Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!"> Thẩm Dao: "Vì cái gì? Vì cái gì?? Tác giả gia... ngươi đích thị chính là kẻ lừa đảo!!!" Ngụy Quân:... nhào đến!" />

NAM CHÍNH TRÁNH XA TA RA


Thẩm Dao mất một buổi sáng ngồi trên giường nghiêm túc suy nghĩ về chuyện Ngụy Quân có phải là Gay hay không.

Nhưng rồi sau đó hắn lại cảm thấy vấn đề này vô cùng nan giải.

Đối với tính hướng của một người đâu thể chỉ dựa vào một giấc mơ đã kết luận người ta là "cong hay thẳng".

Huống hồ với một tên trạch nam chưa trải sự đời như Thẩm Dao mà nói, những chuyện tế nhị liên quan đến tâm sinh lý như này vốn không hề nằm trong sự hiểu biết của hắn.

Vậy nên Thẩm Dao cho rằng chuyện này tốt nhất vẫn nên để thời gian phơi bài sự thật thì hơn, không nên tìm hiểu sâu tránh không khỏi lại chuốc họa vào thân.

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt Thẩm Dao liền quăng vấn đề vừa rồi ra sau đầu, lập tức lên tinh thần xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng rời khỏi xe, mang theo tâm tình vui vẻ đi đến chỗ phân phát thức ăn.

Trên đường đi hắn luôn tâm niệm mong rằng thức ăn vẫn còn vì hiện tại đã quá giờ ăn sáng lâu rồi.

Thật may khi Thẩm Dao đến nơi lại trông thấy phần thức ăn dành riêng cho hắn được vài thím tốt bụng giữ lại.

Chẳng những thế, họ còn tặng cho Thẩm Dao một vài đồ dùng sinh hoạt cá nhân, dụng cụ y tế cùng thuốc thang các thứ.

Nào là dao cạo, bàn chải, kem đánh răng cho đến các loại thuốc chữa trị ngoài da điển hình như thuốc mỡ, cao dược, vv...vv...!toàn bộ vẫn còn nguyên nhãn mác và tất nhiên đều là đồ mới.

Bọn họ còn thân thiết đặt cho hắn vài biệt danh đặc biệt khả ái như: "Tiểu Dao" hay "Dao Dao".

Khi gọi, luôn mang theo nét sủng nịnh, cưng chiều vô đối.

Thẩm Dao ban đầu còn có chút ngượng ngùng không dám nhận nhưng khi đối diện với sự nhiệt tình của các thím xung quanh, hắn lại vô phương từ chối.

Chỉ là sau khi hắn đồng ý nhận lấy, lại như thấy được vô số ánh nhìn ám mụi cùng những cái nháy mắt, biểu tình khó hiểu của các a di*.

Đậu: các thím nguy hiểm vl =))
Bất quá, Thẩm Dao lại cho rằng các thím đối với hắn có thiện cảm không tồi cho nên việc bọn họ cư xử khác lạ Thẩm Dao cũng không quá để tâm.

Sau khi nói lời cảm ơn cùng tạm biệt, Thẩm Dao vui vẻ trở lại xe.

Trên đường trở về hắn vô tình chạm mặt Mã Lan, một trong hai người hôm trước bất ngờ xuất hiện trong cốt truyện mà hắn xuyên qua.


Vốn dĩ không hề được tác giả viết qua nên hiển nhiên sự hiện diện của hai người bọn họ đối với Thẩm Dao mà nói không hề có chút lưu tâm.

Nhưng nếu đó là một đại mỹ nhân thì dù không nhớ rõ về cô ta, Thẩm Dao cũng không ngại xã giao với cô vài câu.

"Xin chào." Thẩm Dao hướng nữ nhân trước mặt chào hỏi.

"Chào anh, Thẩm ca ca." Mã Lan cũng nhẹ giọng đáp lại hắn.

Thẩm Dao nghe thấy mỹ nhân gọi hắn một tiếng "Thẩm ca ca" đặc biệt thân thiết, trái tim trạch nam của hắn cũng theo tiếng gọi đó mà đánh trật một nhịp.

Trong lòng vừa vui lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Chợt nhớ đến cả tên họ người ta hắn cũng chưa biết, bèn ngại ngùng lên tiếng.

"Thật ngại quá, tôi quên mất quý danh của cô rồi!" Hắn nói, không khỏi cười gượng vài tiếng.

Mà nữ nhân trước mặt sau khi nghe hắn nói xong, thần tình nháy mắt liền lạnh xuống cũng không khỏi cười gằng một tiếng.

Chẳng qua cô ta chính là giỏi che giấu, một tên sở hữu tâm hồn trong sáng như Thẩm Dao tất nhiên đều bị cô ta che mắt.

"Không sao, để em nhắc lại là được.

Em tên Mã Lan, anh có thể gọi em là Tiểu Lan." Nói rồi không quên bày ra vẻ mặt ủy khuất.

Thẩm Dao đứng ở đối diện trông thấy mỹ nhân người ta chẳng những không chấp nhất còn hướng hắn nhắc lại một lần.

Trong lòng lập tức áy náy không thôi!
"Ừm, vậy Tiểu Lan đang định đi đâu?"
"Em đang định đến chỗ các thím, phụ giúp một tay." Mã Lan dịu dàng đáp.

Thấy mỹ nhân vậy mà lại chịu cùng hắn nói chuyện, Thẩm Dao trong lòng lập tức nở hoa.

Lại tiếp tục hướng người ta hỏi tiếp:
"À ừm, vậy mấy hôm nay Tiểu Lan sinh hoạt đã thấy quen chưa? Có khó khăn gì cần anh hổ trợ không?"
Nghe hắn hỏi, Mã Lan nhếch miệng một cái vội đáp: "Em ở đây tốt lắm, đa tạ Thẩm ca ca quan tâm!"
Nghe Mã Lan nói lời khách sáo, Thẩm Dao cũng thuận thế nói: "Ừm, nếu Tiểu Lan có khó khăn gì hoặc cần gì cứ việc nói với anh."

Ở phương diện này, Thẩm Dao không biết từ lúc nào đã biến thành một tên bốc phét =))
"Vâng ạ, Tiểu Lan nghe nói Thẩm ca ca cũng vừa mới tới đây lại ở cùng với Ngụy đội trưởng.

Chắc hẳn quan hệ hai người đặc biệt tốt?!"
Mã Lan khéo léo thăm dò.

Thẩm Dao lại không để ý đáp: "À ừ, anh ở cùng Ngụy ca.

Tiện thể theo y làm nhiệm vụ."
"Vậy hai người chắc đã quen biết từ lâu, cho nên mới có thể thân cận chung sống như vậy."
Thẩm Dao một bên nghe Mã Lan nói, một bên hồi tưởng lại những việc xảy ra trước đó giữa hắn và Ngụy Quân.

Nếu muốn hắn nói thật thì chính là oan gia gặp nhau, không sức đầu cũng mẻ trán.

Cho nên Thẩm Dao làm sao lại có thể đem những chuyện như vậy nói cùng mỹ nhân.

Chắc chắn sẽ rất mất mặt!
Vì thế hắn chỉ có thể cười cười đáp cho qua chuyện: "Cũng không tính là thân thiết cho lắm, dù sao thân phận chính vẫn là cấp trên cùng cấp dưới.

Anh với Ngụy ca ngoại trừ là anh em chiến hữu cũng không còn mối quan hệ thân thiết nào khác."
Mặc dù không nói sự thật về việc đối đầu, tranh chấp xảy ra giữa hắn và Ngụy Quân nhưng cũng không hề nói dối về mối quan hệ của bọn họ.

Mã Lan đứng một bên nghe hắn nói xong, cảm giác có chút hụt hẫng.

Bất quá với cô ta mà nói, từ lúc bắt đầu vẫn không hề trông mong gì từ phía Thẩm Dao.

Tiếp cận hắn chỉ đơn giản vì mấy tin đồn về mối quan hệ gần đây của hắn và Ngụy Quân mà thôi.

Cho nên mới muốn từ chỗ hắn moi chút thông tin về người kia nhưng xem ra, cô đã quá tin tưởng vào những tin đồn của mấy bà thím nhiều chuyện xung quanh rồi.

Mã Lan sau đó hướng Thẩm Dao cười dịu dàng một cái, mặc dù không lấy được bất kỳ thông tin nào từ phía Thẩm Dao nhưng giữ lại mối quan hệ tốt đẹp với hắn cũng là một lợi thế cho công cuộc sau này.

"Vâng, hiện tại đã quá trưa.


Tiểu Lan xin phép đi trước, Thẩm ca ca trở về cẩn thận."
Thẩm Dao vẫn còn đang nghĩ cách làm sao để tiếp cận mỹ nhân thì lại nhận được lời cáo biệt từ người ta.

Tuy có hơi thất vọng một chút nhưng rồi cũng không thể mặt dày dây dưa.

Bèn ủ rũ đáp: "Được, Tiểu Lan cũng phải cẩn thận.

Tái kiến!"
Mã Lan nghe hắn đồng ý liền muốn xoay người rời đi nhưng khi cô ta quay mặt, lại vô tình bắt gặp thân ảnh anh tuấn quen thuộc không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở chỗ cách bọn họ không xa.

Mà người kia dường như còn đang chăm chú nhìn về hướng này, Mã Lan thấy vậy liền lập tức vui mừng.

Đầu óc cũng nhanh nhẹn hoạt động nghĩ cách gây ấn tượng với y.

Chẳng mấy chốc đã tìm được kế hay, thừa lúc Thẩm Dao không để ý.

Mã Lan vờ vấp phải cục đá dưới chân khiến cả người vì mất đi thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Đối với tình huống đang xảy ra, ả ta chính là muốn đánh lừa thị giác những người xung quanh, nhất là người kia.

Nếu như có ai đứng gần bọn họ sẽ nhìn thấy đây đơn giản chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng đối với những kẻ ở xa như Ngụy Quân mà nói, những gì chứng kiến được chính là Thẩm Dao ở phía sau cố tình đẩy ngã Mã Lan.

Đây mới chính là mục đích thực sự của ả.

Nhưng ả ta lại vô cùng sơ suất khi bỏ qua khả năng Thẩm Dao có thể phản ứng nhanh, ngay lúc thân hình cô ta chưa kịp tiếp đất hắn đã nhanh chóng giơ tay đón lấy.

Chẳng những thành công cứu được mỹ nhân mà còn thuận tiện ăn đậu hũ một phen.

Một tay hắn nâng lấy vòng eo mảnh khảnh của Mã Lan, chân chính tiếp thụ cảm giác mềm mại dẻo dai mà nữ nhân mang lại.

Thẩm Dao cảm thấy nhân sinh đời này, thật con mẹ nó không còn gì phải hối tiếc.

Mà nữ nhân trên tay hắn lúc này vốn đã bực mình vì Thẩm Dao vô cớ phá hoại kế hoạch của cô ta, làm hại cô ta quay lại liền không trông thấy người kia đâu.

Nay thấy hắn mãi không buông mình ra Mã Lan triệt để tức giận, cặp mắt yêu mị bình thường lại mang theo sát khí nồng đậm.

Hận không thể nhào tới bâm dầm tên háo sắc này ra từng mảnh!
Nhưng rồi sau khi cẩn thận nghĩ lại, Mã Lan rốt cuộc áp chế cơn tức giận.


Ngoài mặt nhanh chóng trở về làm một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, đôi mắt ngập tràn sát khí ban nãy cũng biến mất thay vào đó là ánh nhìn cảm kích không thôi.

Sau đó lại tiếp tục hướng Thẩm Dao nhỏ giọng:
"Đa tạ Thẩm ca ca!"
Lại nói Thẩm Dao còn đang đắm mình trong khoản khắc "anh hùng cứu mỹ nhân" của mình.

Sau khi nghe người trước mặt lên tiếng hắn vội hoàn hồn, cánh tay dùng sức nâng Mã Lan dậy rồi lại luyến tiếc rời đi.

"À...!Không có gì.

Việc nên làm cả thôi!"
Hắn vừa nói vừa cười ngại ngùng.

Cánh tay vừa cứu được mỹ nhân nay lại đưa ra sau gáy, gảy gảy mấy cái.

"Thật sự phải đa tạ anh, Thẩm ca ca.

Nếu không có anh nhanh tay đón lấy, chắc giờ Tiểu Lan đã ngã cho bị thương mất rồi!"
Mã Lan ra sức cố gắng làm tốt vai diễn của cô ta!
Mà tên ngốc nào đó chẳng những không hay biết, lại còn vì được cảm tạ mà nở bung lỗ mũi.

"Đừng mãi cảm ơn nữa.

Em không sao là anh an tâm rồi." Lại tiếp tục ngại ngùng.

"Vâng...!vậy Tiểu Lan xin phép đi trước.

Hẹn gặp lại, Thẩm ca ca." Lại tiếp tục thảo mai =))
Nói rồi không đợi Thẩm Dao đồng ý đã nhanh chóng rời đi, thậm chí bước chân cô ta còn có chút nhanh hơn so với bình thường.

Y như bị ma đuổi!
Thẩm Dao sau khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Mã Lan biến mất trong tầm mắt, hắn lúc này mới mang theo tâm trạng khoái lạc trở về.

Bất quá lại không hề nghĩ đến, chào đón hắn chính là bộ mặt âm trầm của Ngụy Quân.
_______________________________________________
Đậu: Tao nhận thức nhân sinh toàn bộ đều là dối trá.

Nhất là mấy đứa kêu tao nhanh chóng viết truyện xong lại ứ thèm Vote, cmt cho tao:<
Làm tao tổn thương....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi