NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Quan Thừa Phong và Tân Duyên hai mặt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Cuối cùng là Ngô Tuyên Thành phá vỡ không khí quái dị giữa hai người —— bị Quan Thừa Phong đẩy ra, Ngô Tuyên Thành bất mãn nhìn Quan Thừa Phong: “Quan An! Mày không xứng với Tân Duyên!”

Quan Thừa Phong không chút do dự cho Ngô Tuyên Thành một đá, kéo Tân Duyên xoay người rời đi.

“Ai ui!” Ngô Tuyên Thành bị đạp ngã xuống đất, kêu đau liên tục: “Quan An mày dám đánh tao! Tao muốn báo cảnh sát! Người đâu?”

Vất vả lắm mới bò lên được Ngô Tuyên Thành lại không thấy Quan Thừa Phong và Tân Duyên đâu.

Hai người này đẩy gã ngã, sau đó bỏ đi?!

Có phải họ rất không coi gã ra gì?!

Còn nữa, Quan An lợi hại như vậy à? Lại có thể một cước đạp gã ngã lăn quay?

Không, không phải vì Quan An lợi hại, chủ yếu vẫn là vì Quan An đánh lén còn gã không phòng bị!

Quan An quá không có võ đức!

Ngô Tuyên Thành vén áo lên nhìn thấy trên bụng mình có máu bầm, gã lập tức dùng thiết bị liên lạc gọi tới bệnh viện, để bệnh viện tới đón mình.

Gã phải đến bệnh viện chữa bệnh! Gã muốn tố cáo Quan An!

Tân Duyên bị Quan Thừa Phong lôi về phía trước, trong đầu rối như tơ vò, cuối cùng nói: “Anh đánh Ngô Tuyên Thành, không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Quan Thừa Phong nói, “Tôi đã khống chế lực đạo, chút thương tổn này nếu gã để lâu mới đi bệnh viện thì đã tốt lên một nửa rồi.”

“Ồ…” Tân Duyên yên lòng, đột nhiên lại nghĩ đến… Những gì mình nói lúc trước đều bị Quan An nghe được!

Y đã mất thể diện lắm rồi, giờ lại càng mất thể diện hơn…

Tân Duyên không nói, Quan Thừa Phong đồng dạng cũng không mở miệng —— hắn đang suy nghĩ nên nói gì.

Hắn không nghĩ tới Tân Duyên sẽ thích mình, dù sao trước đó lúc vừa nhận ra tình cảm của mình với Tân Duyên hắn đã quan sát Tân Duyên, nhưng khi đó lại không nhìn ra cái gì.

Không thể phủ nhận biết Tân Duyên thích mình hắn cao hứng vô cùng, nhưng hắn vẫn còn chút xoắn xuýt.

Hắn lớn hơn Tân Duyên nhiều, còn Tân Duyên mới vừa thành niên không bao lâu…

Tình cảm Tân Duyên dành cho hắn thật sự là yêu? Có thể nào thiếu niên đang lẫn lộn giữa sự hâm mộ với tình cảm hay không?

Mang theo Tân Duyên về đến nhà, Quan Thừa Phong hỏi: “Em… Thích anh?”

“Đúng thì sao?” Tân Duyên hếch cằm lên nhìn về phía Quan Thừa Phong —— hắn lúc này thà làm ngói vỡ còn hơn làm muôi lành, không có gì lo sợ hết.

Thấy Tân Duyên đỏ ngầu mắt nhìn mình, Quan Thừa Phong không khỏi lòng ngứa ngáy: “Em xác định là yêu mà không phải là tình cảm khác?”

“Em xác định! Em muốn ngủ với anh!” Tân Duyên bất chấp một lần lao về phía Quan Thừa Phong muốn hôn lên miệng hắn.

Y và Quan An nhất định sẽ không kết thúc tốt!

Giữa họ còn có thân phận thầy trò chưa xác nhận, có khi sau này Quan An sẽ không gặp lại y nữa…

Đã vậy rồi thì y cứ đụng một cái, thử xem có giật được một nụ hôn không.

Tuy rằng trong lòng Tân Duyên nghĩ như vậy, nhưng cũng không thật sự tin rằng có thể hôn được Quan An, dù sao Quan An cũng mạnh hơn y nhiều.

Nhưng… y lại trực tiếp đụng phải Quan An!

Bởi vì quá dùng quá đầu y va mạnh lên đầu Quan An, mũi y cũng va mạnh vào mũi của Quan An, ngay cả miệng cũng đụng lên miệng Quan An một cách nặng nề.

Mũi Tân Duyên đau xót, một dòng nước nóng chảy ra khỏi mũi, miệng cũng đau, trong miệng cũng lan tỏa mùi máu tanh.

Đúng là cảm giác vừa xót vừa đau, khiến nước mắt của y từ trong hốc mắt rơi xuống từng giọt.

Quan Thừa Phong: “…”

Chuyện này là sao, người hắn thích khi hôn hắn lỡ dùng quá sức, không chỉ đụng đau hắn còn tự làm mình bị thương…

“Em chảy máu mũi rồi.” Quan Thừa Phong nói, “Để anh xem một chút.”

“Không cần anh quan tâm!” Tân Duyên che mũi của mình, “Anh cũng đâu có thích em… Anh đi đi, không cần phải để ý đến em đâu!”

Để y khóc một mình là tốt rồi!

Tân Duyên nghĩ như thế rồi lấy tay xoa khuôn mặt vừa ướt vừa đau của mình, sau đó được thấy một tay đầu máu.

Nước mắt của y rơi nhanh hơn, theo bản năng lại lấy tay lướt qua thành ra tự xoa cho mình một mặt đầy máu.

Quan Thừa Phong thấy bộ dạng này của y có hơi đáng thương.

Thở dài, hắn duỗi hai tay ôm lấy mặt Tân Duyên: “Ai bảo anh không thích em?”

“Để em một mình… Anh nói cái gì?” Tân Duyên hoài nghi mình nghe lầm.

Quan Thừa Phong nói: “Người anh yêu chính là em.”

Tân Duyên: “…”

Quan Thừa Phong nói: “Anh rất thích em. Biết em cũng thích anh, anh rất vui.”

Nói xong Quan Thừa Phong dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Tân Duyên, kết quả… Máu trên mặt Tân Duyên càng lan rộng hơn.

Quan Thừa Phong chỉ có thể bất động.

Tân Duyên cho đến lúc này mới lấy lại tinh thần: “Người anh thích là em?”

“Đúng thế.” Quan Thừa Phong nói. Hắn luôn chống lại sự mê hoặc của cỏ non, hiện tại thực sự không nhịn được nữa, thôi thì… Gặm đi!

Tân Duyên một phát túm lấy quần áo Quan Thừa Phong: “Anh thích em, vậy sao lúc trước em chủ động anh lại không có cảm xúc! Trước đây em quyến rũ anh sao anh không có chút phản ứng nào?”

“Anh đâu có biết em chủ động hiến dâng, anh tưởng em dính thuốc.” Quan Thừa Phong có chút bất đắc dĩ, cũng có chút ngạc nhiên, “Trước đây em quyến rũ anh? Sao anh không biết?”

Người trẻ tuổi bây giờ thật là không bình thường, hết chủ động rồi lại câu dẫn, hắn cảm thấy mình có chút theo không kịp thời đại.

Lúc Tân Duyên trong lòng nổi giận thì làm ra chuyện ác không tưởng… Xông tới cắn vào miệng Quan Thừa Phong!

Mệt y làm nhiều như vậy đều là mị nhãn vứt cho người mù xem, Quan Thừa Phong hoàn toàn không chú ý tới!

Người này sao có thể như vậy!

Y vẫn luôn hi vọng có người theo đuổi mình, hiện tại lại thành cái gì đây?!

Tàn bạo cắn Quan Thừa Phong một miếng, Tân Duyên nói: “Em nói sai! Em không quyến rũ anh!”

Quan Thừa Phong nói: “Được, là anh nghĩ sai rồi.”

Tân Duyên lại nói: “Anh biết sai là tốt rồi! Ánh mắt của anh không tệ đâu, thích em.”

“Đúng thế.” Quan Thừa Phong cười rộ lên.

Trong lòng Tân Duyên thoải mái rất nhiều, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện —— Quan An thích mình chứ không phải Chân Thiệu Tề, Chân Thiệu Tề lại khiêu khích y… có phải Chân Thiệu Tề có ý với Quan An?

Nghĩ như thế Tân Duyên lại nói: “Em tốt lắm! Tuổi trẻ, lớn lên đẹp, thực lực tuy rằng còn chưa mạnh nhưng em thiên phú tốt… Em so với… Sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em! Không thể thay lòng đổi dạ!”

“Được.” Quan Thừa Phong nói.

Tân Duyên thấy Quan Thừa Phong cái gì cũng đồng ý cuối cùng cũng coi như yên lòng.

Về phần Chân Thiệu Tề gì đó, không cần nói trước mặt Quan An.

Y không nói, với tình huống của Quan An nhất định không biết Chân Thiệu Tề thích mình, nhưng nếu y nói Quan An nhất định sẽ nhìn ra được!

Y sẽ không nhắc Quan An đâu!

Đúng rồi, Quan An thích y mà…

Tân Duyên nghĩ tới đây có chút muốn cười mà không cười nổi —— mũi y rất xót khiến nước mắt không ngăn được mà chảy xuống!

Lau nước mắt xong Tân Duyên chạy về phòng vệ sinh: “Em đi rửa mặt!”

Mới vừa vào phòng vệ sinh Tân Duyên thấy được bộ dạng của mình ở trong gương.

Trên mặt y toàn là máu, két thành một mảng…

Quan Thừa Phong đi theo Tân Duyên vào phòng vệ sinh định rửa cái tay, kết quả còn chưa đến cửa phòng vệ sinh đã nghe tiếng Tân Duyên hét thảm.

Hắn tăng nhanh bước chân đi vào, chỉ thấy Tân Duyên đã vùi đầu vào bồn nước.

Quan Thừa Phong hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tân Duyên nói: “Vừa nãy em xấu vậy! Sao anh không nói cho em!” Lúc trước y dùng khuôn mặt như vậy đối diện với Quan An nói mình lớn lên đẹp…

Quan Thừa Phong nói: “Dung mạo em đẹp, không hề xấu chút nào.” Cho dù trên mặt dính máu… không phải đều là Tân Duyên sao?

Tân Duyên lười nói chuyện, bắt đầu rửa mặt.

Chỉ là… Vất vả lắm mới rửa mặt sạch sẽ, Tân Duyên lại phát hiện cái thể chất đặc thù của mình phát tác, miệng bị thương sưng lên, đôi môi nhanh chóng sưng thành miếng lạp xưởng.

Y vừa tâm ý tương thông với Quan An xong mặt lại sưng thành như vậy… Ông trời đang trêu đùa y đúng không?

Tân Duyên nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt.

Quan Thừa Phong đã tập mãi thành quen, hắn bình tĩnh rửa sạch tay, lại hỏi Tân Duyên: “Em có muốn tắm không?” Bọn họ ở ngoài thành ra nhiều mồ hôi, khi vào thành tuy rằng đã cọ rửa nhưng đó là mặc quần áo phòng Phúc Xạ, chủ yếu vẫn là khử trùng quần áo chống Phúc Xạ!

Sau khi về nhà họ sẽ tắm thêm lần nữa.

“Muốn!” Tân Duyên nói: “Anh đi ra ngoài! Em phải đóng cửa!”

Tân Duyên đi tắm, Quan Thừa Phong trở lại trong phòng khách, tâm tình rất tốt.

Dù là ai bị “Gói quà lớn” đập phải, biết được người mình thích cũng thích mình đều sẽ rất vui mừng.

Hắn đã trải qua quá nhiều, đã không còn như mấy thằng trẻ trâu vắt mũi chưa sạch vì yêu đương mà mừng rỡ như điên nhưng trong lòng vẫn lâng lâng lững lờ trôi ngọt ngào, khiến hắn không nhịn được cười.

Hắn hơi có chút bất an, sợ tương lai Tân Duyên sẽ thay đổi tâm ý không thích hắn nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi.

Tân Duyên không phải là người như thế.

Hơn nữa… Trước đây hắn đối xử với Tân Duyên không hề tốt đẹp gì, Tân Duyên còn có thể thích hắn. Tuy rằng sau này hắn đổi xử với Tân Duyên tốt hơn nên Tân Duyên không nhịn được càng ngày càng thích hắn?

Nhưng là… Trước đây Tân Duyên từng quyến rũ hắn? Lúc nào?

Quan Thừa Phong tỉ mỉ hồi tưởng, đột nhiên nhớ ra Tân Duyên trước đây từng mượn cớ mệt mỏi muốn hắn giúp thay quần áo gì gì đó.

Khi đó… Tân Duyên hình như cứ đảo qua đảo lại trước mặt hắn…

Sớm như vậy Tân Duyên đã thích hắn?

Tâm trạng Quan Thừa Phong có chút phức tạp, ngay lúc này cửa phòng tắm mở ra.

Quan Thừa Phong nhìn sang liền thấy Tân Duyên trùm khăn tắm, hai tay giữ khăn tắm vắt chéo trước ngực.

Máu trên mặt Tân Duyên đã rửa sạch sẽ, nhưng đôi môi vẫn sưng, thoạt nhìn… Rất dụ người.

Quan Thừa Phong hít sâu một hơi dời tầm mắt, miễn cho không mình không nhịn được làm ra vài chuyện cầm thú dọa sợ Tân Duyên.

Lúc này, Tân Duyên đột nhiên nói: “Anh nhìn em!”

Quan Thừa Phong không biết Tân Duyên muốn cho hắn nhìn cái gì, theo bản năng nhìn về hướng Tân Duyên, sau đó…

Hai tay đang giữ khăn tắm của Tân Duyên đột nhiên mở ra —— y mở khăn tắm.

Quan Thừa Phong: “…” Hắn không dọa đến Tân Duyên trái lại bị Tân Duyên dọa! Còn nữa, mũi của hắn ngứa, sợ là sắp chảy máu cam giống Tân Duyên rồi.

Đáng tiếc chính là không chờ hắn chảy máu mũi Tân Duyên đã nhanh chóng ôm khăn tắm chạy về phòng.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi