NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Tân Duyên không biết Túc Giang Nham còn đang trầm mê trong cuộc sống xa xỉ không thể tự kiềm chế.

Y cũng thích hàng xa xỉ đắt giá đẹp đẽ, ai lại không thích những món đồ có thể thỏa mãn lòng hư vinh?

Đương nhiên, trước đây y không mua nổi hàng xa xỉ.

Nhưng thỉnh thoảng y cũng sẽ mua một đôi giày quý, đi vào chân với hi vọng người khác sẽ phải ngắm nhìn, hoặc mua một hai món trang sức dành cho nam đeo khi ra ngoài.

Người khác khen y trang điểm đẹp, khi đeo trang sức càng thêm đẹp khiến lòng y ngọt như bôi mật, y cũng đã từng nghĩ sẽ đi mua thêm vài món trang sức càng thêm đẹp để nâng giá trị của mình.

Nhưng trải qua thú triều y đã hiểu được những thứ này chỉ là phù phiếm.

Huống chi y còn thất tình. Người y thích tốt như vậy, xuất sắc như vậy nên dù thất tình y cũng chẳng thích người khác ngay được, nếu đã như thế thì quần áo trang sức cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tân Duyên dùng toàn bộ thời gian trống của mình để tập luyện và học tập.

Có thể nói như vậy cũng rất tốt, tập luyện mệt mỏi, dốc sức học tập khiến y không còn thời gian suy nghĩ lung tung nữa.

Tân Duyên vừa dùng dao chặt thịt vừa ôn tập kiến thức về chế thuốc, vì quá tập trung nên y vẫn tiếp tục băm thịt dù thịt trên thớt đã nhuyễn —— tuy rằng sáng tạo ra những công thức chế thuốc mới là rất quan trọng nhưng những kiến thức căn bản, còn cả những kinh nghiệm người đi trước để lại cũng nhất định phải nhớ kỹ.

Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên như vậy, cười cười, tìm một vài tài liệu học tập chưa xem vừa đọc qua vừa đánh dấu lại.

Những tư liệu hắn đánh dấu sẽ được Nhạc Hoằng chỉnh sửa lại rồi công khai cho mọi người.

Hai người đang bận có người đến gõ cửa.

Quan Thừa Phong mở cửa, là Tân Kình và Chu Y Y.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng Tân Kình và Chu Y Y sẽ tới đây, mỗi lần đến đều sẽ mang ít đồ, đa số nguyên liệu nấu ăn của hai người đều do họ đưa tới

Nhưng họ vội vàng tới cũng vội vàng đi.

Sau thú triều thành Sùng An thiếu bác sĩ, Chu Y Y đã vào bệnh viện hỗ trợ và trở thành một bác sĩ. Còn Tân Kình, khi thú triều xảy ra, vì ông không có kinh nghiệm chiến đấu tuổi tác cũng không nhỏ nên vẫn luân chờ ở hậu phương, không bị thương tích gì, mấy ngày nay dẫn đội thanh lý dị thú ngoài thành.

Khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn rất bận.

Đặt bao lớn bao nhỏ trong tay xuống, hai người hỏi thăm Quan Thừa Phong vài câu rồi đi thăm Tân Duyên.

“Cha, mẹ! Cô Nhạc nói con rất có tài năng, có cơ hội trở thành một dược sĩ xuất sắc!” Tân Duyên phấn khởi nói, làm một chiến sĩ Phúc Năng không ảnh hưởng gì đến việc trở thành một dược sĩ, y muốn đồng thời học.

“Duyên Duyên giỏi quá!” Tân Kình và Chu Y Y đều vui mừng cho con mình, liên tục khen ngợi.

Tân Duyên được khen cũng rất vui, nói liên miên không dứt, y kể mình đang làm gì, học được gì, còn nói: “Con cảm thấy mình rất thông minh, học cái gì cũng nhanh!”

Nào có ai tự biên tự diễn như vậy, Quan An còn đang ngồi bên cạnh nghe đây này! Chu Y Y nói: “Con thật là, chả khác gì đứa trẻ!”

Tân Duyên nghe vậy không khỏi phản đối: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi!”

“Đúng đúng, con trưởng thành…” Tân Kình và Chu Y Y cười rộ lên.

Quan Thừa Phong nhìn ba người nhà họ thân mật khó giải thích được mà có chút không vui, có cảm giác như mình bị ra rìa.

Tân Duyên chưa từng thân thiết với hắn như với cha mẹ, nhất là sau thú triều.

Hiện tại Tân Duyên quá ngoan ngoãn, không còn làm nũng chơi xấu như trước nữa khiến hắn có chút mất mát.

Nhưng cảm xúc này tới nhanh đi cũng nhanh, Quan Thừa Phong còn chưa đến mức ăn giấm chua của cha mẹ Tân Duyên.

Đương nhiên, cũng quan tâm Tân Duyên hơn mấy phần, điều này không có gì đáng trách.

Dưỡng thương khoảng hai mươi ngày vết thương gân như đã khỏi hẳn, Quan Thừa Phong lại bắt đầu khôi phục huấn luyện, cùng lúc đó Sở Đông Vũ cũng được Nhạc Hoằng đóng gói đưa tới.

Nếu Quan Thừa Phong đã quyết định nhận Sở Đông Vũ làm học trò thì cũng không… giấu cái gì làm của riêng, hắn móc hết vốn liếng dạy công pháp tu luyện do mình nghĩ ra cho Sở Đông Vũ.

Đương nhiên, hắn cũng dạy Tân Duyên.

Sở Đông Vũ là người có thể chịu khổ, Tân Duyên cũng tiếp tục kiên trì, hai người này đều luyện thành công.

Nhưng lúc trước Sở Đông Vũ bị thương quá nghiêm trọng, cơ thể không chứa được Phúc Năng, muốn tăng cao thực lực cần thời gian.

Đảo mắt lại một tháng trôi qua.

Thú triều kết thúc đã sắp hai tháng, thành Sùng An lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

Mặc dù bây giờ thành Sùng An đã trở thành một tòa thành độc lập hoàn toàn không còn giao lưu với những thành thị khác nhưng người dân thành Sùng An không có gì là không quen cả.

Ít nhất 90% người ở đây cả đời sẽ không rời khỏi thành Sùng An, bây giờ đồ ăn không thiếu, các loại đồ dùng hàng ngày thành Sùng An cũng có thể tự cung tự cấp, họ không hề có cảm giác không quen.

Về phần những món hàng chỉ có thể mua được ở thành thị cấp một… Những vật như vậy sẽ được vận chuyển đến từ ngàn dặm xa xôi nên giá thành rất cao, bọn họ vốn không mua nổi.

Về phần số ít người có tiền có ý kiến với hoàn cảnh hiện tại… Có ý kiến thì họ cũng không dám phản kháng.

Hai gia chủ của thế gia ở thành Sùng An đều chết trong thú triều.

Đến cao thủ cấp bảy còn bị giết… Họ vẫn nên làm bé ngoan thì tốt hơn.

Không phải chỉ là không thể dùng hàng hiệu thôi à? Cũng chẳng có gì, họ không so đo khiêm tốn làm người!

Ngày hôm đó, Quan Thừa Phong mang theo Tân Duyên và Sở Đông Vũ ra khỏi thành.

Sau khi Sở Đông Vũ biết thú triều là Triệu Khoa Lâm khơi ra, vốn là người ít nói nay lại càng thêm thận trọng, ít nói ít cười.

Ngày nào hắn cũng rèn luyện, Quan Thừa Phong không thể không kêu dừng hết lần này tới lần khác bắt hắn đi nghỉ ngơi.

Đệ tử quá chăm chỉ cũng không tốt, nhất là sau khi Sở Đông Vũ chăm chỉ còn kéo theo Tân Duyên cũng càng ngày càng phấn đấu khiến Quan Thừa Phong không thể không nhìn chằm chằm, tránh cho Tân Duyên luyện hỏng cơ thể.

Ngoài tường vây của thành Sùng An.

Nơi này vốn là một rừng cây lá rộng biến dị, nhưng bây giờ cây biến dị đã bị dị thú ăn sạch chỉ còn dư lại vài loại rễ cây khó gặm.

Nhưng dù có là rễ cây khó gặm thì cũng vẫn bị dị thú tranh giành như thường, có không ít dị thú nằm úp sấp gặm cắn phía trên.

Sau khi thú triều kết thúc lục tục có một ít dị thú đi chậm đến thành Sùng An, hơn nữa trong khoảng thời gian diễn ra thú có rất nhiều dị thú trực tiếp đẻ trứng xung quanh thành Sùng An… Dù đã hai tháng trôi qua thì số lượng dị thú bên ngoài thành Sùng An vẫn rất nhiều.

Trước đây, tại thành Sùng An cây cối biến dị vẫn nhiều hơn dị thú, nhưng gần đây… Giá cả thịt dị thú rất tiện nghi, ngược lại là giá dị thực lại rất đắt.

Điều này khiến người dân thành Sùng An rất cao hứng! Ở cái thời đại thiếu thốn này mọi người vẫn thích ăn thịt dị thú hơn mấy loại dị thực khó ăn.

Cây cối biến dị thực sự rất khó nhai nên chẳng mấy ai thích, còn một vài loại cây biến dị có mùi vị ổn… Hoặc là sớm vào miệng dị thú, hoặc là giá cả đắt đỏ, người dân thành Sùng An vốn cũng không ăn được.

Về phần không ăn dị thực có thể sẽ thiếu hụt một số dinh dưỡng… Bí quá thì uống thêm vitamin.

Giờ khắc này, Quan Thừa Phong ngồi ở chiến xa nhìn chằm chằm người khác tu luyện giống như trước đây, Tân Duyên và Sở Đông Vũ chia hai bên trái phải đang chém giết dị thú gần đó.

Trải qua thú triều, gần đây lại được ăn rất ngon Tân Duyên thuận lợi đột phá, thực lực đạt đến cấp bốn, ngược lại Sở Đông Vũ vì thương thế chưa hoàn toàn khôi phục nên hiện tại mới chỉ cấp ba.

Cũng bởi vậy, tình huống bên Sở Đông Vũ bết bát hơn một chút —— hắn đang bị dị thú quây lại đánh đội đồng, đỡ trái hở phải.

Nhưng dù vậy lực chú ý của Quan Thừa Phong chủ yếu vẫn đặt ở Tân Duyên.

Hắn nhận Sở Đông Vũ làm đệ tử vì cảm thấy Sở Đông Vũ có thiên phú, còn có tác dụng khác —— có Sở Đông Vũ sau này làm việc sẽ thuận tiện rất nhiều.

Văn Diễn và Nhạc Hoằng cũng đang mưu đồ lợi dụng Sở Đông Vũ chiếm cứ rất nhiều thành thị nhà họ Sở nắm giữ, chậm rãi tiến hành cải cách của bọn họ.

Nhưng Tân Duyên không giống, đây là đệ tử hắn không mang theo những ý nghĩ khác thật lòng muốn thu nhận.

Không, cũng không nhất định là học trò.

Quan Thừa Phong xoa xoa trán mình, hơi xoắn xuýt.

Ngày hôm qua, Tân Kình hỏi bao giờ hắn chính thức nhận Tân Duyên làm học trò liền bị hắn hàm hồ cho qua chuyện.

Hắn đột nhiên không muốn để Tân Duyên làm đệ tử của mình, hắn động lòng… với đứa bé này.

Tất cả những thứ này diễn ra thế nào chính hắn cũng không biết.

Đại khái chính là… Mấy ngày nay Tân Duyên vẫn luôn chăm sóc hắn, ở chung với hắn, nên hắn bỗng nhiên có những suy nghĩ như vậy.

Mà mọi chuyện thành ra như thế này, cũng là do Chân Thiệu Tề nhắc nhở.

Hắn không xem những lời của Chân Thiệu Tề là chuyện to tát, nhưng nghe cũng đã nghe rồi, có thể coi như không có chuyện gì to tát thật sao? Hai tháng này khi hắn ở chung với Tân Duyên thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến ba chữ “cô dâu nhỏ”.

Sau khi Tân Duyên bận rộn, nhọc nhằn khổ sở chăm sóc hắn, thật sự rất giống cô dâu nhỏ của hắn.

Trời tối người yên, hắn thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ nếu mình và Tân Duyên luôn ở bên nhau thì cuộc sống sẽ như thế nào.

Ai mà không muốn có người ở bên?

Mà với hắn mà nói, hắn rất muốn người đó chính là Tân Duyên.

Trước đây Quan Thừa Phong chưa bao giờ thích ai, luôn bận rộn sự nghiệp, nhưng hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa đến nỗi không nhận ra tình cảm của mình, dù không nhận ra được tình cảm thì… Cũng cũng hiểu rõ dục vọng của bản thân.

Sau khi ý thức được mình có suy nghĩ với Tân Duyên hắn mới nhận ra người khiến mình động lòng không cần phải xinh đẹp cũng không cần phải xuất sắc.

Hắn thích dịu dàng hàng ngày ở bên nhau, thích giúp đỡ nhau vượt qua từng gian nan hoạn nạn trong cuộc sống.

Nên năm đó Tân Duyên cứu hắn, hắn đã khắc sâu ấn tượng, mà lần này…

Hắn để Tân Duyên sống cùng mình, cách mình gần như vậy, tuyệt đối là tự đào một cái hố cho bản thân.

Quan Thừa Phong có chút không chịu được tình huống này của mình.

Hắn lớn tuổi như vậy lại đi thích một người chỉ đáng tuổi con mình!

Đây là thói hư tật xấu của đàn ông hả? Thích tuổi trẻ?

Cũng là tuổi trẻ, tràn ngập sức sống, người lại ngây thơ, ai mà không thích?

Quan Thừa Phong có chút thất thần, chờ khi lấy lại tinh thần chỉ thấy Tân Duyên hung ác giết một con dị thú.

Tân Duyên biến hóa rất lớn, không thể phủ nhận Tân Duyên như vậy càng khiến hắn thích hơn.

Quan Thừa Phong ngầm thở dài một hơi.

Hắn không nghĩ tới mình sẽ lại mơ ước một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.

Thật xấu xa quá rồi!

Sở Đông Vũ cuối cùng cũng giải quyết xong nguy cơ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy sư phụ mình đang ngắm nhìn Tân Duyên.

Sở Đông Vũ: “…” Ngày nào hắn cũng luyện tập đã vã lắm rồi, tại sao còn phải nhìn người khác chim chuột?

Mấy ngày nay cùng Quan An học rất nhiều thứ, Sở Đông Vũ đã triệt để nhận Quan An là sư phụ rồi.

Quan An thật sự hiểu rất nhiều thứ, mỗi lần học hỏi Quan An hắn đều có thu hoạch lớn.

Thậm chí Quan An dạy hắn phương pháp dùng “Đan điền” chứa đựng Phúc Năng, chính là cứu mạng hắn, cứu rỗi cuộc đời hắn.

Hắn rất kính nể Quan An, nhưng cũng có chút thật sự không chịu được —— Quan An và Tân Duyên, hai cái người này cả ngày thân mật trước mặt hắn!

Đối xử với một người vừa thất tình như vậy mà được hả???

Ngoài ra, hắn cũng không hiểu, vì sao Quan An lại thích Tân Duyên.

Trước đây hắn có định kiến về Tân Duyên, hiện tại định kiến đã không còn, hắn hôm nay cũng rất thưởng thức Tân Duyên, thế nhưng… Hắn cũng thấy được những mặt khác của Tân Duyên.

Mệt mỏi là nằm vật ra đất ngay, lúc ăn cũng không có hình tượng, lại còn rất đanh đá thích đánh người… Người như vậy sao Quan An lại thích?

Em trai trẻ tuổi dịu dàng khả ái với ánh mắt hâm mộ không đáng yêu à?

Hắn cảm thấy khuông mặt Tân Duyên không trang điểm cũng rất được, nhưng hành vi của Tân Duyên thì…

Tân Duyên mới vừa dừng lại nghỉ ngơi, chỉ thấy Sở Đông Vũ dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

Y lườm một cái, tức giận nói: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?!” Thất tình thì thôi, bên cạnh còn thêm một cái bóng đèn khiến y và Quan An không thể trải qua thế giới hai người, thực sự là quá sốt ruột rồi!

Hơn nữa Quan An thu đệ tử như vậy cũng nói rõ y không phải độc nhất vô nhị… Hiện tại y nhìn Sở Đông Vũ thật sự là đôi mắt không phải đôi mắt, mũi cũng không còn là mũi!

Nếu không có Sở Đông Vũ thì tốt biết bao?

Sở Đông Vũ sao không có chút cốt khí nào vậy, từ chối đề nghị nhận hắn làm đệ tử của Quan An?

Nghĩ như thế, Tân Duyên lại lườm thêm một cái.

Sở Đông Vũ: “…”

Hết chương 45.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi