NAM CHÍNH SAO NGÀI KHÔNG LÀM THEO HỢP ĐỒNG


"Anh Hoàng, việc hợp tác giữa các công ty lớn là điều cần thiết cho sự phát triển của những người muốn tiến xa hơn như chúng ta."
"Tôi rất mừng vì anh không để ý hiềm khích cũ mà vẫn đưa tay hợp tác cùng chúng tôi."
"Hiện tại trong thành phố A này ngoại trừ công ty Phi Vũ ra thì những công ty lớn khác đều đã tiếp nhận ý kiến cùng thành ý của công ty Phan gia."
"Tôi biết." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng lên tiếng.
Đúng vậy người bên trong văn phòng là Phan Ân Ly, sau khi cô ta chấp nói được tất cả các công ty lớn nhỏ trong thành phố thì cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với công ty của Nguyễn gia.
Lúc đầu cô ta đã tiếp xúc với công ty lớn như công ty Phi Vũ trước nhưng đáng tiếc chủ tịch của công ty đó cực kỳ khó chơi.
Cô ta không hiểu tại sao những kẻ xung quanh mình chỉ cần nhìn thấy cô ta liền xum xoe nịnh nọt khiến cô ta cảm thấy mình chính là một người có mị lực cực kỳ lớn trong cái thế giới này.

Vậy mà trong cuộc đời bằng phẳng này của cô ta gặp phải hai loại người chẳng thèm nhìn đến mình.
Một là chủ tịch của công ty Pho Vũ, Hồ Phi Tuấn.

Hai là công ty của Nguyễn gia Nguyễn Minh Hoàng.

Cả hai người đều không quỳ dưới váy cô ta giống như những gã đàn ông khác, nhưng càng như vậy ý muốn chinh phục của cô ta càng tăng cao.
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể tiếp cận với người đàn ông kia nhưng sau ba năm cố gắng cuối cùng cô ta cũng đã thành công tiếp cận với Nguyễn Minh Hoàng rồi.
Không chỉ vậy kể từ khi cô ta xuất hiện trong công ty thì đã nghe nói anh yêu tên chết tiệt kia bao nhiêu, tình cảm của hai người nồng nhiệt bảo nhiêu.

Nhưng đối với cô ta những lời đồn thổi này thật hài hước.
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi, mỗi lần cô ta đến đây đều không nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như người khác nói, cô chưa từng nhìn thấy Phan Miêu Vũ đi làm cùng Nguyễn Minh Hoàng.

Thậm chí khi đi dự tiệc cũng chẳng nhìn thấy cậu.
Phan Ân Ly cảm thấy thái độ của Nguyễn Minh Hoàng đối với cô hình như đã có thay đổi rất lớn.

Đúng là không có người đàn ông nào thoát khỏi tay cô ta.

Nếu như anh đã xa lưới vậy không bằng cô ta khiến cho Phan Miêu Vũ sống không bằng chết trước đã.
Nghĩ như vậy cô ta liền khẽ dịu dàng ấp úng hỏi:
" Anh Hoàng...!Không...!Không biết...!Quan hệ...!Hiện...!Tại...!Của chúng ta là gì.

Không biết...!Tôi có xơ hội thay không."
Phan Miêu Vũ đứng bên ngoài nghe đến đây đầu óc liền trở nên hỗn loạn.

Cuốn tiểu thuyết vẫn không thay đổi được rồi.

Cậu hoàn toàn không muốn nghe câu trả lời của Nguyễn Minh Hoàng, trái tim cậu bỗng nhói lên từng hồi.


Cậu nhanh chóng xoay người lao về phía thang máy sau đó rời khỏi công ty bắt xe về nhà.
Cả đoạn đường bên trong công ty cậu đều tỏ ra cực kỳ bình thường.

Cậu lo lắng sẽ có người nhìn ra sự khác lạ của cậu, may mắn ai nấy đều đang bận rộn vì vậy chẳng có ai thật sự quan tâm đ ến cậu.
Ngồi trong xe taxi sắc mặt cậu liền trở nên tái nhợt, hai tay ôm lấy trái tim bỗng đau nhói, cả người cậu thoáng run rẩy.
Năm năm, cho dù nam nữ chính chẳng có chút giao tiếp với nhau, chẳng có mấy lần gặp mặt nhau, lại càng chẳng hề nói chuyện với nhau.

Thậm chí nam chính còn tỏ tình với cậu, yêu cậu nhưng kết cục vẫn không thay đổi.
Nam chính cùng nữ chính cuối cùng vẫn ở cạnh nhau.
Phan Ân Ly hỏi anh quan hệ của bọn họ là gì, Phan Miêu Vũ cũng muốn hỏi anh rốt cuộc quan hệ của bọn họ thật sự là gì.

Cậu muốn biết rốt cuộc tình cảm có thể nói thích là thích nói không còn thích thì chính là không còn thích.
Nó thật sự đơn giản như vậy sao.
Phan Miêu Vũ đi vào nhà rồi chạy thẳng về phòng, mặc dù đau lòng nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý trước, trái tim khép kín của cậu càng trở nên dính chặt vào nhau hơn.
Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến không lâu nữa thôi cậu sẽ trở thành một người không nơi nương tựa, không người yêu thương.


Ba năm trước cực quản lý cũng đã xác nhận việc kiểm tra cho một yêu tinh muốn xác nhập vào thế giới loài người.
Cũng vì vậy sau khi thu hồi thẻ theo dõi bọn họ còn cảnh cáo không được làm hại con người.
Phan Miêu Vũ vội vàng gật đầu đáp ứng sau đó cậu không còn bất kỳ người nào theo dõi được nữa.
Cậu nhìn khắp nơi trong căn phòng ngập tràn hương vị của cả hai người, cậu thở dài đầy tâm sự mà đi đen tủ đồ.

Cậu nhìn bên trong có rất nhiều quần áo cho cậu nhưng đồ của anh lại chỉ vài bộ liền biết anh quan tâm đ ến cậu nhiều như thế nào.
Phan Miêu Vũ cắn môi đưa tay lên lấy tất cả trang phục của mình ra rồi xếp lại vào vali bự.

Nhìn căn phòng đã ngủ cùng anh ba năm trôi cuối cùng cậu cũng thở dài rồi dọn về căn phòng lúc đầu khi đi đến đây mà mình đã vào ở.
Sự buồn bã dâng lên, có chút gì đó kỳ lạ cứ quấn chặt trái tim nhưng cậu hoàn toàn không để tâm tới, cậu không biết rốt cuộc những cảm xúc hiện tại của mình được gọi là thế nào.

Nhưng cậu cảm thấy cuối cùng thì mọi thứ không thể thay đổi được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi