Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!"> Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!" />

NAM CHÍNH TRÁNH XA TA RA


Nhóm người Thẩm Dao lên xe rời khỏi Trung Tâm Thương Mại lúc mặt trời vừa xuống núi.

Hai anh em Lão Tam khi đó chia nhau ra, mỗi người phụ trách lái một xe.

Lão Tam phụ trách vận chuyển vật tư, Lão Tứ phụ trách đưa hai người Ngụy Quân Thẩm Dao trở về.

Trên suốt đoạn đường đi, Ngụy Quân vẫn luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Dao ngồi cùng y ở ghế sau, nguyên người Ngụy Quân chiếm trọn gần hết băng ghế chỉ chừa lại một khoảng trống sát cửa xe cho Thẩm Dao.

Đầu y khi đó đặt trên đùi hắn.

Tuy có chút bất tiện nhưng Thẩm Dao cũng không thể nhẫn tâm đẩy y xuống.

Hắn đành phải cứng ngắt, ngồi yên chịu đựng.

Ban đêm ở mạt thế luôn là thời điểm nguy hiểm nhất, xe của bọn họ cũng dốc hết hoả lực lao nhanh trên xa lộ.

Chưa đến một giờ đã an toàn trở lại khu vực đội.

Sau khi xuống xe, Lão Tứ cùng Thẩm Dao lập tức dìu Ngụy Quân trở về xe của y.

Lão Tam cũng nhanh chóng chạy đi tìm hai người Mộ Phàm, Lục Vân Nghi thông báo cho họ biết.

Ngoại trừ hai người họ ra, những kẻ còn lại trong đội đều phải giữ bí mật.

Chuyện Ngụy Quân bị thương, đặc biệt là đang trong trạng thái hôn mê.

Tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!
Ở thời điểm hiện tại đối với bọn họ mà nói, thi cũng là địch mà người cũng là địch.

Nên dù chỉ một điểm yếu bị lộ tẩy thôi cũng có thể trở thành công cụ lấy đi mạng sống của họ bất cứ lúc nào.

Trở lại tình huống hiện tại, Lục Vân Nghi cùng Mộ Phàm đều đã có mặt trong xe của Ngụy Quân.

Bên cạnh giường nơi y nằm, Lục Vân Nghi đang chuẩn bị đầy đủ công tác dụng cụ dùng để khám chuẩn đoán tình trạng hiện tại của y.

Năm người còn lại bao gồm cả Thẩm Dao đều lo lắng đứng ở một bên.


Sau khi kiểm tra một lượt, Lục Vân Nghi lúc này mới chậm rãi tẩy trùng, thu dọn dụng cụ vào hộp cứu thương.

Thấy anh ta mãi vẫn chưa nói ra kết quả, bọn người Thẩm Dao nôn nóng lên tiếng: "Sao rồi, tình trạng anh ấy sao rồi?"
Nghe hỏi, Lục Vân Nghi quay sang nghiêm túc nhìn bọn họ đáp:
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là phản phệ.

Có thể do thăng cấp quá đột ngột, bỏ qua trình tự làm nguồn năng lượng trong cơ thể trở nên bành trướng mới gây nên việc thần kinh không thể khống chế.

Thân thể không thể điều khiển, áp chế nên mới lâm vào trạng thái hôn mê."
Nói đến phản phệ chính là tình trạng thường gặp của các dị năng giả trong quá trình thăng cấp sức mạnh, dị năng trong cơ thể.

Nguyên nhân có thể do lạm dụng những tác động bên ngoài hoặc cũng có thể giống như tình huống của Ngụy Quân, bị kích thích đến mức bộc phát dẫn đến phản phệ.

Thường thì khi phản phệ sẽ có hai trường hợp xảy ra.

Trường hợp thứ nhất: trường hợp của Ngụy Quân.

Sức mạnh trong cơ thể theo cảm xúc bộc phát, gây mất khống chế nhất thời.

Lí trí không ổn định, sau đó liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Trường hợp thứ hai: trường hợp nguy hiểm.

Sức mạnh bành trướng, đè ép gây tổn hại trực tiếp đến các bộ phận bên trong cơ thể.

Lục phủ ngũ tạng bị phá hủy, các mạch máu chính vỡ nát, động mạch tĩnh tắt nghẽn dẫn đến co giật, tử vong!
Nói dễ hiểu hơn, những dị năng giả rời vào trường hợp trên bị chính dị năng của mình cắn ngược lại.

Nhưng trường hợp thứ hai rất hiếm khi xảy ra.

Lục Vân Nghi đáp xong lại trở về tiếp tục thu dọn.

Năm người sau khi nghe được kết quả đều thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Lão Tứ đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng:
"Anh nói Ngụy ca bị phản phệ là do thăng cấp đột ngột.


Vậy cấp bậc hiện tại của anh ấy là..."
"Cấp hai sơ cấp." Lục Vân Nghi bình tĩnh đáp.

"CÁI GÌ???!!!!"
Âm thanh kinh ngạc đồng loạt vang lên trong không gian yên tĩnh của màn đêm đặc biệt gây sự chú ý.

Tất cả những người đang có mặt ở đây, trừ Mộ Phàm vẫn luôn lãnh đạm ra những kẻ còn lại đều há hốc mồm kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Lục Vân Nghi với biểu cảm không thể nào tin nổi.

Cấp hai sơ cấp, cấp hai sơ cấp...!nếu như bọn họ nhớ không lầm thì cấp bậc trước đó của Ngụy Quân là cấp một trung cấp.

Bây giờ, đùng một cái thăng đến tận ba cấp.

Là ba cấp đó, cho dù hack game cũng không cần phải hack đến độ trâu bò đó chứ?!
Nếu nói không ngoa thì ở thời điểm hiện tại rất có thể, Ngụy Quân chính là dị năng giả đầu tiên thăng lên cấp bậc 2 kể từ khi Mạt thế bắt đầu.

Thảo nào mà y lại có thể kết hợp, sử dụng hai dị năng cùng một lúc đánh bại tang thi.

Thiên a, đây đích thị chính là "Con Trời" tư chất thiệt con mẹ nó nghịch thiên nha!!!
Trong lúc bọn người Lão Tam đang ra sức cảm thán, Thẩm Dao bên cạnh lại lâm vào trầm mặc.

Ít nhất, bề ngoài là như vậy nhưng thật ra trong sâu thẩm nội tâm đã cuộn trào từng cơn sóng lớn, đánh ập lên cái danh "pháo hôi" của hắn.

Thẩm Dao nghĩ: "Nam chính đúng là nam chính, muốn thăng cấp liền thăng lên ba cấp.

Còn phận pháo hôi như hắn, có hay không luyện tập cả đời đến lúc chết đi vẫn chưa chạm được nga!"
Thẩm Dao âm thầm nuốt lệ, hắn không rõ rốt cuộc tác giả như thế nào căm ghét hắn.

Ông trời như thế nào trêu đùa hắn, vì cái gì nếu đã khiến hắn xuyên qua tại sao lại không để hắn trở thành nhân vật chính mà lại trở thành một tên pháo hôi.

Đứng một bên nhìn người ta thụ hưởng ánh sáng, bàn tay vàng từ từ thâu tóm làm chủ thế giới.

Đậu: Cái gì cũng có lý do của nó.

Huống chi...!cuộc sống mà Dao:>
Đương lúc hắn đang hụt hẫng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi của Lục Vân Nghi.


"Thẩm Dao, cậu không sao chứ? Có chỗ nào bị thương cần tôi hỗ trợ không?" Y quan tâm hỏi.

Bị kéo trở về từ trong suy nghĩ, Thẩm Dao chậm rãi tiếp thu câu hỏi.

Chợt nhớ đến cánh tay cùng đùi trái của mình đều bị băng đâm làm cho bị thương.

Thế nhưng hắn không đưa cho Lục Vân Nghi chữa trị mà ngược lại, đem cánh tay trái giấu đi.

Sau đó mới lên tiếng:
"A không, tôi không sao.

Cảm ơn anh, Vân Nghi ca." Hắn khách sáo từ chối.

Lục Vân Nghi vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không sao?!"
"Không sao." Thẩm Dao cười gượng một tiếng.

Hắn thầm nghĩ: "Đôi khi quan tâm nhiều quá cũng không tốt đâu nha!"
Thấy hắn kiên quyết từ chối, Lục Vân Nghi cũng đành thuận theo.

Thẩm Dao thấy cuối cùng cũng được buông tha, liền thở phào nhẹ nhõm.

Không phải hắn không muốn để Lục Vân Nghi kiểm tra, chỉ là sợ lúc y tra hỏi đến tình trạng sức khỏe trước đây của thân thể này.

Thẩm Dao quả thực không biết phải đào đâu ra thông tin để trả lời.

Tuy hắn không hề có ác cảm hay đề phòng đối với Lục Vân Nghi nhưng theo như những gì hắn quan sát sau bao ngày ở cùng nhau.

Thẩm Dao rút ra được kết luận, Lục Vân Nghi không phải là kẻ dễ dàng bị người khác qua mặt.

Dẫu rằng trên đôi mắt, gương mặt y lúc nào cũng hiện lên ý cười nhưng ẩn sau đó chính là một cái Thiên lý nhãn* luôn luôn nhìn thấu mọi việc.

Chính vì điều đó, Thẩm Dao luôn cố gắng tránh tiếp xúc với y hết mức có thể.

Điều khiến Thẩm Dao sợ bị Lục Vân Nghi phát hiện nhất chính là việc mình không phải chủ nhân của thân thể này.

Cho dù hiện tại đang là Mạt Thế nhưng cũng không có nghĩa mấy chuyện xuyên không, xuyên thư gì đó sẽ lưu hành rộng rãi.

Được người khác dễ dàng chấp nhận.

Nếu như lỡ để anh phát hiện, mang hắn đi tố giác với Ngụy Quân.

Thẩm Dao quả thật không dám tưởng tượng tình cảnh của bản thân lúc ấy sẽ ra sao, có hay không bị chính nam chủ phân thây làm mồi cho tang thi.

Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã cảm thấy sợ hãi rồi, vội áp chế lại cảm xúc nhưng vẫn không lọt khỏi ánh mắt của Lục Vân Nghi.


Trông thấy Thẩm Dao đột nhiên có cử chỉ lạ, y liền lập tức lên tiếng.

"Cậu sao vậy? Cảm thấy có chỗ nào không khỏe sao?"
Lục Vân Nghi còn chưa dứt lời, Thẩm Dao lại chợt cảm thấy dường như có một ánh nhìn lạnh lẽo đang dõi theo hắn.

Thử xoay người tìm kiếm xung quanh một lượt, bất ngờ chạm phải một ánh mắt băng lãnh.

Từ trong ánh mắt không mấy thiện cảm ấy, Thẩm Dao không chỉ nhìn thấy được sự bài xích mà còn có cả cảnh cáo về điều gì đó mà hắn không rõ.

Nếu thị lực của Thẩm Dao hiện tại không có vấn đề thì chủ nhân của ánh mắt sắc lạnh kia không ai khác chính là Mộ Phàm!
Tuy lúc này anh đang thu mình trong góc tối, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhưng Thẩm Dao vẫn cảm giác được bầu không khí xung quanh anh ta bắt đầu giảm xuống.

Hắn không rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì đắc tội Mộ Phàm lại khiến anh chán ghét đến mức đó.

Lục Vân Nghi ngồi bên cạnh đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Dao đáp lại, y một lần nữa lên tiếng:
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao không khỏi giật mình.

Vội đáp:
"Không, không sao."
Như không tin vào những gì hắn nói, Lục Vân Nghi còn muốn tiếp tục gặng hỏi lại bị Thẩm Dao đột ngột cắt ngang.

Hắn cười nói: "Mọi người ở lại, em ra ngoài rửa mặt một lát sẽ vào ngay."
Nói rồi cũng không đợi ai đồng ý đã chân trước nối bước chân sau chạy bay ra ngoài.

Những người chứng kiến một màn vừa rồi ngoại trừ Mộ Phàm, tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau, vẫn là Lục Vân Nghi lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại: "Cậu ta làm sao vậy?"
Nghe hỏi, ai cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết chỉ có Mộ Phàm bình tĩnh đáp: "Tiêu chảy, đi mao xí."
Lục Vân Nghi: "....."
Lão Tam: "....."
Lão Tứ: "....."
Mộ Phàm dứt lời cũng không thèm quan tâm mọi người xung quanh phản ứng ra sao liền lập tức quay về bộ dạng "kẻ khác chớ tiếp cận".

Nhìn qua thật con mẹ nó thiếu đánh!
Đậu: Cẩn thận nghiệp quật nha anh :>
_________________________________________________
*Thiên lý nhãn: mắt nhìn xa vạn dặm, nhìn thấu hồng trần:>
Đậu: Chúc mừng truyện được 10K View, cảm ơn sự ủng hộ của tất cả đồng râm.

Tung bông đuê ^^
Nhớ vote & cmt cho tao, yêu các mày nhiều.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi