Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!"> Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!" />

NAM CHÍNH TRÁNH XA TA RA


Thẩm Dao chạy một mạch ra khỏi xe không dám quay đầu nhưng cũng không có gan chạy quá xa, rời khỏi khu vực đội.

Vì hắn không hề muốn bản thân đang đứng, bất thình lình có huynh tang thi nào đó đến "hỏi thăm" thì xác định con mẹ nó đi chầu Diêm Vương Gia.

Dừng chân bên cạnh gốc cây cách xe Ngụy Quân không xa, Thẩm Dao ngồi xuống chậm rãi thở dốc.

Hắn không rõ vì sao phải bỏ chạy nhưng lại biết nếu còn không chạy, nhất định sẽ bị ánh mắt sắc bén của Mộ Phàm đâm cho vài lỗ.

Nhưng khi nghĩ lại, trên người lúc này chẳng phải cũng có không ít lỗ thủng rồi sao?!
Có thêm vài lỗ nữa cũng chẳng sao!
Vốn còn định tìm hiểu nguyên nhân khiến Mộ Phàm chán ghét hắn nhưng đúng lúc đó nửa bên người trái của Thẩm Dao đột nhiên nhói lên từng trận.

Cơn đau kéo đến bất ngờ làm hắn không kịp phòng bị, khẽ hít vài ngụm khí.

Vội xoay người cởi quần áo, xem xét vết thương ở đùi cùng tay trái.

Thấy mấy lỗ thủng trên da thịt giờ đây đã ngừng rỉ máu nhưng cảm giác đau đớn lại không hề thuyên giảm.

Chẳng những thế, Thẩm Dao cảm thấy dường như kích thước của mấy lỗ thủng trên người đang ngày một lớn hơn.

Lại còn có cảm giác vừa đau vừa rát vừa lạnh tựa như cơn đau từ những vết thương do Axit gây ra.

Ngẫm lại một chút, Thẩm Dao không rõ tác giả có hay không thêm bớt vài "gia vị" vào dị năng của hắn.

Nghĩ cũng tốt, ít ra có còn hơn không nhưng trước tiên phải xem công dụng của nó là tốt hay xấu, có lợi hay có hại trước đã.

Ngồi thêm một lúc, Thẩm Dao quyết định trước phải xử lý các vết thương.

Những chuyện sức mạnh, dị năng gì đó để sau rồi tính.

Nghĩ rồi hắn cố gượng người đứng dậy, đưa mắt tìm kiếm chỗ chứa nước sinh hoạt của đội nhưng trong mắt hắn lúc này, ngoài vài ánh sáng le lói hắt ra từ cửa xe còn lại chỉ là một màu đen thuần túy.

Không gian ban đêm yên tĩnh có chút quỷ dị khiến lòng Thẩm Dao bất chợt dâng lên cảm giác lành lạnh.

Tìm mãi nhưng vẫn không tìm được nước để tẩy rửa vết thương, Thẩm Dao vốn định trở lại xe nhưng rồi lại nhớ đến dòng sông trong không gian.

Như kẻ mù được khai sáng, Thẩm Dao nhắm mắt lập tức đưa tay sờ lên tai trái.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại ý nghĩ muốn đi vào không gian.

Vài giây qua đi, cảm giác xung quanh đột ngột biến đổi.

Thẩm Dao biết bản thân đã đi vào thành công.


Sau bao lần cái mông bị cho ăn đau, tên ngốc nào đó rốt cuộc cũng rút ra được chút kinh nghiệm.

Hiện tại đã an toàn tiếp đất.

Bên cạnh hắn lúc này chính là con sông trong vắt nhưng hình dáng của nó lúc bấy giờ có chút khác thường so với hình ảnh trong kí ức của hắn.

Cụ thể là khác ở chỗ nào, Thẩm Dao vẫn là không rõ.

Mặc kệ nó khác ra sao, hắn lúc này chỉ vội ngồi xuống tẩy rửa vết thương.

Cơn đau giờ đây đang ngày một hành hạ hắn.

Khẽ nhíu mày, chậm chạp ngồi bệch xuống thảm cỏ.

Thẩm Dao dùng tay cẩn thận phát nước lên các vết thương.

Động tác hắn nhẹ nhàng nhưng khi nước tiếp xúc trực tiếp với vết thương lại càng gia tăng thêm cảm giác đau rát khiến chân mày Thẩm Dao nhíu lại.

Mồ hôi trên người hắn bắt đầu tuôn ra, hòa cùng với làn nước trên cánh tay nhỏ xuống nhưng Thẩm Dao khi ấy lại không hề chú ý đến điều kì lạ đang xảy ra trên người hắn
Trên cánh tay hắn lúc này, những vết thường từng được rửa qua đang chậm rãi khép lại.

Với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, những giọt nước trong vắt sau khi tiếp xúc qua vết thương lại đột ngột chuyển sang màu xanh lam, từ từ lăn khỏi cơ thể Thẩm Dao.

Mà tên ngốc khi ấy, hai mắt vẫn đang nhắm chặt vì cơn đau hành hạ.

Sau một khắt* qua đi, cảm giác đau đớn ban đầu đã giảm bớt được phần nào.

Thẩm Dao nhanh chóng mở mắt, nhìn xuống vết thương chợt thấy những lỗ thủng do băng nhọn gây ra nay gần như đã hoàn toàn khép lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Da thịt hắn lúc này tựa như đang được tái tạo, từng chút từng chút nối lại với nhau.

Thẩm Dao như không tin vào mắt mình, rõ ràng một phút trước còn chi chít các lỗ thủng.

Vậy mà chớp mắt một cái liền biến mất không chút dấu vết.

Thử đưa tay chạm lên chỗ da thịt từng bị thương, bất ngờ lại cảm giác như chưa từng phải chịu bất kỳ tổn thương gì.

Chẳng những không để lại sẹo hay một vết xước nhỏ mà ngược lại, làn da nơi đó còn trở nên căng bóng hồng hào đến lạ.

Thẩm Dao thật không dám tin, hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, có phải hay không thân thể của tên nhóc này đặc biệt hơn người.

Có thể tự chữa lành mọi vết thương, hồi phục trạng thái ban đầu?!
Nhưng...!cũng rất có thể chuyện này là do một tác động nào đó gây nên.

Nhưng rốt cuộc là gì mới được???

Đương lúc Thẩm Dao tập trung suy nghĩ, tay trái vô thức bứt vài ngọn cỏ bên cạnh.

Chợt trên tay truyền đến cảm giác nhớp nháp khó chịu, Thẩm Dao tò mò cúi đầu nhìn đến vật thể trong tay.

Hắn kinh ngạc phát hiện những ngọn cỏ vốn dĩ xanh mướt, tươi tốt trong tay lúc này không biết vì lý do gì lại biến đen như nhúng mực.

Nhìn qua không hề có điểm nào giống như bị héo úa hay chết cả.

Rõ ràng là do tác động bên ngoài gây ra.

Thẩm Dao chăm chú nhìn vào mấy ngọn cỏ trên tay, đột nhiên có chút ngẩn người.

Dường như phát hiện được điều gì khiến hắn ngay lập tức dời tầm mắt xuống nơi đám cỏ vừa bị bứt đi.

Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của hắn, trên những ngọn cỏ xung quanh vẫn còn động lại vài giọt nước màu xanh lam kì lạ.

Thẩm Dao còn chú ý trên bề mặt lá có chứa thứ nước kia cũng đang dần biến đổi màu sắc từ xanh sang đen.

Hắn nhìn không chớp mắt, tò mò không biết những giọt nước kia từ đâu xuất hiện lại chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu.

Còn nữa, trong đó rốt cuộc có chứa thành phần gì lại khiến lá xanh bỗng chốc héo tàn, mất hết sức sống?
Phải chăng là chất kịch độc???
Nhưng mấu chốt là nó từ đâu xuất hiện trong không gian của hắn mới được?!
Nơi đây ngoại trừ hắn ra, người còn lại từng tiếp xúc chính là Ngụy Quân.

Thẩm Dao dám khẳng định y không phải là loại người chuyên đi làm những chuyện như vậy.

Huống hồ Ngụy Quân hiện tại còn đang mê man bất tỉnh trên giường.

Làm gì có cơ hội theo hắn vào đây mà hạ độc.

Đương lúc còn đang suy nghĩ, chợt cảm nhận có vật gì đó đang di chuyển trên tay trái của hắn.

Liếc mắt nhìn sang Thẩm Dao lại lần nữa kinh ngạc khi phát hiện, hóa ra những giọt nước màu xanh kì lạ kia là từ trên người hắn chảy xuống.

Chính xác hơn là bắt nguồn từ chỗ những vết thương vừa được chữa lành kia.

Chứng kiến một màn vừa rồi, đại não Thẩm Dao rốt cuộc được khai thông, hắn cuối cùng cũng biết được nguồn gốc của thứ kia.

Chính là nước từ dưới con sông đã từng tiếp xúc qua các vết thương của hắn.

Quan sát thêm một lúc, Thẩm Dao thầm nghĩ có phải hay không thứ nước dưới con sông kia chính là Linh Tuyền trong truyền thuyết.


Chẳng những có thể chữa lành mọi vết thương, thải được tất cả các loại độc trên cơ thể.

Lại còn có công dụng trợ giúp, tăng cường sức mạnh nâng cấp dị năng.

Nếu thật là như vậy, Thẩm Dao quả thực đã nhặt được một bảo bối vô cùng quan trọng.

Tâm trạng hắn lúc này, khỏi phải nói tất nhiên là tốt không sao tả được.

Ai ngờ một tên pháo hôi đoản mệnh lại may mắn nhặt được một cái không gian tự động nâng cấp, trùng tu.

Chưa hết, đã vậy còn được khuyến mãi thêm một cái Linh tuyền chữa được bách bệnh.

Thẩm Dao giờ phút này thật muốn cười to ba tiếng ha ha ha, đồng thời cảm tạ Lão thiên gia cùng tác giả đại nhân đã vô cùng sủng ái hắn.

Thẩm Dao hưng phấn nghĩ, nếu như không có Ngụy Quân, phải chăng nhân vật chính, kẻ cường đại nhất Mạt Thế này không ai khác chính là hắn.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng chính mình một thân uy vũ, khí phách bất phàm cao cao tại thượng được mọi người xung quanh tôn sùng.

Tâm tình Thẩm Dao lúc bấy giờ thiếu điều muốn bay lên tận mây xanh.

Hắn a, cả một kiếp trước chỉ biết sống lầm lũi như những con chuột thấp hèn dưới chân kẻ khác.

Nếu một ngày bản thân có thể được đứng trên đỉnh cao của nhân loại, Thẩm Dao quả thực không còn gì để tiếc nuối.

Nghĩ nghĩ, lại nhớ đến "bảo bối Linh tuyền" ngay bên cạnh.

Hắn nghĩ, hiện tại bản thân chỉ mới dùng một lượng nhỏ tẩy rửa vết thương lại có tác dụng hồi phục nhanh chóng.

Vậy nếu như hắn ngâm toàn thân vào trong nước, có phải hay không sức mạnh dị năng sẽ được thăng cấp.

Theo như những gì Thẩm Dao từng trải nghiệm, với tác dụng của Linh tuyền thì việc nâng một lần lên hai ba cấp là chuyện rất bình thường.

Nói không chừng đến khi đó, cấp bậc dị năng của Thẩm Dao còn cao hơn cả Ngụy Quân.

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, Thẩm Dao hắn cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ma chưởng của y.

Tự do tự tại sống một cuộc sống bình yên mà hắn muốn.

Tưởng tượng đến tương lai không phải chịu bất kỳ sự ràng buộc, Thẩm Dao vui vẻ cười không ngừng.

Liền nhanh chóng đứng lên hành động, hai ba động tác đã đem quần áo trên người lột sạch.

Cả người cứ thế trần truồng, "gần gũi với thiên nhiên" trong chính không gian của mình.

Cả người như rắn không xương, một đường chậm rãi trường xuống nước.

Đem toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới trầm mình vào dòng nước trong vắt.

Sau khi nhận thấy mực nước đã qua khỏi đầu, Thẩm Dao liền lập tức mở mắt cảm nhận nhiệt độ bên dưới có chút lạnh khiến hắn vừa rơi xuống đã phải rùng mình.

Định bụng từ từ sẽ thích nghi nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy thân thể đột nhiên nóng lên.


Phải, chính là bên trong thân thể hắn nóng lên, không phải là nhiệt độ nước thay đổi.

Thẩm Dao bắt đầu cảm nhận được sự khác thường bên trong cơ thể, hắn lúc này lại càng thêm phấn khởi.

Không ngờ tác dụng lại nhanh chóng phát huy như vậy.

Thật đúng là bảo bối của hắn có khác!
Nhưng rồi một hai phút sau đó, hắn lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đầu óc bỗng dưng quay cuồng khiến Thẩm Dao không phân biệt được phương hướng.

Tròng mắt lúc này trở nên mờ mịt, dường như có thứ gì đó lọt vào làm mắt hắn cay xè, vô phương mở ra.

Hai tai cũng đồng thời ù đi, trong đầu lúc bấy giờ còn vang lên âm thanh ong ong đinh tai nhức óc.

Hai cánh mũi của Thẩm Dao cũng chịu tác động không ít.

Có thể lúc nãy hắn đã sơ ý để nước chạy vào nên hiện tại không thể thở ra, miệng cũng không hoạt động được.

Trực giác của Thẩm Dao cho hắn biết, mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu đi.

Bằng chứng là thân thể hắn hiện tại cảm thấy không ổn chút nào.

Tứ chi lúc này theo bản năng bắt đầu giãy giụa nhưng sau một vài động tác lại trở nên cứng ngắc như pho tượng.

Thẩm Dao khi đó chỉ có thể bất lực, để bản thân mình từng chút từng chút chìm sâu vào lòng nước.

Ngay khoảng khắc Thẩm Dao cảm thấy hết thảy dường như đã sắp kết thúc thì trước ngực hắn, một cảm giác nóng rát đột ngột xuất hiện.

Khắp các ngóc ngách trong cơ thể tựa hồ bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng gặm nhấm đến khó chịu.

Cảm nhận được sinh khí trong cơ thể đang từng chút bị hút cạn.

Vẻ khó chịu trên gương mặt hắn lúc này cũng dần buông xuống, chỉ còn lại vẻ cam chịu.

Hắn biết sinh mạng của mình lúc bấy giờ đã sắp đi vào hồi kết nhưng hắn lại không hề cảm thấy hối hận với quyết định của bản thân.

Nhưng Thẩm Dao khi ấy lại không thể trông thấy được một màn thay đổi kì diệu đang xảy ra xung quanh hắn.

Màu sắc dòng nước đang dần chuyển đổi, từ màu xanh trong vắt biến thành màu lanh, sau đó chuyển sang tím đậm.

Cuối cùng lại trở thành màu đen, giống hệt màu sắc trên những ngọn cỏ hắn từng chạm vào trước đó.

Thế nhưng nếu chịu quan sát kỹ hơn sẽ phát hiện, hiện tượng thay đổi màu sắc dưới nước không phải tự nhiên mà có.

Tất cả đều từ trong thân thể Thẩm Dao truyền ra, nhuộm đen cả một vùng nước xung quanh hắn.

_____________________________________________
*Đậu: Tao thiệt vô cùng hạnh phích khi các mày tích cực cmt & ☆ cho tao >///.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi