NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Quan Thừa Phong đưa Nhạc Hoằng vào phòng của mình.

Trong phòng của Quan An vốn để rất nhiều đồ đạc linh tinh nhưng sau khi Quan Thừa Phong đến đã cất hết những thứ đó đi, hiện căn phòng trống rỗng, ngay cả giường cũng được xếp gọn ghẽ lên một góc tường, chỉ còn cái bàn nhỏ kê trong góc.

Nhiệt độ của thành phố dưới lòng đất một năm bốn mùa đều không đổi, không gian chật hẹp không cần đệm chăn quá dày… Đa số mọi người đều dùng loại giường có thể cất trong tường, khi muốn ngủ có thể lấy ra vô cùng tiện lợi.

“Tối hôm đó chính bạn học của Tân Duyên đã hãm hại cậu ấy.” Nhạc Hoằng kể lại chuyện trong club Thanh Hải cho Quan Thừa Phong.

Trong đoạn phim quay được chính là người Quan Thừa Phong đã từng gặp, người bạn đang đỡ lấy Tân Duyên khi đó tên là Túc Giang Nham, gã đưa y đến trước cửa phòng của Quan An, cầm thẻ mở cửa phòng rồi đẩy Tân Duyên vào.

“Gã cho người Quan An mua lúc đầu một ít tiền liền lấy được thẻ mở cửa phòng. Sau đó người của club phát hiện gã lại dùng tên tuổi của Sở Đông Vũ ép club phải giấu chuyện này.” Nhạc Hoằng giải thích đơn giản đầu đuôi câu chuyện.

Người bị Quan An dùng tiền mua kia biết cậu ta muốn chính là cái mạng của mình, đương nhiên càng vui lòng bán thẻ phòng cho người khác.

Nếu người đó vào phòng Quan An có thể sẽ mất mạng, nhưng nếu không đi… Trừ khi có một khách hàng khác “mua mạng” của cậu ta, nếu không club sẽ giết cậu ta.

“Sở Đông Vũ?” Quan Thừa Phong hiếu kỳ.

Nhạc Hoằng trực tiếp nói rõ ràng những chuyện xảy ra giữa Sở Đông Vũ và Túc Giang Nham đã điều tra được.

Quan Thừa Phong không nhịn được nói: “Sao cậu ta phải làm như vậy?”

“Có lẽ là vì đố kị, không có gì khó để giải thích.”

“Mẹ kiếp!” Quan Thừa Phong chửi một câu, cảm thấy Túc Giang Nham này rất buồn nôn.

Cuộc sống của Tân Duyên rất hạnh phúc, quả thật khiến người khác đố kị, nhưng nếu Túc Giang Nham chỉ nói vài câu ghen ghét ngoài miệng có lẽ hắn sẽ thấy bỉnh thường, nhưng kẻ hại người như vậy… Tâm địa của người này quá độc ác.

“Anh định làm như thế nào?” Nhạc Hoằng hỏi.

Quan Thừa Phong nói: “Nói cho Tân Duyên.” Chuyện này nói cho cùng cũng là chuyện của Tân Duyên, không phải chuyện của hắn.

Hơn nữa, chuyện như thế này dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng, vì Tân Duyên cũng không bị thương tổn gì, Túc Giang Nham hoàn toàn có thể tìm lý do biện giải, nói thí dụ như là tự Tân Duyên muốn đi.

“Cũng tốt.” Nhạc Hoằng nói.

“Cái club đó cũng không sạch sẽ gì, cô thử điều tra xem.” Quan Thừa Phong lại nói.

“Tôi cũng đã điều tra rồi.” Nhạc Hoằng luôn luôn không chịu nổi chuyện như vậy, cũng sớm đã cho người đi thăm dò.

Quan Thừa Phong tiễn Nhạc Hoằng ra khỏi cửa, khi quay lại liền thấy Tân Duyên đang tò mò nhìn mình: “Quan thiếu, Nhạc Hoằng đại nhân tới tìm anh làm gì?”

“Cho tôi xem cái này.” Quan Thừa Phong trực tiếp mở video trên tay ra: “Đây là lý do tại sao hôm đó cậu bò lên giường tôi, video giám sát của club Thanh Hải.”

Tân Duyên vẫn luôn không rõ hôm ấy mình vào phòng của Quan An như thế nào, nhưng những ngày qua y quá mệt mỏi, căn bản không nghĩ đến việc này.

Lúc trước Quan Thừa Phong từng nói chuyện này có thể là do bạn học hãm hại y, nhưng y cũng không đi điều tra.

Bây giờ nghe Quan Thừa Phong nói như vậy, y lập tức bắt đầu xem video.

Video giám sát trong club Thanh Hải rất rõ ràng, có thể thấy Túc Giang Nham đưa y vào…

Sắc mặt Tân Duyên lập tức trắng bệch: “Cậu ấy… Sao cậu ấy phải làm như vậy?”

“Sợ bạn trai của cậu ta thích cậu chăng?” Quan Thừa Phong cảm thấy hẳn là nguyên nhân này.

Túc Giang Nham kia hẳn là không biết sở thích của Quan An, chỉ muốn tìm bừa một ai đó để phá hủy Tân Duyên.

“Nhưng tôi đâu có quen bạn trai cậu ấy…” Nước mắt Tân Duyên lập tức rơi xuống.

Bị người bạn thân nhất hãm hại, là chuyện vô cùng đau khổ.

“Đừng khóc!” Quan Thừa Phong nhìn thấy Tân Duyên khóc liền đau đầu, giọng nói cũng không khống chế được lớn lên.

Tân Duyên bị dọa sợ hết hồn, không dám khóc.

“Cảm thấy khó chịu thì ra ngoài thành giết dị thú với tôi, mệt mỏi thì sẽ không khó chịu nữa.” Quan Thừa Phong tìm bộ quần áo chống Phúc Xạ của Tân Duyên rồi ném cho y: “Đi thôi!”

Tân Duyên còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Quan Thừa Phong đưa ra ngoài thành.

Tân Duyên: “…”

Quan Thừa Phong tìm một nơi có phong cảnh không tệ, bắt đầu tu luyện Phúc Năng, còn Tân Duyên…

Người ăn dị thú, dị thú cũng ăn thịt người, nhất là những dị thú côn trùng cấp thấp, chúng nó thích tấn công nhân loại.

Tân Duyên mờ mịt đứng không bao lâu liền bị một đám muỗi bu quanh.

Một con muỗi chân to muốn dùng vòi hút đâm y!

“Á á á á!” Tân Duyên lấy đao chém mạnh nhưng con muỗi lẩn trốn rất nhanh, nếu không phải quần áo chống Phúc Xạ bảo vệ, sức phòng ngự vô cùng tốt chỉ e rằng y đã bị muỗi chích cho thủng lỗ chỗ rồi.

Y thật sự không nghĩ đến chuyện Túc Giang Nham nữa rồi!

Mà cho dù có nghĩ đến chuyện Túc Giang Nham y cũng đánh không lại, nhất là… sau khi giết được vài con muỗi, lại có thêm con gián chạy tới!

Loài gián sinh sôi nhanh chóng, sức sống cũng mãnh liệt, sau khi xuất hiện Phúc Xạ, trình độ biến dị của chúng cũng rất cao.

Gián thời đại này con nào con nấy to bằng một người, lực công kích cũng mạnh.

Khi con gián xuất hiện trong bụi cỏ… Tân Duyên trực tiếp chạy về phía Quan Thừa Phong: “Cứu mạng!”

Quan Thừa Phong: “…”

Gián ở bên ngoài nhiều lắm, số lượng lớn vô cùng, đời trước không biết hắn đã từng giết bao nhiêu con.

Đồ chơi này lực công kích không yếu nhưng trí thông minh rất thấp, dù cho bây giờ Tân Duyên còn rất yếu nhưng nếu bình tĩnh một chút, dựa vào chiến xa đánh lạc hướng con gián vẫn có thể thắng.

Không nói đến cái khác, y trốn vào chiến xa, từ trên chiến xa vung đao ra tấn công, con gián có thể bị giết một cách từ từ.

Kết quả… Y chỉ có thể hô cứu mạng!

Thở dài một hơi, Quan Thừa Phong từ trên chiến xa nhảy xuống, một đao chém chết con gián kia.

“Hộc…” Tân Duyên che ngực, đứng một bên thở mạnh.

Quan Thừa Phong nói: “Hoàng tử lao lực chịu bao đau khổ tìm được công chúa ngủ trong rừng liền cho nàng một nụ hôn, hôn đến mức công chúa tỉnh lại luôn…”

“Hoàng tử nói: ‘Bà cố nội, nên rời giường rồi.’ ” Tân Duyên mặt không cảm xúc.

“Không phải.” Quan Thừa Phong nói, “Công chúa ngủ trong rừng tỉnh lại, cho hoàng tử một cái tát, nói: ‘Ai cho mày phá đám bà đang ngủ?’ “

Tân Duyên: “…”

Quan Thừa Phong lại nói: “Nên nếu gặp dị thú, cậu tự xử lý, đừng có quấy rầy tôi.”

Tân Duyên nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong, nhìn trong phút chốc nước mắt lại rơi xuống từng giọt: “Các người đều bắt nạt tôi!”

Bị Túc Giang Nham phản bội, y đã rất khó chịu, còn phải chiến đấu với dị thú đáng sợ.

Trước khi quen biết cái tên đang đứng trước mặt này, đừng nói chiến đấu với dị thú, đến con dị thú còn sống y còn chưa từng thấy, y cũng chưa từng đi đánh nhau với người khác, thậm chí còn chưa bị cha mẹ đánh bao giờ.

Một chút kinh nghiệm y cũng không có!

Kết quả là, ngày nào Quan Thừa Phong cũng bắt y đi bắt dị thú…

Những con dị thú đó thật sự rất đáng sợ! Những con kiến vô cùng vô tận, có lúc còn có thể cách trang phục chống Phúc Xạ cắn y bị thương.

Những con muỗi chọc vòi lên người y, tuy rằng không qua được quần áo nhưng trên người y vẫn đau lắm, nhất định là lại bầm tím rồi.

Con gián còn đáng sợ hơn… Mới vừa nãy y còn cảm nhận được mình sẽ bị giẫm chết tới nơi!

Tân Duyên càng khóc càng thương tâm.

Động tác của Quan Thừa Phong cứng lại —— hắn không nghĩ tới Tân Duyên lại khóc thành như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, hình như hắn cũng có chút quá đáng?

Những người trước đây hắn từng gặp, như Nhạc Hoằng, từ nhỏ đã không sống tốt, sau đó còn trải qua rất nhiều đau khổ, có một tấm lòng đã trở nên mạnh mẽ, lúc ấy mới có thể kiên trì không từ bỏ.

Mà Tân Duyên không giống như vậy.

Thế giới này rất nguy hiểm, cha mẹ Tân Duyên bảo vệ y quá tốt, chưa từng trải qua nguy hiểm thật sự, y hiện tại không khác gì những đứa trẻ cùng tuổi ở sáu trăm năm trước.

Nếu là hắn ở năm, sáu trăm năm trước, tìm một đứa trẻ mười tám tuổi vừa tốt nghiệp trung học rồi ép nó huấn luyện, ép nó đánh nhau với quái thú, đứa trẻ đó…

“Hôm nay không huấn luyện nữa, tôi đưa cậu về.”

Tân Duyên chịu đả kích không ngừng, lắc lắc đầu.

Y cũng không phải chơi xấu muốn về nên mới khóc!

Chỉ là quá đau lòng thôi.

Tại sao Túc Giang Nham muốn hại y? Đây rốt cuộc là tại sao?

“Đi.” Quan Thừa Phong xách Tân Duyên bỏ vào chiến xa, rồi để mấy con dị thú Tân Duyên đã giết vào cốp sau.

Tân Duyên vừa vào chiến xa, liền ngồi ở vị trí kế bên tài xế khóc thút thít.

“Mọe…” Quan Thừa Phong cảm thấy có chút đau đầu, cuối cùng nói: “Trước Đại Tai Biến có câu nói như này ‘Chân con muỗi nhỏ nữa cũng là thịt’, cậu có biết không?”

“Biết.” Tân Duyên bụm mặt, buồn buồn trả lời.

Trước đây y nghĩ mình không thể tu luyện Phúc Năng, nên trong lúc người khác tu luyện y chỉ có thể ngồi đọc sách.

Y đã đọc sách trước thời Đại Tai Biến, có câu nói này.

Quan Thừa Phong nói: “Kết quả sau Đại Tai Biến, mọi người mới nhận ra chân muỗi vốn không có thịt!”

Năm đó hắn chỉ có mười ba tuổi, mượn một bộ quần áo chống Phúc Xạ lấy dũng khí bước lên con đường giết dị thú.

Dị thú khác nhau giá tiền cũng khác nhau, con muỗi biến dị thật ra rất được giá. Nhưng khi đó hắn không biết, nhọc nhằn khổ sở giết một con muỗi, thế mà lại là con đực, muốn đổi tiền cũng chẳng được bao nhiêu, muốn ăn thịt thì nhận ra chân muỗi không có thịt.

Tân Duyên không biết Quan Thừa Phong đến cùng muốn nói cái gì, nhưng y biết hắn đang dỗ mình.

Quan Thừa Phong đưa y đi chiến đấu, kỳ thực cũng là vì tốt cho y.

Còn cả chuyện ở club Thanh Hải… Có người hại y, thật sự cũng không liên quan gì đến Quan Thừa Phong nhưng Quan Thừa Phong vẫn quan tâm, giúp y điều tra…

Người này thật sự rất tốt với mình.

Tân Duyên nghĩ như vậy cũng không còn đau lòng nữa, nhưng nghĩ tới Túc Giang Nham y vẫn khó chịu.

Tân Duyên vẫn khóc thút thít không ngừng.

Quan Thừa Phong thầm than một hơi, khởi động xe đi đến lối vào thành phố dưới lòng đất.

Những con dị thú không đáng giá Quan Thừa Phong căn bản không định mang về thành, trực tiếp bán ở cửa vào, vừa bán xong hắn liền thấy Sở Đông Vũ.

Quan Thừa Phong từng gặp đại thiếu gia nhà họ Sở này hồi trước, nhưng khi đó không có ấn tượng gì, nếu không phải sáng sớm hôm nay Nhạc Hoằng cho hắn xem ảnh Sở Đông Vũ thì nhất định hắn cũng không nhận ra Sở Đông Vũ.

Vị đại thiếu gia nhà họ Sở này đúng là cái đồ mắt mù, kẻ như Túc Giang Nham cũng thích được… Quan Thừa Phong cau mày liếc mắt nhìn Sở Đông Vũ.

Sở Đông Vũ sáng sớm đi săn ở ngoài thành, rồi vội vội vàng vàng mang theo con mồi trở về chờ người cũng nhìn thấy Quan Thừa Phong và Tân Duyên đang khóc sướt mướt: “Sao cậu ta lại khóc?”

Quan Thừa Phong không thèm để ý.

Sở Đông Vũ lại nói: “Anh đánh cậu ta?”

Quan Thừa Phong vẫn như cũ không có ý định trả lời, kết quả Tân Duyên lại mở miệng: “Anh mới đánh người! Anh ấy không đánh tôi! Tôi là… là bị con gián dọa.”

Nói xong, Tân Duyên lại khóc thút thít một chút, còn trừng mắt lườm Sở Đông Vũ một cái.

Sở Đông Vũ cau mày —— cậu bạn này của Túc Giang Nham mắt mù rồi, thậm chí ngay cả Quan An cũng thích được.

Quan An thân là cháu trai của Quan Thừa Phong, có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, thiên phú cũng không kém, nhưng lại là cái loại ăn no chờ chết…

Hắn và Quan An không chênh lệch nhiều, cũng đã là chiến sĩ cấp bốn từ sớm nhưng Quan An vẫn dừng lại tại cấp ba, ra khỏi thành giết dị thú cũng chỉ có thể giết con kiến con muỗi, thực sự quá vô dụng.

Quan Thừa Phong biết mình yêu cầu Tân Duyên có chút nghiêm ngặt, không nghĩ tới gặp Sở Đông Vũ đứa nhỏ này lại dũng cảm đứng ra nói chuyện giúp mình.

Quan Thừa Phong xoa đầu Tân Duyên: “Về thôi!”

Tân Duyên gật gật đầu: “Tôi đói.”

“Thế cũng đúng lúc, cậu mời tôi ăn cơm đi.” Quan Thừa Phong nói, dị thú hôm nay Tân Duyên giết bán được mấy trăm đồng, có thể mời hắn ăn bữa cơm.

“Được.” Tân Duyên đồng ý, còn có chút vui vẻ —— đây là lần đầu tiên y kiếm được tiền, lấy tiền này mời Quan Thừa Phong ăn một bữa cơm, y rất tình nguyện.

Sở Đông Vũ đứng cạnh đấy nghe được lời này: “…” Quan An là cái đồ không biết xấu hổ hả, thế mà còn dám để Tân Duyên mời mình ăn cơm?

Còn đang nghĩ như thế, Sở Đông Vũ lại thấy Quan An đang nhìn mình: “Sở Đông Vũ, tôi nghĩ có chuyện cần phải nói cho cậu.”

“Anh muốn nói cái gì?” Sở Đông Vũ hỏi.

Quan Thừa Phong nói: “Bạn trai cậu tên là Túc Giang Nham? Lần trước tôi thấy cậu ta mua rất nhiều vé số, mua một lần đã mấy ngàn vạn… Không nghĩ tới cậu rời khỏi nhà họ Sở, còn đang nợ không biết bao nhiều khoản mà vẫn xa hoa như vậy.”

Đây là chuyện Nhạc Hoằng thuận tiện tra được trong lúc điều tra Túc Giang Nham.

Chuyện Túc Giang Nham thiết kế ở club nếu nói ngay từ đầu Sở Đông Vũ nhất định sẽ không tin, Túc Giang Nham còn có thể tìm lý do nguỵ biện.

Nhưng việc Túc Giang Nham mua vé số lại khác.

Dựa theo tư liệu Nhạc Hoằng điều tra được, gần đây Sở Đông Vũ rất nghèo, ngày nào cũng mang theo vết thương ra khỏi thành.

Quan Thừa Phong nói xong cũng đi, Sở Đông Vũ lại sững sờ tại chỗ.

Mà lúc này, thuộc hạ Sở Đông Vũ chờ đợi đã lâu cũng tới: “Đại thiếu!”

Sở Đông Vũ lấy lại tinh thần, dồn tinh lực tiếp chuyện những người này.

Còn đang nói chuyện cửa vào thành phố dưới lòng đất bỗng truyền đến một trận huyên náo.

Sở Đông Vũ nhìn sang mới nhận ra nguyên nhân là một đoàn chiến xa đang tới.

Đội xe kia tạo thành từ những chiếc chiến xa đắt đỏ giá hơn chục triệu, chiếc chiến xa ở giữa màu đỏ thẫm, dù đi từ bên ngoài vào nhưng trên vỏ xe lại sạch sẽ bóng loáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Là vị đại nhân vật nào lại đến cái thành phố này?

Đôi mắt Sở Đông Vũ híp lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

Nói đến, trước đây khi còn ở Sở gia hắn cũng từng có một chiếc chiến xa như vậy, bên cạnh cũng là biết bao nhiêu bạn bè cũng lái siêu xe…

Đoàn xe dừng lại ở ngoài thành thị, tiếp theo cửa xe mở ra.

Bước xuống từ chiếc chiến xa đỏ thẫm là một người đàn ông trẻ tuổi trên dưới hai mươi.

Tướng mạo người này cũng không phù hợp với thẩm mỹ của con người đương thời.

Làn da của hắn rất trắng, rõ ràng rất ít ra khỏi thành phố, đồng thời dáng người hắn tuy cao nhưng không hề cường tráng, gương mặt lại càng thêm tinh xảo tuấn mỹ, nếu lùn một chút có lẽ mọi người sẽ nghĩ hắn là phụ nữ.

Sở Đông Vũ bắt đầu đề phòng.

Hắn quen biết kẻ trước mắt này —— người nọ là Triệu Khoa Lâm, người thừa kế Triệu gia.

Triệu gia không thua gì Sở gia, vị trí thành thị của hai nhà rất gần nhau, hắn và Triệu Khoa Lâm từ nhỏ đã bị mang ra so sánh với nhau.

Trước đây hai người vẫn bất phân cao thấp nhưng hiện tại lại khác nhau một trời một vực, người như Triệu Khoa Lâm không dễ ở chung… Sở Đông Vũ cảm thấy Triệu Khoa Lâm hẳn là nhắm vào mình nên mới tới.

Hắn bây giờ, không sánh bằng Triệu Khoa Lâm.

Có lẽ là do ánh mắt của Sở Đông Vũ quá mức sắc bén, Triệu Khoa Lâm quay đầu lại khẽ mỉm cười với Sở Đông Vũ: “Sở Đông Vũ, đã lâu không gặp.”

Triệu Khoa Lâm rõ ràng là cười, nhưng ý cười cũng không tới đáy mắt, Sở Đông Vũ thậm chí cảm thấy được mình nhận ra được hận thù trong mắt Triệu Khoa Lâm.

Hiện tại hắn không khác gì chó mất chủ, Triệu Khoa Lâm đến xem chuyện cười của minh là đương nhiên, nhưng Triệu Khoa Lâm hận hắn có phải là bất thường không?

Sở Đông Vũ càng đề phòng, Triệu Khoa Lâm lại xoay người, không tiếp tục để ý Sở Đông Vũ nữa.

Sở Đông Vũ mang theo thuộc hạ của mình tiến vào thành Sùng An, đưa bọn họ ở khách sạn luôn cảm thấy đâu đâu cũng khó chịu.

Cùng lúc đó Triệu Khoa Lâm lại tiến vào phủ thành chủ thành Sùng An.

Thành Sùng An do hai thế gia nhỏ đồng thời chưởng quản, thành chủ cũng là người của hai nhà thay nhau đảm đương.

Mạnh nhất trong hai thế gia nhỏ này cũng chỉ có chiến sĩ Phúc Năng cấp sau, mà trong đám bảo tiêu Triệu Khoa Lâm mang đến lại có cả chiến sĩ Phúc Năng cấp bảy.

Bởi vậy, dù cho Sùng An thành không hề có quan hệ gì với nhà họ Triệu, cũng không dựa được hơi nhà họ Triệu, nhưng hai thế gia ở thành Sùng An vẫn phải đổi xử nhiệt tình với người nhà họ Triệu.

Bọn họ chuẩn bị tiệc rượu muốn khoản đãi Triệu Khoa Lâm, nhưng Triệu Khoa Lâm từ chối, chỉ để bọn họ hỗ trợ điều tra Sở Đông Vũ.

Hai thế gia này đều biết chuyện Sở đại thiếu gia sống trong thành của mình, dù sao Sở Đông Vũ cũng không tận lực giấu giếm.

Nhưng vì Sở gia không liên quan đến thành Sùng An, vì nguyên nhân Sở Đông Vũ bị đuổi ra khỏi Sở gia hai tháng này bọn họ chỉ coi Sở Đông Vũ như không tồn tại.

Hiện tại Triệu Khoa Lâm ra dáng người thừa kế Triệu gia đến… Bọn họ dự định thành tay chân cho Triệu Khoa Lâm sai đâu đánh đó, Triệu Khoa Lâm muốn họ làm gì Sở Đông Vũ, bọn họ liền làm y chang với Sở Đông Vũ.

Tài liệu về Sở Đông Vũ rất nhanh đã đặt trước mặt Triệu Khoa Lâm.

Ngoài ra quản lý Trương của club Thanh Hải cũng tới trước mặt Triệu Khoa Lâm trình lên một phần tư liệu khác.

Thanh Hải club thật ra chính là cơ sở ngầm Triệu gia đặt ở thành Sùng An để tìm hiểu tin tức.

Xem xong hai tập tài liệu trên tay, Triệu Khoa Lâm cười rộ lên: “Thú vị.”

Đời trước hắn nhớ mong Tân Duyên mà không được, trơ mắt nhìn Sở Đông Vũ trở thành tổng thống Trung Hạ nắm trong tay thực quyền, cuối cùng là bị tức tử.

Kết quả sau khi chết, hắn thế mà sống lại, trùng sinh vào lúc Sở Đông Vũ vừa mới quen Tân Duyên, mà lúc ấy hắn còn chưa quen biết Tân Duyên.

Ý thức được điểm này hắn lập tức đến thành Sùng An.

Đời trước hắn không sánh bằng Sở Đông Vũ, cả đời bị Sở Đông Vũ đè ép, nhưng đó là vì Sở Đông Vũ chiếm được Tân Duyên có bàn tay vàng, còn chiếm được một ít tiên cơ khác.

Bây giờ hắn sống lại, Tân Duyên này, còn cả cơ duyên của Sở Đông Vũ, hắn có thể đoạt được hay không?

Theo hắn biết, ngay từ đầu tình cảm của Tân Duyên với Sở Đông Vũ cũng không quá sâu đậm, người bên cạnh Sở Đông Vũ chướng mắt Tân Duyên, Tân Duyên cũng đã từng muốn chia tay Sở Đông Vũ.

Nhưng sau này thành Sùng An bị dị thú công kích, cha mẹ Tân Duyên song song qua đời, Tân Duyên chỉ còn lại Sở Đông Vũ, tình cảm với Sở Đông Vũ cũng ngày càng sâu đậm…

Khi hắn quen biết Tân Duyên, tình cảm của Tân Duyên với Sở Đông Vũ đã phi thường sâu đậm, bởi vậy dù cho hắn dùng hết mọi thủ đoạn Tân Duyên cũng không muốn cùng với hắn.

Nhưng bây giờ Tân Duyên và Sở Đông Vũ chỉ mới vừa yêu đương, Sở Đông Vũ thậm chí không biết bàn tay vàng củaTân Duyên, nếu hắn nhúng tay muốn cướp lấy Tân Duyên cũng không khó.

Mà có Tân Duyên, có bàn tay vàng của Tân Duyên, hắn đương nhiên có thể đi con đường của Sở Đông Vũ trước đây.

Triệu Khoa Lâm là vì Tân Duyên mà tới.

Kết quả… Sở Đông Vũ lại ở cùng với người khác?

Dựa theo tài liệu, kẻ kia hẳn đã cướp bàn tay vàng của Tân Duyên?

Thật sự rất thú vị!

Đời trước Triệu Khoa Lâm vì Tân Duyên đã làm rất nhiều chuyện điên rồ.

Khi đó lúc vừa theo đuổi Tân Duyên, một là cảm thấy Tân Duyên đáng yêu, hai là theo thói quen muốn cướp đồ của Sở Đông Vũ.

Nhưng sau này dần theo đuổi, hắn thật sự thích Tân Duyên.

Vì thế, hắn làm rất nhiều chuyện, muốn có được Tân Duyên.

Hắn chuyên môn thiết kế những cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, mấy lần cứu Tân Duyên, lại gây xích mích quan hệ giữa Sở Đông Vũ và Tân Duyên để Sở Đông Vũ và Tân Duyên cãi nhau, các thủ đoạn lãng mạn cũng tầng tầng lớp lớp, nhưng Tân Duyên thì sao?

Y cảm thấy Sở Đông Vũ lợi hại hơn, nên không muốn đi với hắn?

Đời trước, trước khi Triệu Khoa Lâm chết, tình cảm của hắn với Tân Duyên đã nguội lạnh, dù lần này hắn đến vì Tân Duyên nhưng giờ đây khi biết bàn tay vàng của Tân Duyên đã bị người khác cướp mất, hắn không chỉ không vui mà còn rất vui vẻ.

Đời trước Tân Duyên không để hắn vào mắt, hiện tại không còn bàn tay vàng, không còn Sở Đông Vũ, người nhu nhược như y có thể làm được gì?

“Tân Duyên này, hiện nay là tình nhân của Quan An?” Triệu Khoa Lâm chỉ vào bức ảnh chụp Tân Duyên trong tài liệu, hỏi.

Quản ly Trương của club Thanh Hải khúm núm đứng trước mặt Triệu Khoa Lâm: “Vâng, Quan An thích hành hạ người khác. Nghe nói y tự theo Quan An, trên người không có chỗ nào lành lặn.”

“Ha…” Triệu Khoa Lâm cười rộ lên, không nghĩ tới tiểu vương tử từng được Sở Đông Vũ che chở nay cũng đã rơi vào trong bùn…

Không biết đời này Tân Duyên sẽ có cái kết cục gì.

Về phần Túc Giang Nham… Người này rõ ràng chỉ là kẻ ngu xuẩn, mà những thằng ngu như vậy mới dễ khống chế.

Hắn nhất định phải có Túc Giang Nham.

Việc Triệu Khoa Lâm đến thành Sùng An rất nhanh liền truyền ra.

Khi Quan Thừa Phong biết cũng là lúc đang ăn lẩu với Tân Duyên.

Tân Duyên muốn nồi lẩu uyên ương, vừa khóc thút thít, vừa pha nước chấm cho hắn, còn cho hắn đĩa rau…

“Trước đây tôi rất thích tổ chức sinh nhật ăn lẩu ở đây.” Tân Duyên dụi mắt một cái, nói với Quan Thừa Phong.

Nhà bọn họ không tính có tiền, không thế ăn cơm ở ngoài, nếu có cũng chính là cùng nhau đi ăn lẩu

“Hương vị không tệ.” Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên cuối cùng cũng coi như héte khóc, thở phào nhẹ nhõm.

“Lúc đó tôi không chấp nhận được nên mới khóc, bình thường tôi không khóc đâu.” Tân Duyên giải thích.

“Ờ.” Quan Thừa Phong gật đầu, mà cũng không tin câu nói này, hắn sống chung với Tân Duyên không bao lâu, Tân Duyên khóc bao nhiêu lần rồi?

“Tôi không nghĩ tới Túc Giang Nham sẽ làm như vậy… Có phải anh thấy tôi rất ngu không?” Tân Duyên đột nhiên hỏi.

Quan Thừa Phong nói: “Không, cậu chỉ là quá ngây thơ, chả khác gì công chúa Bạch Tuyết, quá dễ lừa gạt.”

Tân Duyên: “…” Người này có ám ảnh gì với cổ tích hả?

Nhưng sau khi khóc, người này đối xử với y rất dịu dàng.

Có phải hắn thích mình không? Nếu không một người lợi hại như vậy sao lại tốn thời gian dạy mình Phúc Năng chứ?

Về chuyện người này lúc trước không hiểu phong tình như vậy… Nói không chắc có khi hắn còn chưa nhận ra hắn thích mình đâu!

Tân Duyên nghĩ tới nghĩ lui lại tự tin, càng nhìn càng thích người phía trước.

Lại nói, người này so ra còn tốt hơn bạn trai Túc Giang Nham tỷ lần! Cái tên bạn trai kia ăn của Túc Giang Nham, uống của Túc Giang Nham, lại còn lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt khinh thường người khác!

Người này lại không như vậy, hắn có tiền!

Hơn nữa gặp sóng gió nhưng trong lòng không hoảng loạn!

Tân Duyên càng nghĩ càng vui vẻ, không còn tức giận vì chuyện Túc Giang Nham như trước nữa.

Hết chương 20.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi