọn họ sao?" Cửa còn chưa mở ra, Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nhân dịp này hỏi hắn.
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhanh chóng nhìn thoáng qua phía trên đã mơ hồ thấy được đạo kim quang bay vụt đến.

Hắn gật đầu một cái: "Chân Vân Hành khó đối phó, nếu ta không bị thương thì cũng không e ngại hắn."
"Cho nên ta chỉ cần đi thẳng về phía trước là được rồi, bên trong không có nguy hiểm chứ?" Sở Nghiêu Nghiêu xác nhận lại.
"Không có nguy hiểm, bên trong có cấm chế ta bố trí, nhưng cấm chế sẽ không ngăn cản ngươi, trong thần thức của ngươi có hơi thở của ta..." Hắn nói đến đây đột nhiên dừng một lát, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng bối rối, mặc dù biết hiện tại không phải là thời điểm để hỏi, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói: "Vì sao trong thần thức của ta có hơi thở của ngươi?" Chẳng lẽ là bởi vì đồng sinh cộng tử chú? Thứ đó còn có hiệu quả này???
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn có chút bối rối, hắn nhanh chóng chuyển đề tài: "Phù trận máu của Chân Vân Hành rất tà, nếu ngươi dính một chút thì linh khí toàn thân đều sẽ hóa thành ma khí.

Vừa rồi ta dùng thần thức cầm cự, không chống đỡ được lâu."
"Thương thế của ngươi có nặng không?" Tạ Lâm Nghiễn ở đây giấy khôi lỗi, nhưng thần thức hắn lại thật, nếu thần thức bị thương, nghĩa là thật sự bị thương.
Hắn nhướng mày: "Ta cũng không cần ngươi lo lắng."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Được được được, là ta xen vào việc của người khác, đi đây!" Sở Nghiêu Nghiêu phục hắn rồi.
Lúc này, cửa đá đã mở quá nửa.

Tạ Lâm Nghiễn không đáp trả nàng, trái lại kéo nàng tới đẩy nàng qua cửa.

Hắn chống một tay trên cửa đá, hơi cúi người nhìn nàng, tóc từ bên tai buông xuống: "Ngươi yên tâm đi, bên trong sẽ không có nguy hiểm...!Nguy hiểm duy nhất đại khái là đường có hơi dốc, ngươi cẩn thận chút đừng để ngã."
"Vậy ngươi lại phải hủy một tờ khôi lỗi." Sở Nghiêu Nghiêu nhắc nhở hắn.
"Không có việc gì." Tạ Lâm Nghiễn lại ấn xuống một cơ quan trên vách tường, cửa đá lập tức dừng lại, sau đó bắt đầu từ từ hạ xuống.

Sở Nghiêu Nghiêu còn định nói thêm gì nữa, Tạ Lâm Nghiễn lại nghiêm mặt nói với nàng: "Ngươi đi mau!"
Dứt lời, hắn liền nắm chặt kiếm, xoay người quay lưng lại với nàng.

Hắn đứng thẳng, dáng người cao ngất, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn từ bóng lưng hắn ra một phần bi tráng, nhưng nàng lại lắc đầu.

Đây chẳng qua chỉ là một tờ khôi lỗi mà thôi, hắn cũng không chết được.

Huống chi Tạ Lâm Nghiễn người ta cũng không cần nàng phải lo lắng.
Cửa đá vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, còn có tiếng của Chân Vân Hành: "Tạ ma đầu, ngươi ở đây đau khổ chống đỡ có ích lợi gì, ta giết ngươi thì tiểu cô nương kia vẫn sẽ rơi vào tay bọn ta!"
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, mặt đất hơi chấn động, đủ để thấy được bên ngoài đánh nhau kịch liệt nhường nào.

Như thế xem ra, Chân Vân Hành hẳn là không biết bản thể của Tạ Lâm Nghiễn ở cuối mật thất này.

Sau đó, cửa đá hoàn toàn khép lại, nàng nghe được âm thanh bên ngoài nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không dám do dự, trong thông đạo rất tối, nàng đỡ tường, lấy ra một cái minh nguyệt thạch để chiếu sáng, nhưng kỳ quái là, nơi giống như có thể hấp thu tất cả ánh sáng, minh nguyệt thạch không phát ra được chút ánh sáng nào.

Xung quanh vẫn tối như thế, tối đến thò tay không thấy năm ngón.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Trách không được Tạ Lâm Nghiễn bảo nàng cẩn thận chút đừng để ngã.

Tối như vậy, nàng phải đi như thế nào!?
May mà đường chỉ có một, Tạ Lâm Nghiễn nói đi đến cuối là được rồi.

Phía sau vẫn còn Chân Vân Hành đến đòi mạng, ai cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn có thể chống đỡ bao lâu, Sở Nghiêu Nghiêu muốn đi chậm cũng không được.

Nàng men theo tường cố hết sức đi nhanh về phía trước.
Mặt đất có hơi dốc xuống, trong không khí rất yên tĩnh, nàng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, may mà đường không gồ ghề, nàng đỡ tường liền không lo ngã.
Không biết đi bao lâu, minh nguyệt thạch trong tay rốt cuộc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng một không gian nhỏ.
"A a a, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng!" Sở Nghiêu Nghiêu dụi mắt, hơi hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề.

Nhưng sau khi có ánh sáng cũng không có khác biệt lớn, bởi vì lối đi này thật sự quá dài, phía cuối ẩn trong bóng đêm dày đặc, căn bản không thể đoán được khoảng cách cụ thể m.

Sở Nghiêu Nghiêu lại đi vài bước, thật sự nhịn không được.
"Tạ Lâm Nghiễn!" Nàng hô lên: "Ngươi mau tới đón ta!"
Không phải tổng cộng bốn tờ khôi lỗi sao? Theo lý thuyết hẳn là còn có một cái mới đúng.

Như để hưởng ứng suy nghĩ trong lòng nàng, từ cuối lối đi đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Gì thế? Tạ Lâm Nghiễn đến? Không đúng, nghe không giống tiếng bước chân.

Rất nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu liền nhìn thấy thứ kia, đó là một thanh kiếm đen nhánh.

Nàng biết nó, đó là kiếm của Tạ Lâm Nghiễn, là trảm uyên.

Trảm uyên như là có sinh mệnh, sau khi nhìn thấy nàng thì thân thiết mà bay tới, dạo quanh nàng một vòng.
Biểu tình của Sở Nghiêu Nghiêu có chút kỳ quái, sao nàng lại từ động tác của trảm uyên nhận ra một tia...!Vui vẻ?
Dựa theo thiết lập của nguyên tác, thanh kiếm này không phải trừ Tạ Lâm Nghiễn, người khác muốn sờ một chút cũng không được sao.

Lúc trong ảo cảnh cũng vậy, sau khi Tạ Lâm Nghiễn giao trảm uyên cho nàng, thanh kiếm này một chút phản kháng cũng không có.

Hơn nữa, Tạ Lâm Nghiễn nói trong thần thức của nàng có hơi thở của hắn...!Sở Nghiêu Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm.

Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng vụng trộm làm gì với nàng?
"Ngươi đến đón ta sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận hỏi.

Trường kiếm đen nhánh vậy mà lại đong đưa trên dưới, như là đang làm động tác gật đầu, rất nhân cách hoá.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Vậy ngươi muốn chở ta đi sao?" Trảm uyên lại gật đầu một cái, hơi lắc lư giống một con chó vẫy đuôi.
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, nàng thử thăm dò đưa tay sờ s0ạng trảm uyên.

Thân kiếm nhẹ nhàng chấn động, chậm rãi hạ thấp bên chân của nàng, như là đang bảo nàng đứng lên trên.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không làm kiêu, nếu người ta đã đồng ý, vậy thì đứng đi.
Nàng nhấc chân đạp lên, trảm uyên chờ nàng đứng vững mới lại nâng lên, bay về cuối lối đi.

Tốc độ kiếm cực nhanh nhưng vẫn ổn định.

Lúc đầu Sở Nghiêu Nghiêu cho rằng mình sẽ không đứng vững, không nghĩ đến lại hoàn toàn không như thế.
Không lâu sau, trảm uyên chở nàng đến cuối lối đi, rất nhanh, nàng xuyên qua một cửa động, bay xuyên núi, đứng trên một vách đá dốc đứng.


Vách đá ở phía sau có một sơn động, chính là nơi nàng đã đến.

Dưới chân là vách núi vạn trượng, đối diện là dãy núi giống vậy, cũng có một sơn động.
Gió núi lành lạnh gào thét thổi qua, cảm giác này quá mới lạ, Sở Nghiêu Nghiêu không phải chưa từng ngự kiếm, chỉ là trước đây đều là Tạ Lâm Nghiễn chở nàng, tầm mắt không rộng như thế, trải nghiệm cũng không tốt như thế.

Trảm uyên như là cảm nhận được tâm tình của Sở Nghiêu Nghiêu, lấy lòng mà chở nàng xoay một vòng.

Bóng đêm tươi đẹp, nàng bay rất cao, lại sinh ra ảo giác có thể gặp được mặt trăng, nàng theo bản năng đưa tay ra, nhưng cái gì đều không sờ được.
"Đi tìm chủ nhân ngươi trước." Sở Nghiêu Nghiêu nói với trảm uyên ở dưới chân.

Thân kiếm nhẹ minh một tiếng, như là đang trả lời nàng.

Tiếp đó, trảm uyên liền bay về phía sơn động ở vách núi đối diện.
Tạ Lâm Nghiễn chỉ nói cho nàng bản thể của hắn ở cuối lối đi, Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ lại xa như vậy, nếu trảm uyên không đến, nàng mà tự mình đi, chỉ sợ đi đến ngày mai cũng chưa tới.

Hơn nữa ở giữa còn cách một cái hẻm núi, nàng cũng không biết ngự kiếm...!Nhưng mà ngẫm lại, nếu trảm uyên đến đón nàng thì có nghĩa đây là theo ý của Tạ Lâm Nghiễn.

Thái độ của trảm uyên đối với nàng cũng tốt, đó cũng là do Tạ Lâm Nghiễn.
Rất nhanh nàng đã được chở vào sơn động.

Sơn động này có cấu tạo tốt hơn chỗ vừa nãy nhiều, trên vách tường khảm nạm minh nguyệt thạch, toả ra bạch quang oánh nhuận.
Sau khi đi vào, nàng mới phát hiện cuối lối đi có một thiên động, trên đỉnh có một khoảng không, một vòng trăng tròn thanh lãnh vắt ngang, nàng ở trong sơn động cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bên dưới hang động có một hồ nước U Hàn, phản chiếu vầng trăng trên bầu trời.

Mà gần hồ có một tiểu viện tử, trảm uyên dừng lại bên cạnh sân.

Bản thể của Tạ Lâm Nghiễn hẳn là ở chỗ này.

Sở Nghiêu Nghiêu đánh giá bốn phía, cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào sân, trảm uyên cũng vù vù một tiếng, dạo vòng quanh nàng một vòng, sau đó dẫn nàng đi tới một phương hướng.

Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ, vẫn quyết định đuổi theo.
Tiểu viện cũng không xa hoa, trái lại vô cùng giản dị, giống như một tiểu viện nông gia, chỉ là xây ở đây nên chút thần bí.

Sở Nghiêu Nghiêu đẩy cửa phòng ra.

"Cót két" một tiếng, một phòng bế quan giản dị xuất hiện ở trước mặt nàng.

Trong phòng chỉ có một giường đá, trên giường đá đặt một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn có một người đang ngồi xếp bằng mặc bạch y, tóc đen môi mọng, mặt mày diễm lệ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào một bên mặt của hắn càng làm hắn trông thanh lãnh.

Hắn nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Người này chính là Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở cửa trong chốc lát mới chậm rãi bước qua bậc cửa đi vào.

Cách gần, nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở của hắn, ấm áp đầy sinh khí.

Đây là bản thể Tạ Lâm Nghiễn, nhưng sắc mặt hắn lại trắng bệch bệnh trạng, làm cả người hắn đơn bạc hơn vài phần, làm cho người ta không đành lòng quấy nhiễu.

Lúc này, lông mi hắn khẽ run một chút, mí mắt nhẹ nâng lên, rốt cuộc mở mắt nhìn về phía nàng.
Thiếu nữ đứng ngược sáng, ánh trăng phủ lên làm nàng có vẻ thánh khiết, y phục màu đen nổi bật vòng eo tinh tế, tóc trên thái dương có chút lộn xộn, tùy ý lại thoải mái.
Phong thủy luân chuyển, lần này rốt cuộc đến phiên Sở Nghiêu Nghiêu tới cứu Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng cảm thấy bản thân rất giỏi, thậm chí còn hãnh diện, liền bất giác tươi cười với hắn: "Tạ ma đầu, ta tới cứu ngươi!"
Tạ Lâm Nghiễn hơi sửng sốt một chút, sau một lúc lâu, khóe môi hắn cong lên, nói: "Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Tạ Lâm Nghiễn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi