NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM ĐÂU!

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Phong An Lan đến rồi đi nhanh như một cơn gió, cứ như trong nháy mắt đã bốc hơi đâu mất không để lại chút vết tích.

Đầu tiên là thích khách, lại đến đệ đệ Phong Việt Trạch, liên tiếp hai người đều có liên quan rất lớn đến ma giáo, chuyện này khiến Cố Phàm càng thêm lo lắng. Điều này cho thấy ma giáo đã lấy được tin tức, cũng bắt đầu ra tay. Cố Phàm đương nhiên hiểu rất rõ tổ chức tình báo của ma giáo, nhưng lại không ngờ ngay cả bên cạnh Trương Đình Tân cũng đã có gian tế.

Như vậy, trong Thanh Sơn Giáo thì sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Cố Phàm lại lắc đầu một cái, không đâu, những người đó đều là sư đệ của y, là lũ nhỏ y nhìn từng đứa lớn lên, tuyệt sẽ không có chút dính líu đến ma giáo đâu.

Có điều, trước kia luôn nghĩ trong Thanh Sơn Giáo ngoại trừ tiểu sư đệ nhà y ra, thì chẳng còn thứ gì khiến ma giáo thèm muốn, nhưng bây giờ lại có thêm thứ đồ bỏ đi như tín vật, để phòng ngừa nguy cơ, có nên nói với sư phụ về chuyện của ma giáo, để ông kịp thời chuẩn bị. Nhân vật có thể đảm đương chuyện này chẳng còn ai ngoài Kình Thương, đúng lúc hai người đang ở chung phòng, hiện tại có thể nói luôn với hắn. Nghĩ tới đây, Cố Phàm quay đầu, nói với Thẩm Kình Thương đang ngồi yên lau kiếm bên kia: “Kình Thương, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Thẩm Kình Thương liền dừng tay, tra kiếm lại trong vỏ, ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt nhìn y.

Cố Phàm không khỏi có chút chột dạ, hắng giọng một chút, liền nói: “Kình Thương, hôm đó chúng ta bị thích khách tập kích, ta lo lắng ma giáo không đạt được ý đồ, sẽ ra tay với Thanh Sơn Giáo, cho nên muốn ngươi quay về một chuyến kêu sư phụ chuẩn bị sẵn, ừm, mặc dù đường hơi xa, nhưng ngươi cũng đã từng một mình xông pha giang hồ, chắc sẽ không sao nhỉ.”

Thẩm Kình Thương không lên tiếng, ánh mắt đen thẳm nhìn y không chớp mắt, hồi lâu mới lên tiếng: “Không muốn. Ta sẽ lo lắng.”

Thật là quá tri kỷ mà, mặc dù mấy ngày nay hết sức bi thảm, nhưng được sư đệ nhà mình quan tâm như vậy thì điều gì cũng không còn quan trọng nữa! Quả nhiên vào thời khắc mấu chốt sư đệ vẫn là số một!

Cố Phàm nhẫn nại, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không cần phải lo lắng, đại hội võ lâm sắp tới rồi, chỉ cần ta không tách khỏi mọi người, ma giáo sẽ không tìm được cơ hội ra tay với ta đâu.”

” Ừ.” Cọng tóc ngu ngốc của Thẩm Kình Thương lại đong đưa, chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng nếu ta không có ở đây, lúc ăn cơm sư huynh sẽ lén gạt rau ra, buổi tối đi ngủ sẽ đá chăn, còn ngã xuống giường … “

Cố Phàm cảm thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái ban nãy của mình đã cao chạy xa bay cả ngàn dặm rồi, mếu máo nhìn Thẩm Kình Thương vẫn đang thao thao bất tuyệt không ngừng, cố gắng vớt vát lại chút tôn nghiêm của một người làm đại sư huynh: “Đây là chuyện khi còn bé mà.”

Thẩm Kình Thương lại nheo mắt hơi ngửa đầu nhìn lên trần nhà, không chút lưu tình lên giọng: “Tối hôm qua lúc ăn cơm … “

“Chờ một chút chờ một chút!” Cố Phàm vội vàng nhào tới che miệng Thẩm Kình Thương lại, hạ thấp giọng hung dữ nói: “Ta chỉ gạt (rau) ra có một chút xíu, một chút thôi mà!!”

Thẩm Kình Thương nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười, hé miệng lè lưỡi nhẹ liếm lên lòng bàn tay Cố Phàm. Cảm giác ấm áp và ướt át ngay lập tức truyền đến, Cố Phàm như sờ vào lửa vội vàng rụt tay lại, nhưng bị Thẩm Kình Thương trở tay nắm lấy cổ tay, hai người cách nhau rất gần, ngay cả lông mi như sắp chạm vào nhau.

Cố Phàm run run hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Kình Thương không nói lời nào cũng không động đậy.

Cố Phàm cảm thấy đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến thế nào lại văng ra một câu: “À thì, ngươi đói không?”

Thẩm Kình Thương: “… “

Cố Phàm: “Ha ha ha thật ra thì ta cũng không phải đang đói, nhưng mà tiểu sư đệ ban nãy mới ói máu suốt cả đường chắc là đói lắm rồi, chi bằng chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm đi.”

Thẩm Kình Thương nghiêm mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lại nhìn thẳng vào Cố Phàm, ngay sau đó lạnh mặt buông y ra, xoay người lộn ra ngoài từ cửa sổ, thoáng cái đã không thấy đâu.

… Hắn cũng khóc nhè chạy trốn à?

Cố Phàm không biết nói sao nhìn khung cửa sổ đung đưa trong gió, người trẻ tuổi bây giờ hành động thật là khó hiểu.

Bộp một tiếng, Thẩm Kình Thương lại lộn trở lại.

Cố Phàm ngây ngốc ngẩng đầu.

“Sao ngươi lại quay lại?”

Thẩm Kình Thương không để ý tới y, mắt không liếc ngang liếc dọc đi thẳng tới giường, thu thập xong hành lý của mình, ôm lên.

Đây là thăng cấp từ khóc lóc chạy đi thành bỏ nhà ra đi sao? Vậy mới nói học điều xấu thì nhanh mà học điều hay thì khó lắm, mới có bao lâu mà Kình Thương đã bị đệ đệ nhà Phong Việt Trạch làm hư rồi!

Cố Phàm bước tới, ngăn Thẩm Kình Thương lại: “Kình Thương, chúng ta có gì thì từ từ nói, đặt hành lý xuống trước đã.”

Thẩm Kình Thương đứng lại, lạnh lùng nhìn y một cái, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối.

“Ta chỉ là quay về Thanh Sơn Giáo thôi mà.”

… Vậy ra hắn quyết định làm theo lời y? Có điều, cái vẻ mặt như nhìn đứa trẻ quậy phá ban nãy là cái mọe gì, y bị nhìn một cách khinh bỉ tuyệt đối là bị khinh bỉ đúng không! Rõ ràng y mới là đại sư huynh cái giọng điệu như kiểu bó tay chiều theo đó là sao ối đờ mờ!

Cố Phàm khó chịu nhìn Thẩm Kình Thương một lần nữa nhảy ra theo đường cửa sổ, yên lặng 囧 tại chỗ hồi lâu.

Cho đến Mạnh Viêm Bân đi tới khoác lên vai y.

“Đại sư huynh!”

Cố Phàm lấy lại tinh thần, dùng đôi mắt cá chết nhìn sang, hỏi: “Ngươi nói coi có phải ta không hề có một tí uy nghiêm nào của đại sư huynh đúng không?”

Mạnh Viêm Bân trợn to hai mắt: “Sao thế được! Ta luôn rất tôn trọng ngươi.”

Cố Phàm vui mừng nắm tay hắn: “Thật sao?” Nói thêm nữa đi, an ủi tâm hồn tổn thương của y thêm nữa đi.

Mạnh Viêm Bân nghiêm túc gật đầu một cái: “Không sai, đại sư huynh nói một là một, nói gì ta cũng sẽ nghe. Ví dụ như ngày mai ngươi kêu ta lưu lại để chăm sóc tiểu sư đệ, ta nhất định không làm nhục sứ mệnh.”

Ừ, Ừ?

“Ta kêu ngươi lưu lại chăm sóc tiểu sư đệ lúc nào?”

Mạnh Viêm Bân cười gượng mấy tiếng: “Ha ha ha, ngươi nhìn xem tâm trạng hôm nay của tiểu sư đệ không tốt lắm, lại nôn rất nhiều máu, khẳng định không đi được Đại hội võ lâm rồi. Sư huynh ngươi không thể chăm sóc hắn, dĩ nhiên là phải nhờ vào ta. Dù sao sư huynh chắc chắn là nghĩ như vậy mà, ta cũng chỉ nói sớm ra mà thôi. Bất kể như thế nào, tiểu sư đệ ở đâu, ta ở đó.”

Nói một là một em gái ngươi!

Cố Phàm câm nín nhìn đôi mắt sáng rực như thiêu như đốt của Mạnh Viêm Bân, thở dài.

“Cũng được, vậy ngươi ở lại đi.”

Dù sao vẫn còn có hai người có thể cùng y đi đại hội võ lâm, cũng không đến nỗi một mình một ngựa, làm mất hết mặt mũi của sư môn tại đấy.

“Sư huynh sư huynh.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, sư đệ giáp ất cũng đúng lúc tới, hai mắt sáng lên sáp đến gần Cố Phàm.

“Ngày mai là đại hội võ lâm rồi nhỉ.”

Cố Phàm vừa mừng vừa sợ dính sát vào tường, trong lòng lại có chút vui mừng, mỉm cười nói: “Đúng vậy, các ngươi sẽ đi cùng ta, cũng coi như là cơ hội để trải đời.”

Sư đệ giáp: “Đại hội võ lâm ý, sẽ có cao thủ tỷ võ sao?”

Cố Phàm ngẩn người: “Không có.”

Sư đệ ất: “Vậy có đệ nhất mỹ nhân không?”

“… Hình như cũng không có.”

Sư đệ giáp ất: “É, như vậy thật vô vị, chúng ta không đi.”

Cố Phàm vội vàng mở miệng, định xoay chuyển tình thế: “Nghe nói có ma giáo xuất hiện.”

Mạnh Viêm Bân và hai tên sư đệ cùng trợn trắng mắt, kéo dài thanh âm.

“Xùy —— “

Cố Phàm: “… “

Một ngày trở thành đại sư huynh, cả đời nội thương hộc máu mà chết CMN mất.

Thanh Sơn Giáo đại sư huynh Cố Phàm, hôm nay cũng rất thương tâm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi