NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Tân Duyên ở nhà một ngày, đến ngày thứ hai vết thương trên mặt y đã khá lên rất nhiều, có thể đi ra khỏi nhà làm việc.

Thời buổi hiện giờ tìm được một công việc rất khó, rất nhiều người sau khi trưởng thành không tìm được công việc phù hợp, những người thất nghiệp chỉ có thể trông đợi vào hai bữa cơm dinh dưỡng phát miễn phí mỗi ngày, nên y đã quyết tâm từ sớm, nếu tìm được một công việc y nhất định sẽ làm lụng một cách nghiêm túc.

Hiện tại y làm trợ lý cho Quan An, cũng coi như là đã có công ăn việc làm! Tân Duyên đặt đồng hồ báo thức dậy rất sớm, chuông đồng hồ báo thức vừa vang liền bật dậy từ trên giường, đánh răng rửa mặt rồi trang điểm.

Lần đầu tiên gặp Quan An lúc trước, lớp trang điểm trên mặt y đã bị nhòe, nhìn xấu vô cùng, lần này y nhất định phải trang điểm ăn mặc cho thật đẹp để Quan An giật mình không thôi!

Tân Duyên thức dậy rất sớm, nhưng chờ y thu xếp bản thân xong cũng đã đến giờ thức dậy lúc bình thường.

Vừa ra ngoài, y đã nghe mùi thức ăn thơm lừng trong không khí —— mẹ y đang nấu cơm.

Hơn quá nửa số người sinh sống trong thành phố dưới lòng đất sẽ trực tiếp mua cơm dinh dưỡng để ăn, nhưng nhà họ Tân rất ít khi ăn loại cơm này, hiện tại nhà bọn họ vẫn còn có thu nhập, thứ hai nhưng là Chu Y Y rất thích tự nấu cơm.

Sáng sớm mỗi ngày Chu Y Y sẽ đến chợ thực phẩm ở gần đó, mua thịt dị thú và các loại rau củ sau đó mang về nấu cơm.

Nhưng dù bà có mua thịt dị thú và rau giá rẻ thì cũng đã tốn không ít tiền, Tân Kình là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba, ăn rất nhiều… Để ba miệng ăn cả nhà được no đủ một tháng cũng hao phí năm, sáu ngàn.

Nếu không phải thu nhập của Tân Kình cũng coi như không tệ cả nhà nhất định không thể ăn như vậy.

Bữa sáng chỉ có súp nấu từ dị thú và bánh nướng nhân thịt rau trộn lại nhưng tay nghề của Chu Y Y rất giỏi, hương vị món ăn bà nấu rất ngon.

Tân Duyên nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao nói: “Mẹ, thơm quá đi! Cơm mẹ nấu là ngon nhất luôn!”

Chu Y Y vui vẻ cười rộ lên, đưa bánh đã làm xong cho Tân Duyên.

Tân Duyên lập tức ăn ngay, vì lo sẽ làm nhòe lớp trang điểm trên mặt nên y ăn rất chậm.

Việc trang điểm này là y học từ Túc Giang Nham vào năm ngoái, trước đó y còn đang đi học không rảnh cả ngày trang điểm, nhưng trong kỳ nghỉ khi đi chơi với Túc Giang Nham sẽ bôi trét một chút lên mặt, kĩ thuật của y không quá tốt nên có chút không quen khi trên mặt có một lớp phấn son.

Trước mặt Tân Kình đặt mấy đĩa đồ ăn, Chu Y Y và Tân Duyên còn đang ăn, kết quả lúc nào cũng đều như vậy, Tân Kình luôn là người ăn nhanh nhất. Sau khi ăn xong, ông không đợi được thúc giục con trai: “Duyên Duyên, ăn nhanh lên.”

“Ăn quá nhanh không tốt cho sức khỏe đâu!” Tân Duyên lầu bầu nhưng vẫn đẩy nhanh tốc độ ăn uống.

Ăn cơm xong Tân Kình đưa Tân Duyên đi tàu đến biệt thự nhà Quan An.

Hôm nay Quan Thừa Phong cũng thức dậy rất sớm.

Hôm qua sau khi đưa Tân Duyên về nhà, hắn quay lại nơi ở của Quan An, sửa sang lại tài sản của Quan An một lần.

Những video có liên quan đến sở thích biến thái của Quan An đều bị xóa bỏ, hắn còn tố cáo một vài club hoạt động trái phép Quan An thường hay lui tới, một vài vật dụng trong nhà Quan An càng phải vứt đi, hủy thi diệt tích.

Quan Thừa Phong bận bịu hơn nửa ngày, lại bắt đầu cải tạo nhà của Quan An.

Lúc đưa căn nhà cho Quan An ở, tường nhà đã được gia cố thêm, hắn còn mua thêm một vài thiết bị luyện tập cho Quan An sử dụng, nhưng cái thằng mất dạy Quan An thì hay rồi, bán hết những thứ đó đổi thành mũ giáp chơi game, còn làm thêm một cái phòng chiếu phim.

Quan Thừa Phong cũng thích lên mạng xem phim nhưng hắn không thể nào hiểu nổi, Quan An là một kẻ không có thu nhập, không có bản lĩnh, thế nhưng không nghĩ đến việc đi làm kiếm tiền trái lại ngày nào cũng tiêu phí thời gian cho những việc như vậy.

Trước khi Quan Thừa Phong đến thời đại này trở thành “Quan Thừa Phong”, hắn chỉ là một sinh viên bình thường ở thế kỷ 21.

Khi đó hắn sinh ra đã thiếu mất cánh tay trái nên bị cha mẹ bỏ rơi.

Hắn lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, tốn nhiều thời gian hơn so với người bình thường mới thi đậu vào một trường đại học không chút danh tiếng, sau đó bắt đầu nỗ lực đi làm thêm kiếm tiền ngoài giờ…

Gần đến tốt nghiệp, hắn tìm được một công việc không tệ, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới tốt đẹp lại không thể ngờ mình lại xuyên việt, xuyên vào một đứa trẻ mới ra đời không bao lâu ở thời đại này.

Đứa trẻ tên “Quan Thừa Phong” ấy có cha mẹ thương yêu, có một gia đình mỹ mãn, tuy rằng sẽ có những lúc anh trai chê hắn phiền phức nhưng vẫn sẽ để giành đồ ăn ngon cho hắn…

Hắn tiếp nhận thân phận mới của mình một cách dễ dàng.

Hắn yêu gia đình này, nhưng đáng tiếc năm hắn chín tuổi cha mẹ song song qua đời, gia đình của hắn cũng tan vỡ.

Sau những năm tháng ấy, hắn vẫn luôn nỗ lực, không ngừng phấn đấu.

Hắn hi vọng, vận mệnh của mình là do tay mình nắm giữ.

Sau khi cất hết những món đồ chơi của Quan An vào trong không gian chứa đồ, Quan Thừa Phong đặt mua rất nhiều thiết bị huấn luyện để người ta lập tức đưa tới.

Hắn không thiếu tiền, tiền cho Quan An cũng không ít, mỗi tháng cố định chu cấp 20 ngàn không nói, những thứ thiết yếu cho tu luyện như thuốc men, thịt dị thú cũng cung cấp không ít, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gửi bao lì xì… Nhiều vô số gộp lại, một năm hắn tiêu tiền cho Quan An cũng phải hơn triệu.

Nhưng bình thường Quan An chi tiêu rất nhiều lại không thích tiết kiệm nên tiền còn lại trong tài khoản cũng không nhiều, lúc trước hắn đến club tiêu tiền thực chất đã dùng toàn bộ vốn trong thẻ tiết kiệm.

Hiện tại vì club bên kia xảy ra vấn đề, giao dịch không thành công, club không chỉ trả lại tiền còn thừa ra một chút… Quan Thừa Phong liền dùng số tiền đó mua thiết bị huấn luyện.

Về phần đồ ăn… Quan Thừa Phong đặt mua hai mươi phần cơm dinh dưỡng, rất nhanh đã có người máy giao hàng mang đồ đến.

Chính phủ cung cấp tổng cộng ba loại cơm dinh dưỡng, theo thứ tự là mười lăm đồng, hai mươi lăm đồng, còn có năm mươi đồng.

Trước đây Quan Thừa Phong đã nghiên cứu qua ba loại cơm này.

Loại mười lăm đồng có rất nhiều người mua, loại chính phủ dùng để cứu tế cũng là loại cơm mười lăm đồng này nên số lượng cơm được sản xuất trong một ngày rất lớn.

Bởi vì nguyên nhân này dường như tất cả đầu thừa đuôi thẹo đều được tận dụng hết trong quá trình chế biến, nếu còn thừa cũng sẽ để trong phòng lạnh đến ngày hôm sau tiếp tục sử dụng để chế biến cơm.

Vì vậy nguyên liệu nấu cơm dinh dưỡng loại hai lăm đồng cũng không khác loại năm mươi đồng là mấy, đều sử dụng thịt dị thú và rau biến dị giá rẻ, nhiều nhất thì loại sau có nhiều thức ăn hơn loại trước mà thôi.

To lớn không khác nhau là mấy, nhưng thật ra mùi vị của cơm dinh dưỡng loại năm mươi đồng ngon hơn loại hai mươi lăm đồng rất nhiều.

Nhưng tính toán tỷ suất chi phí/lợi nhuận thì loại hai mươi lăm đồng vẫn hiệu quả hơn.

Quan Thừa Phong ban đầu ăn loại cơm dinh dưỡng rẻ tiền nhất, sau khi trở thành thợ săn dị thú thì bắt đầu ăn loại hai mười lăm đồng một suất.

Mà một lần ăn là ăn đến mãi về sau, dù sau này hắn có gia tài bạc triệu cũng vẫn chỉ ăn loại cơm dinh dưỡng này, lâu lâu thì đi ăn chút đồ ngon khác. Từ mười năm trước trên người hắn không lúc nào không đau đớn, nếm không ra hương vị gì, ăn cơm chỉ để cho bản thân sống tiếp, số lần ăn một bữa cơm ngon cũng ít dần, cuối cùng chỉ ăn mỗi loại cơm dinh dưỡng này.

Bây giờ tiền trong tài khoản của Quan An kỳ thực không nhiều, hắn sẽ càng không đưa ra sự lựa chọn khác.

Hôm nay đã có thể nếm được hương vị thức ăn, hắn đã rất hài lòng.

Sau khi tin tức hắn chết truyền ra, thầy của Quan An hiện tại, bạn tốt của hắn liền quay lại thành Hàng Hải xử lý hậu sự, cũng chính vì vậy nên Quan An mới có gan đi tìm người, mà điều này cũng giúp hắn có thể sống tự do trong khoảng thời gian tới…

Quan Thừa Phong bận bịu cả ngày, ăn no ngủ đủ, rạng sáng ngày hôm sau dậy thật sớm đi tập luyện…

Khi nhận được tin Tân Kình gửi đến hắn đang luyện tập trên máy chạy bộ.

Khu Quan An sống quản lý nghiêm ngặt, người không sống trong khu này không được tự do ra vào. Quan Thừa Phong xuống tầng đón người vào, cũng dự định để hai người đăng ký tạm thời có thể ra vào.

Nhưng hắn vừa thấy Tân Duyên thì phát hãi.

Tân Duyên lại trang điểm rồi!

Lòng thích cái đẹp mọi người ai cũng đều có, Quan Thừa Phong có thể tiếp nhận chuyện đàn ông hơi đỏm dáng, nhưng Tân Duyên này, ngoài chuyện thích ăn diện ra còn thích trang điểm đậm!

Đứa nhỏ này vốn dĩ rất đẹp, sao lại bôi bôi trét trét như vậy, mất hết vẻ đẹp rồi đó? Còn nhìn già hơn tuổi thật vài tuổi.

Cho dù y thích trang điểm thật, thì trang điểm nhẹ nhàng chút không được sao? Tội gì phải trét phấn lên mặt như trét vôi tường thế hả? Mà còn không phải chỉ một loại phấn! Trừ phấn trắng trên mặt, y còn đánh mắt màu cà phê, hai bên quai hàm còn đánh má hồng, nhìn xa rất đẹp hệt như búp bê Barbie nhưng nhìn gần lại lem luốc có chút bẩn!

Ánh mắt Quan Thừa Phong rơi trên mặt Tân Duyên, thật lâu không thể dời.

Trong lòng Tân Duyên nhảy dựng —— Quan Thừa Phong nhìn như vậy, có phải thấy y rất xinh đẹp hay không?

Nếu Tân Duyên không trang điểm đậm, Quan Thừa Phong lúc này có thể nhìn ra y đang đỏ mặt, nhưng y bôi bôi trét trét thế kia thì…

Được rồi, sau khi trang điểm mặt y vẫn đỏ, còn đang thoa má hồng kia kìa!

Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên xong lại nhìn Tân Kình —— Tân Kình không biết quản con hả?

Tân Kình hoàn toàn không có ý kiến gì với quần áo con mình mặc, con ông cũng chỉ thích có vài thứ như vậy thôi không cần ngăn cấm làm gì, còn có thể chặn được hoa đào nát!

Thấy Tân Kình không phản đối bộ dạng này của Tân Duyên Quan Thừa Phong đến cùng cũng không nói gì, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Tân Duyên thêm mấy lần.

Trước đây khi hắn được mời tham gia tiệc rượu, những đại tiểu thư thế gia người này so với người khác càng thêm xinh đẹp, ban đầu hắn còn tưởng các cô lớn lên xinh đẹp nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy mặt mộc của một vị tiểu thư hắn mới hiểu mỹ mạo của các cô có ba phần là nhờ trang điểm.

Chỉ là người ta trang điểm nhẹ nhàng nhìn như không thấy, còn Tân Duyên sao lại… như vậy?

Bị Quan Thừa Phong hết lần này tới lần khác vây xem, nhịp tim của Tân Duyên đạp nhanh hơn. Y vừa tốt nghiệp, một chút kinh nghiệm làm việc cũng không có, Quan Thừa Phong để y làm trợ lý nhất định có nguyên nhân, nguyên nhân này là…

Không phải Quan Thừa Phong thích y đó chứ?

Cuộc gặp gỡ tối hôm qua, cứ như trong tiểu thuyết…

Khi Quan Thừa Phong lại quay qua nhìn Tân Duyên, y liền tặng cho Quan Thừa Phòng một nụ cười, nghe đâu cười như vậy rất quyến rũ.

Quan Thừa Phong hỏi: “Miệng cậu bị co giật hả?”

Tân Duyên: “…”

Mà lúc này, Quan Thừa Phong đã mở cửa nhà mình.

Cửa vừa mở ra, các loại máy móc tập thể hình cũng hiện ra trước mắt cha con nhà họ Tân.

Tân Kình nhìn thấy này đó âm thầm kính nể: Không hổ là cháu trai của Quan Thừa Phong, thật nỗ lực!

Tân Duyên lại có chút mông lung: Ngày hôm qua nơi này không như thế!

Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong, vừa định hỏi sao trong nhà lại thay đổi thì nghe Quan Thừa Phong nói: “Cậu lên máy chạy bộ đi, chạy trước năm km.”

Tân Duyên: “Năm km?!” Người này muốn y mệt chết đúng không?!

Hết chương 9.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi