NAM CHÍNH LUÔN MUỐN ĐỘC CHẾT TÔI



Cơ thể cô cô nhỏ xinh như vậy, mấy mơi cửa động còn mê hoặc, dụ dỗ người khác hơn so với sự tưởng tượng của Trần Thù Quan.
Trên thực tế, không chỉ những thứ này, hơi thở tự dưng tỏa ra của cô, giọng nũng nịu của cô, sự đê mê lúc không khống chế được của cô, đôi môi mềm mại, mắt đào hoa biết rơi nước mắt của cô, không cái nào không nhiễu loạn lý trí anh.
Hứng thú của anh về cô hết như đã vượt qua hứng thú về thí nghiệm.

Lúc nào anh cũng muốn gặp cô, muốn đâm vào mỗi nơi trên cơ thể cô, không muốn để những chuyện không liên quan phá hủy cô.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu đến ngày sinh mệnh kết thúc, có lẽ anh càng muốn chôn trong cơ thể cô hơn, cô chính là vật chôn theo đắt giá nhất.
Chẳng trách đời trước, người kia lún sâu như vậy.
Đối với anh, rốt cuộc Mạnh Sơ là sự tồn tại thế nào?
Nhưng Trần Thù Quan chưa từng suy nghĩ.
Mạnh Sơ cũng muốn anh, muốn thứ dưới hông anh ba tất vùi vào cơ thể mình, muốn đến tim gan cồn cào.
Không nói rõ được, Mạnh Sơ chịu sự ảnh hưởng mà dopamin tiết ra và Trần Thù Quan với phản ứng sinh lý tự nhiên, ai cũng mê mụi cơ thể của đối phương.
Miệng Mạnh Sơ mở lớn hết mức, biết cô yếu ớt, vật to lớn của người đàn ông không đâm vào cuống họng giống như trước, chỉ đi vào một nửa, đâm tới đâm lui trong khoang miệng ấm áp, ẩm ướt của cô.
Hàm răng của cô gái nhỏ không tránh được cạ vào vật lớn của anh, vật sắc cứng rắn va vào vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, anh bất giác run lên.

Có điều, đau đớn đi cùng với sung sướng bao phủ cũng không phải không nhịn được, anh bèn mặc cho cô làm.

Anh ôm cô, cọ xát cô như vậy càng kích thích hơn so với anh trực tiếp thỏa mãn cô.

Cô đưa tay một cách khó kiềm chế, cảm xúc non mềm, nhẵn nhụi lan đến gốc rễ nam tính đang lộ bên ngoài.
dương v*t to dài của người đàn ông, một nửa được cô nuốt vào, còn một nửa được cô nắm trong lòng bàn tay.

Ngoài độ ướt át, hai nơi cũng không khác nhau nhiều, dồn nén dục vọng cương cứng của anh tựa như sẽ mất khống chế bất kỳ lúc nào.
Người đàn ông se nhẹ đầu ti của cô, con ngươi sâu thẳm, cuồn cuộn thú tính ngầm sôi trào, giọng nói khàn khàn mà mập mờ: "Bé ngoan, nắm chặt chút."
Ánh mắt cô rã rời mà hoang mang, ống nghiệm thủy tinh lạnh trong thân dưới chiếm giữ đầm nước người đàn ông hay dùng.

Nhưng nó không có bất kỳ phản ứng nào, không giống dương v*t của anh, cho dù yên lặng vùi trong huyệt cô thì cũng sẽ có sức sống của mình.
Khi những khát vọng khó che đậy kia ập đến như cơn sóng nhưng miệng cô gái không thể nói, cơ thể không dám cử động, cô không nhịn được bắt đầu ảo tưởng.
Dục vọng màu nâu đen tách cánh huyệt cô ra, hô mưa gọi gió trong vách huyệt cô như thường ngày.

Ma sát tầng tầng thịt mềm mảnh mai, hết lần này đến lần khác cắm vào nơi sâu, căng nhét, lấp đầy huyệt nhỏ trống vắng, tê dại của cô.
Cô đong đưa cơ thể nghênh đón dương v*t của đàn ông giống như thường lệ.
Trần Thù Quan phân tâm liếc nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt nuốt dương v*t của mình, mở chân, ống thủy tinh trong suốt mà huyệt thịt giữa chân kẹp lấy chỉ lộ ra một đoạn, ống nhìn trống rỗng, chỉ có vài giọt chất lỏng sền sệt không dễ nhìn thấy đang dính mặt ngoài của nó.
Bỗng nhiên, không biết cô gái bị gì, chợt cứng còng, cả cơ thể cong lên, nâng mông lên khỏi giường, hoa huy*t chứa ống thủy tinh bên dưới không ngừng co rút, như đang nghênh hợp với ai vậy.
Hơi thở cô rối loạn, nức nở giãy giụa, động tác túm chặt dương v*t trên tay bất giác mạnh hơn chút, "Ưm...!ưm..."
Trần Thù Quan không thể quen thuộc hơn nữa với phản ứng này của cô, cô gái cứng người.

Quả nhiên, một giây sau, bắp thịt cả người co quắp run rẩy mấy lần, cô mới tê liệt ngã xuống giường một cách yếu ớt.

Chất lỏng nhanh chóng ngấm vào ống trong suốt treo ngoài cơ thể.
Cô gái nhỏ cao trào hoàn toàn quên mình.
Cô nhạy cảm, dâm đãng như vậy, hơn trước đây rất nhiều, dù là anh chị sợ cũng chưa từng ngờ tới.
côn th*t thô lớn của người đàn ông vẫn vùi trong miệng cô nhỏ di chuyển, đút cho cô như đối xử với trẻ con, dụ cô ngoan ngoãn ăn mình.


Môi mỏng anh khẽ mở, tăm tối thốt ra câu: "Mạnh Sơ Sơ..."
Những ngón tay anh không ngừng lia nhanh, lướt nhẹ qua cơ thể non nớt, vuốt ve, trêu chọc cô gái nhỏ khẽ run rẩy.

Cuối cùng anh dừng ở nơi nhấp nhô trập trùng trước ngực cô, nắn nhẹ.
Khoang miệng mềm mại, ấm áp bao bọc anh, Trần Thù Quan không chịu ra một cách đơn giản, dù dục vọng giữa chân kêu gào muốn bắn từ lâu nhưng anh vẫn cố ý nán lại trong miệng cô hơn nửa giờ, cố sức rút ra chút, dịch đục nóng bỏng phun ra từ chóp dương v*t, "Bé ngoan, ăn hết đi."
Nửa đường, Mạnh Sơ cao trào hai lần, ống nghiệm 50ml đã được lấp đầy từ lâu.

Hai ngón tay của người đàn ông cùng lúc cắm vào dọc theo miệng huyệt.

Huyệt thịt chợt bị căng ra, Mạnh Sơ cảm thấy không khỏe, nhỏ giọng rên rỉ, người đàn ông tiếp tục mò vào mấy cm, cẩn thận kéo ống nghiệm ra ngoài.
Ống thủy tinh ở trong cơ thể cô gái một lúc lâu, thành bên ngoài trở nên ấm áp mà dính ướt, dịch trong trong ống nghiệm đều là của cô.
"Sơ Sơ, nếm thử, nhé?"
Dụng cụ kỳ quái kề sát môi cô, Mạnh Sơ hơi chần chừ, anh đã rót chất lỏng vào, sau đó cúi người hôn cô.
Thậm chí, trong miệng cô gái còn sót lại “thứ” của anh.
"Bé ngoan, để tôi ăn thử, được không?" Anh hỏi như vậy, cơ thể đã phủ lên cô, hạ thân to dài chọc vào theo miệng huyệt trắng mịn.
Khoảng cách hai phòng ngủ của chủ nhân lầu hai cũng không được xem là gần, nhưng không biết thế nào mà hành lang thông nhau.

Trần Giác và Trịnh Dĩnh rửa mặt xong, tiếng thở dốc nức nở thấp thoáng không ngớt vẫn thỉnh thoảng xuyên qua khe cửa bay tới.
Trịnh Dĩnh lúng túng ngẩng đầu nhìn Trần Giác, Trần Giác lại nhân cơ hội ôm lấy bà, ánh sáng lấp lánh không che giấu được: "Giảo Giảo..."
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*

Ngày hôm sau.
Hai người phụ nữ mệt mỏi cả đêm còn đang ngủ say sưa.
Lúc Trần Giác dậy sớm chạm mặt Trần Thù Quan cũng chạy bộ buổi sáng, tuy ông không lộ sắc mặt ngại ngùng nhưng cũng cảm thấy hơi lùng túng.

Trái lại, Trần Thù Quan hững hờ trước sau như một, gật đầu một cách bình thản, ung dung.
Trần Giác gọi Trần Thù Quan đã chuẩn bị đi ra ngoài từ phía sau: "Đi cùng chứ?"
Trong khu nhà quân đội có một sân vận động nhỏ, cảnh vệ của Trần Giác canh giữ phía xa xa bên ngoài.
Trần Giác hơn năm mươi, đã sắp sáu mươi tuổi nhưng tố chất cơ thể lại rất tốt, vững vàng đuổi theo bước chân Trần Thù Quan.

Hai cha con đều kiệm lời, khóe môi nhếch lên giống y như đúc.
Sau khi chạy mười vòng, hai người mới dừng lại, cảnh vệ nhanh chóng đưa khăn mặt cho hai người.

Trần Giác lau mồ hôi ở thái dương, nói một câu với Trần Thù Quan đang định xoay người: “Lần sau, đừng về đây ngủ qua đêm."
Bước chân của Trần Thù Quan rõ ràng khựng một lúc, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi