NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Toàn bộ thành Sùng An tựa như một cỗ máy to lớn chậm rãi vận hành.

Quan Thừa Phong khống chế những điểm chính, hắn từng trải nhiều, có rất nhiều lý giải về thú triều; nhưng các loại sắp xếp cẩn thận lại là Nhạc Hoằng làm, cô kinh doanh ở thành Sùng An nhiều năm như vậy, người quen biết nhiều, càng hiểu rõ hơn tình huống của thành Sùng An.

Tân Duyên nhìn Quan Thừa Phong bận bịu tứ phía, tuyên bố hết lệnh này đến lệnh khác, lại một lần nữa cảm thấy mình vô dụng.

Y không hiểu gì hết, những việc này càng không…

Sao Quan An lại hiểu nhiều như vậy? Thật sự rất lợi hại!

Đáng tiếc Quan An không thích y…

Tân Duyên đi theo bên cạnh Quan Thừa Phong, cố gắng làm tốt một vài công tác hậu cần mình có thể.

Đến lúc ăn cơm Sở Đông Vũ thấy Tân Duyên chạy tới chạy lui bận việc, không nhịn được nói: “Ánh mắt của cậu không tệ.” Trước đây hắn vẫn cho rằng Tân Duyên coi trọng Quan An là vì Quan An có tiền. Khi đó hắn không chỉ khinh Tân Duyên, mà còn chướng mắt Quan An.

Nhưng bây giờ xem ra…

Quan An còn xuất sắc hơn hắn nhiều.

Quan An tuổi còn trẻ đã là cường giả cấp sau không nói, gặp phải chuyện nghiêm trọng như thú triều vẫn có thể tỉnh táo sắp xếp mọi chuyện… Đây là điều hắn tuyệt đối không làm được.

Nên chắc chắn Quan An không giống trong tình báo thế gia nhận được!

Hẳn là Quan Thừa Phong cũng không ghét hắn.

Hắn bị Quan Thừa Phong đưa đến thành Sùng An nhất định không phải lưu vong, quá nửa là Quan Thừa Phong muốn bảo vệ hắn.

Quan An xuất sắc, Tân Duyên thích cũng là bình thường.

Tân Duyên nghe Sở Đông Vũ nói lại ngẩn người, y hiểu ra Sở Đông Vũ đang hiểu sai quan hệ của mình và Quan An.

“Đó là đương nhiên, sư phụ tôi rất lợi hại.” Tân Duyên bất đắc dĩ giải thích một chút.

“Sư phụ?” Sở Đông Vũ hỏi.

“Quan An là sư phụ của tôi, anh ấy lúc nào cũng dạy tôi tu luyện Phúc Năng.” Tân Duyên nói.

Sở Đông Vũ: “…” Khó trách Tân Duyên lúc nào cũng bị thương, khó trách lúc nào Quan Thừa Phong cũng đưa Tân Duyên ra khỏi thành, thì ra Quan An đang dạy Tân Duyên tu luyện Phúc Năng!

Sở Đông Vũ có chút lúng túng: “Xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm hai người.”

“Tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với anh!” Tân Duyên nói rồi rời khỏi chỗ Sở Đông Vũ, tiếp tục bận rộn.

Sở Đông Vũ quay đầu nhìn Chu Hạ Anh bên cạnh.

Chu Hạ Anh vẫn là cái vẻ không vui, nhìn mọi người xung quanh, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sở Đông Vũ nói: “Chúng ta cũng đi hỗ trợ?”

Chu Hạ Anh gật gật đầu.

Quan Thừa Phong đã cắt đứt mạng liên kết giữa thành Sùng An và những thành thị xung quanh, hiện tại thành Sùng An vẫn có mạng, nhưng chỉ là mạng nội bộ trong thành thị.

Người trong thành Sùng An không có được tin tức gì từ bên ngoài, tin tức nơi đây cũng không thể truyền ra ngoài.

Chính bởi như vậy nên Quan Thừa Phong không cho người trông chừng Sở Đông Vũ —— bọn họ thiếu người, không cần thiết lãng phí người đi giám sát Sở Đông Vũ.

Về phần tiếp theo phải làm gì với Sở Đông Vũ… Này phải xem Sở Đông Vũ có biểu hiện thế nào trong thú triều.

Xung quanh thành Sùng An có rất nhiều trấn nhỏ, những trấn nhỏ này có gần có xa thành Sùng An.

Kỳ thật từ hôm qua đã có người đến những thị trấn ở xa để người trong trấn dọn nhà, nhưng trong chốc lát muốn dời hết người vào thành Sùng An cũng không dễ dàng.

Dù sao những thị trấn đó nếu tính đơn lẻ dân số cũng không nhiều nhưng gộp toàn bộ cộng lại cũng có tới bảy, tám nghìn người.

Cũng may những người trong trấn nhỏ cũng rất “biết điều”, biết được thú triều sắp tới nên họ dọn nhà không chút do dự, còn một số ít người không có năng lực hoạt động cũng được cấp dưới của Nhạc Hoằng tới đón.

Khi Sở Đông Vũ đến lối vào thành Sùng An chỉ thấy từng đoàn từng đoàn người ướt dầm dề tiến vào trong thành.

Từ ngoài thành vào trong thành phải tắm qua nước chuyên dụng thanh trừ hết Phúc Xạ bám trên người.

Người bình thường dù ra khỏi thành hay vào thành đều mặc quần áo chống Phúc Xạ, quần áo chống Phúc Xạ không thấm nước, bị nước thuốc rửa sạch cũng không bị ảnh hưởng gì nhưng những người này… Trong số họ rất nhiều người không được mặc quần áo chống Phúc Xạ, hiện tại toàn thân ướt đẫm từng giọt nước chảy xuống dọc theo hai má họ rồi chảy xuống cơ thể, sau đó rơi xuống đất, lưu lại một con đường nước trên đất.

Trong số những người không có quần áo chống Phúc Xạ này còn có cả trẻ em.

Trước đây khi Sở Đông Vũ còn ở nhà họ Sở cũng từng ở lại những thị trấn nhỏ, khi đó hắn thường xuyên nhìn thấy những người bị bệnh phóng xạ, cũng từng nhìn thấy cảnh đốt xác quanh những thị trấn này.

Nhưng hắn không đồng cảm, khi đó hắn cảm thấy những người kia nghèo, cảm thấy họ không thể không đến sống quanh những thị trấn nhỏ là do họ không nỗ lực.

Thật sự sống cuộc sống của những người ở tầng chót một thời gian hắn cũng dần dần đổi cái nhìn.

Hiện tại thấy cảnh này, trong lòng hắn càng thêm nặng nề.

Sở Đông Vũ không nói một lời, bắt đầu hỗ trợ thu xếp cho những người kia.

Quan Thừa Phong cho người dọn dẹp phủ thành chủ để những người này ở. Phủ thành chủ thành Sùng An rất lớn cộng thêm nhà cửa của những người lệ thuộc vào hai gia tộc này, những người kia dù vào ở không thoải mái nhưng ít ra có chỗ ở.

Đang bận, Sở Đông Vũ liền thấy hai người quen thuộc chạy tới phía mình.

Bên phía phủ thành chủ đã giới nghiêm, hai người này chưa kịp tới gần hắn đã bị cản lại, nhưng bọn họ vẫn nâng tay lên vung vẩy, gọi tên Sở Đông Vũ.

“Bác trai, bác gái, sao hai người lại đến đây?” Sở Đông Vũ đi về phía hai người —— hai người này chính là cha mẹ của Túc Giang Nham, gã đã rời khỏi nhà họ Túc ba tháng, cũng kết thúc với hai người này.

Hắn rất không ưa đôi vợ chồng như con buôn này nhưng chưa đến mức ghét họ, ít nhất vào lúc hắn chán nản hai vợ chồng này đã cho hắn một chốn dung thân.

“Sở Đông Vũ, Giang Nham nhà tôi đâu?” Cha Sở tức giận hỏi.

Sau khi con trai của bọn họ và Sở Đông Vũ đồng thời chuyển ra ngoài, cũng rất ít về nhà.

Bởi vì này hai năm con trai của họ phản nghịch, không thích gửi tin tức cho họ, khi họ gửi nhiều tin nhắn còn tức giận vô duyên vô cớ, họ ít liên hệ với con trai, trước đây không lâu vừa biết xuất hiện thú triều họ liền gọi điện cho con trai mới nhận ra không gọi được.

“Cậu ta không tạm biệt hai người? Cậu ta đã rời khỏi thành Sùng An!”

“Đang yên đang lành sao lại rời khỏi thành Sùng An? Có phải cậu làm gì con tôi không?” Ba Túc cả giận nói.

Sở Đông Vũ không biết nên nói cái gì cho phải: “Cậu ta theo Triệu Khoa Lâm đi rồi, rất nhiều người đều thấy được.”

Ba mẹ Túc ngẩn cả người. Chuyện con trai họ muốn hại Tân Duyên, lại liên lụy đến Triệu Khoa Lâm bọn họ cũng biết.

Khi tin tức này mới xuất hiện trên internet họ còn nỗ lực liên hệ với con trai, nhưng con trai không hề nhận điện thoại của họ…

Kết quả… Chuyện mới qua hai ngày con trai họ đã rời khỏi thành Sùng An? Còn không nói câu nào với họ?

Không nói ba mẹ Túc, ngay cả Sở Đông Vũ, cũng cảm thấy Túc Giang Nham khó mà tin nổi.

Tuy ba mẹ Túc chưa đến mức cưng chiều Túc Giang Nham nhưng không hề bạc đãi, khi Túc Giang Nham đi thế nhưng lại không nói với ba mẹ tiếng nào?

Gã làm người kiểu gì vậy?

Cuối cùng ba mẹ Túc vẫn rời đi.

Họ vẫn tin Sở Đông Vũ, chỉ là… Họ không cách nào chấp nhận được việc con trai không nói gì đã đi.

Nhất là khi hiện tại thành Sùng An đã mất liên lạc với ngoại giới, họ không liên lạc được với con trai.

Cũng không biết con trai của họ thế nào rồi…

Trong lúc Sở Đông Vũ bận bịu trong thành, Quan Thừa Phong mang theo cao thủ trong thành Sùng An cùng đội hộ vệ ra ngoài thành.

Dị thú cuồng bạo đều rất ghét nhân loại, cũng thích ăn thịt người, chúng còn có thể nhận biết nơi thành phố dưới lòng đất tồn tại, nếu tất cả mọi người trốn trong thành thị, nói không chừng có thể sẽ phải đối mặt với tình cảnh thành phố bị dị thú cắn thủng một miếng!

Một khi phòng ngự của thành phố dưới lòng đất bị phá hỏng, chiến sĩ Phúc Năng còn tốt nhưng những người bình thường có lẽ đều phải bỏ mạng.

“Nhạc Hoằng, tốt nhất là cô thả chúng tôi ra! Nếu không sau này…” Gia chủ hai thế gia kia đều là cao thủ, lực chiến đấu mạnh mẽ, đương nhiên cũng bị Nhạc Hoằng dẫn tới ngoài thành, lúc này bọn họ đang cưỡng bức dụ dỗ, ép Nhạc Hoằng thả bọn họ.

Nhạc Hoằng chỉ coi như không nghe thấy.

Đột nhiên, xa xa một chiếc mô tô gắn máy hai bánh kiểu chiến xa gào thét tiến đến, lao thẳng đến vị trí của Quan Thừa Phong, mãi đến tận khi Quan Thừa Phong dùng Phúc Năng che trước xe mới khiến xe dừng lại, người trên xe mới lăn xuống dưới đất, người này lăn một vòng trên đất nhân tiện nói: “Thú triều đến! Chẳng mấy chốc sẽ đến!”

Đây là người được phái đi từ thành Sùng An để điều tra tình huống thú triều, hắn vừa nói xong đã có vài con dị thú biết bay dẫn trước theo tới nơi này.

Quan Thừa Phong đưa tay ra, hóa  Phúc Năng của mình thành hình đao tấn công về phía mấy con dị thú biết bay kia, trong nháy mắt mấy con dị thú đang bay bị chém thành hai nửa rơi xuống từ giữa không trung.

Hai gia chủ thế gia khiếp sợ nhìn Quan Thừa Phong —— thực lực của Quan An lại không phân cao thấp với họ?!

Nhưng họ không có thời gian nghĩ nhiều.

Nền đất hơi rung động, phía đường chân trời một vệt mây đen vọt tới bên này.

Mây đen che rợp bầu trời, những chỗ nó đi qua đều tối lại nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đám mây đen này được tạo thành từ những con dị thú.

Bay, bò, tròn, đen, xanh biếc… Đủ loại dị thú tập hợp cùng nhau, lao về phía bọn họ.

Thỉnh thoảng những con dị thú này có thể công kích lẫn nhau nhưng tốc độ di chuyển của chúng cũng không chậm, sắp đến gần thành Sùng An…

Có vài con bắt đầu đào lỗ, phần lớn dị thú đang lao về phía Quan Thừa Phong chờ người.

Quan Thừa Phong túm lấy hai gia chủ thế gia, lao thẳng về phía bầy thú.

“Quan An, tao muốn giết mày!” Một trong hai gia chủ gào lên nhưng Quan Thừa Phong đã ném gã ra xa.

Gã rơi vào giữa bầy thú, xung quanh nào còn bóng dáng Quan Thừa Phong?

Hàm của con dị thú to lớn đâm về phía gã… Gã không dám thất lễ, lúc này bắt đầu giết dị thú.

Một gia chủ thế gia khác cũng gặp phải tình huống giống nhau.

Bọn họ đã lâu không đánh nhau với dị thú, nếu không phải thực lực hai người rất mạnh còn những con dị thú này trí tuệ không cao, năng lực cũng thấp thì có lẽ họ đã bị dị thú cắn rớt vài miếng thịt.

Họ chỉ có thể dùng cơ thể không mấy linh hoạt đã quen sống trong nhung lụa của mình để chiến đấu với dị thú, đồng thời không quên chửi bới Quan Thừa Phong.

Kết quả bọn họ mới vừa mắng thành tiếng lại có thi thể dị thú bay về phía họ, đập lên trên người bọn họ.

Hai người lúc này mới phát hiện Quan Thừa Phong cũng ở bên cạnh giết dị thú, xung quanh đã có vài thi thể.

Vừa sửng sốt dị thú xung quanh bọn họ lại càng nhiều, lít nha lít nhít bao kín họ muốn cắn một miếng.

Hai người không có thời gian để ý cái khác, chỉ có thể cùng nhau chiến đấu với dị thú, cùng lúc đó những người đang ở ngoài thành khác cũng đều vọt tới giữa đám dị thú…

Hết chương 38.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi