NAM CHÍNH XUẤT SẮC NHẤT

Editor: demcodon

"Hôm nay em quay cảnh này đóng máy thật sự là thoải mái nha." Dương Tư nhìn Lục Dương mặc đồ bệnh nhân trong ánh mắt mang theo không buông. Không cần làm động tác, không cần đọc lời thoại, không cần di chuyển, cũng không cần tương tác với diễ viên khác. Còn không phải rất nhẹ nhàng ư?

Đàm Cánh Xuyên nói với Dương Tư: "Rốt cuộc cũng cảm nhận được loại cảm giác anh ở bên cạnh mệt chết mệt sống, còn hai người thảnh thơi uống trà trưa, xem phim và dạo chơi này rồi."

Hắn ném ánh mắt về phía Lục Dương, nói cho đối phương biết: "Mặc dù Thiên Túng không có chết, nhưng đạo diễn và biên kịch đều nói phát cho em bao lì xì."

Dựa theo lệ thường, diễn viên diễn cảnh chết trong phim đều có thể nhận được bao lì xì.

Lục Dương đóng vai Giang Thiên Túng này mặc dù chưa chết. Nhưng bởi vì xương sống bị thương thành người thực vật, kết cục cũng không phải tốt. Đạo diễn Lư cảm thấy Lục Dương còn nhỏ tuổi hẳn là phát bao lì xì giải xui.

"Dạ, em có nghe đạo diễn nói." Nhắc tới chuyện này Lục Dương cảm thán sống lại.

Mặc dù cậu chỉ ở trong đoàn phim hai tháng, nhưng đã thật sự yêu phải người nơi này và công việc của cậu.

Vô luận là đạo diễn, nhiếp ảnh, nhân viên phụ trách chỉ đạo, hay là các diễn viên tiền bối. Bởi vì tuổi cậu "còn nhỏ" nên suy xét cho cậu càng nhiều, cho cậu nhiều trợ giúp và cổ vũ.

Lục Dương không thể không thừa nhận trong hai tháng ngắn ngủi ở đây cậu còn học được những gì mấy năm đó không học được.

Trải nghiệm như vậy thật sự là quá tuyệt vời!

"Mọi người còn một tháng nữa đóng máy, hiện tại chắc không có thời gian tiễn em. Sau này có cơ hội gặp riêng đi." Đàm Cánh Xuyên kêu trợ lý đến.

"Đợi lát nữa người tìm em chụp hình phỏng chừng rất nhiều, thừa dịp bây giờ trước tiên để cho anh và Tư Tư chụp chung đi."

Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, vẫn là kêu Dương Tư đứng ở giữa. Sau đó kêu trợ lý chụp hình giúp bọn họ.

Cảnh như vậy làm cho Lục Dương rất dễ dàng nhớ tới lúc Đàm Cánh Xuyên vừa mới vào đoàn Dương Tư kéo bọn họ chụp ảnh chung, tất cả hình như mới vừa xảy ra ngày hôm qua, đảo mắt thời gian đã trôi qua.

"Đây là chuyện lớn của em, bọn anh sẽ khôn cướp nổi bật. Chờ em đăng Weibo bọn anh sẽ chia sẻ." Đàm Cánh Xuyên giải thích với Lục Dương.

Thấy Lục Dương gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Số điện thoại của bọn anh em đều có, có chuyện gì thì gọi cho bọn anh."

Dương Tư là cô gái nên cảm tính hơn bọn họ một ít, hơn nữa vừa rồi có cảnh khóc, nghe đến đó hốc mắt lại hơi ướt át.

Cô vội vàng thúc giục Lục Dương: "Quay xong rồi thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà, không phải nói hôm nay đã khai giảng sao?"

"Dạ được, chị Tư Tư, anh Cánh Xuyên, giữ gìn sức khỏe."

Vốn dĩ nghĩ rằng mình đã gặp qua quá nhiều chia ly. Nhưng lần nữa trải qua loại chia ly này trong lòng vẫn có nồng đậm không buông.

Lục Dương lưu luyến chụp hình chung với nhân viên và diễn viên quen biết trong đoàn phim.

Lúc này Quách Dịch Quân dùng chung phòng hóa trang với Lục Dương cũng tiến đến chủ động chụp ảnh chung với cậu.

"Hợp tác lâu như vậy vẫn chưa lưu số điện thoại. Nếu không thêm Wechat đi." Y cười nói với Lục Dương.

Bọn họ mặc dù dùng chung một phòng hóa trang, nhưng kỳ thật trao đổi cũng không tính nhiều.

Một mặt nhân vật Quách Dịch Quân đóng là phụ tá đảng Quốc Dân cho Giang Thiên Phó, thuộc về ám bộ, ít tình huống chung khung hình với Lục Dương. Khi dàn dựng phim và giai đoạn quay chung tổ càng ít.

Về mặt khác, lúc Lục Dương ở trong phòng hoá trang gần như đều xem kịch bản. Lúc rãnh rỗi thì luôn có Đàm Cánh Xuyên hoặc là Dương Tư "gác" ở bên cạnh cậu, bình thường có diễn viên nhỏ tự mình hiểu lấy sẽ không thò lên.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân nào đó, Quách Dịch Quân từ lúc đầu nhìn Lục Dương không quá thuận mắt. Cho nên đều không thể chủ động nói chuyện với Lục Dương.

Dưới cái nhìn của y, Lục Dương chiếm được quá nhiều sự chú ý và yêu quý. Điều này trong đoàn phim và trình độ, thậm chí so với diễn viên trẻ tuổi trình độ cao như Lục Dương không phải rất công bằng.

Huống chi trong mắt Quách Dịch Quân, Lục Dương bất quá chỉ đóng một quảng cáo đã làm cho đạo diễn Ngô hỗ trợ nói lời hay. Nhưng đã nhảy thành nam hai của đạo diễn Lư thật sự là vận khí tốt đến bùng nổ.

Về phần kỹ thuật biểu diễn gì đó Quách Dịch Quân cảm thấy bất quá là bởi vì Lục Dương đẹp trai. Cho nên vô luận cậu làm cái gì cũng sẽ có người thích, không tính là thực lực thật sự.

Ngay từ đầu Quách Dịch Quân cho rằng Đàm Cánh Xuyên hoàn toàn xứng đáng làm nam chính và tiền bối lớn, khẳng định sẽ tìm cơ hội cho Lục Dương "đẹp mặt". Ít nhất muốn nói cho cậu biết chênh lệnh giữa tiền bối trong đoàn phim và người mới, và làm cho người mới hiểu được quy củ.

Ai biết Đàm Cánh Xuyên không chỉ không cảm thấy tức giận vì Lục Dương cướp đi lực chú ý của mọi người. Ngược lại trở thành một nhóm người chiều chuộng Lục Dương nhất.

Đầu tiên là lúc vào đoàn đã đăng ảnh chụp tạo thế tuyên truyền cho cậu. Thậm chí ngay cả Lục Dương ra tạp chí cũng cùng Dương Tư đăng Weibo. Giống như sợ fan của mình không chú ý được nơi này còn có người đẹp trai, còn có tiểu thịt tươi trẻ tuổi hơn hắn tồn tại!

Sớm biết rằng Đàm Cánh Xuyên là một người rất tốt (ngốc) như thế nguyện ý dẫn dắt hậu bối thì y đã không dùng vẻ mất tự nhiên và duy trì khoảng cách với đối phương, sợ mặt nóng dán mông lạnh, sợ người khác nói mình muốn ôm đùi cọ nhiệt độ.

Quách Dịch Quân nghĩ đến đây hối hận đến ruột đều xanh. May mà vai diễn của y mặc dù không nhiều, nhưng phụ tác cho Lương Tuấn đóng vai Giang Thiên Phó vẫn sẽ kiên trì đến kết thúc <Truy đuổi>, không giống Lục Dương là nam hai lại sớm đóng máy.

Lục Dương rời khỏi đoàn phim, Đàm Cánh Xuyên lại còn ở trong đoàn. Về sau có một đống cơ hội kéo quan hệ. Y và Đàm Cánh Xuyên cũng có cảnh diễn đối đầu!

Quách Dịch Quân nghĩ đến đây trong lòng âm thầm đắc ý.

Mặc dù y từ đầu đến chân là thẳng nam, trong lòng rất phản cảm xào CP đồng tính trói buộc bên nhau. Nhưng loại tin tức này chung quy không phải thật sự, ngẫu nhiên có một lần như vậy còn có thể thu hút fan hủ nữ. Ngược lại cũng không phải chuyện gì thiệt thòi lớn.

--- ---
Lục Dương thấ Quách Dịch Quân tìm mình thêm Wechat kỳ thật không có gì lớn. Bởi vì cậu nghe người đại diện Vương Hữu Lan nói nên trên người sử dụng hai số điện thoại, một là cá nhân, một là công việc. Bình thường người không quen nhưng lại có công việc cùng xuất hiện thì Lục Dương sẽ cho bọn họ số công việc.

Cho nên mặc dù không có thân với Quách Dịch Quân. Nhưng chung quy mọi người dùng một phòng hóa trang, sau khi ra khỏi đoàn phim không cần thiết từ chối người ngoài cả ngàn dặm.

Thêm Wechat, cũng chụp ảnh chung, Lục Dương lập tức nói lời tạm biệt với Quách Dịch Quân bị những nhân viên khác kêu chụp ảnh chung.

Lúc này nhân duyên tốt của Lục Dương hoàn toàn thể hiện ra. Đối với người biết cậu đóng máy biểu hiện không buông tha, đoán chừng chỉ chụp ảnh chung phải tốn một tiếng mới có thể chụp hết.

Quách Dịch Quân nhìn Lục Dương bị mọi người vây quanh trong lòng cười mỉa, yên lặng tránh ra.

* * *
Rời khỏi đoàn phim trở lại Đế Cảnh Quận, chỉ sợ đây là chuyện duy nhất làm cho Lục Dương ở trong mất mát có thể cảm thấy hứng thú.

Tối đó cậu về nhà, thím Trương phát huy công lực làm cơm tất niên trang hoàng một bàn đồ ăn thật ngon, thề muốn trong một bữa cơm tẩm bổ lại trọng lượng Lục Dương đã mất ở đoàn phim.

"Thím Trương, cháu là diễn viên, bình thường vẫn phải chú ý giữ dáng người." Lục Dương nhìn trong chén mình xếp đồ ăn thành "đỉnh Everest" bất đắc dĩ nói.

Thím Trương nghe vậy lập tức trợn tròn mắt: "Nói bậy, đó là người lớn, cháu vẫn là trẻ con, lúc cơ thể đang phát triển thì nói chuyện gì giảm cân chứ, quả thật vớ vẩn!"

Cậu nói là giữ dáng người, cũng không nói muốn giảm cân mà. Hơn nữa cho dù là Lục tiểu thiếu gia thì cũng sắp 19 tuổi, thấy thế nào cũng không phải là trẻ con nha.

Lục Dương đối mặt với trưởng bối "cưng chiều" hoàn toàn không có sức phản bác, chỉ có thể thành thật lùa cơm.

Nhưng đôi mắt cậu còn không thành thật liếc về phía Tông Chính Hải. Dường như đang chờ mong đối phương "nói vài câu" vì mình, hoặc là lén lút chia sẻ một chút đồ ăn trong chén.

Đáng tiếc ở trong chuyện này, dường như đối với việc Lục Dương ngoan ngoãn phục tùng thì Boss Tông Chính lại đứng trên một chiến tuyến với thím Trương, đối với Lục Dương mấy lần "cầu cứu" làm như không thấy.

Nhìn thấy đối phương thật vất vả tiêu diệt "ngọn núi" hắn lại gắp một miếng thịt Đông Pha vững vàng đặt trong chén Lục Dương.

Lục Dương: "..."

Cũng may hiện tại cậu không phải thể chất dễ mập, bằng không thật sự sẽ làm cho bản thân cậu và người đại diện lo chết!

Nhưng Tông Chính Hải chung quy vẫn nói đạo lý. Cho nên ăn cơm chiều xong nghỉ ngơi một lát thì hắn tự mình đi chung với Lục Dương đi ra ngoài "tiêu thực".

Đương nhiên đây không phải là hai người hẹn hò riêng. Bởi vì Hắc Hắc đã sớm ngậm dây dắt của mình đặt ở bên chân Lục Dương, còn dứt khoát nằm cả người lên dép lê của chủ nhân tạo cảm giác tồn tại của bản thân.

Lúc này Tông Chính Hải "đã quá hiểu", cũng không ngại mang theo "bóng đèn" này đi ra ngoài.

Dù sao đi ra bên ngoài Lục Dương lại đặc biệt thẹn thùng, không thể nắm tay, không thể đỡ lên, càng không thể ở bên ngoài tình chàng ý thiếp. Cho nên có Hắc Hắc hay không kỳ thật cũng không tệ.

Thật muốn nói đến phiền phức hẳn là người rõ ràng rất bận lại có rảnh gọi điện thoại cho Lục Dương mới vừa về nhà hỏi tình huống của Thị đế* kia!

(*Thị đế: là nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình. Ảnh đế: là nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh.)

Hắc Hắc vẫn chưa biết mình ở trong lòng một nam chủ nhân khác đã không cấu thành uy hiếp quá lớn. Nó dính sát vào Lục Dương, một dáng vẻ "không được tách khỏi ta từ trên chân chủ nhân".

Nếu là mùa đông Lục Dương chỉ sợ ước gì có lông xù "giữ ấm". Đáng tiếc hiện tại vừa mới giữa tuần tháng 9, mùa hè phía nam còn kéo dài một đoạn thời gian. Hai lớp lông của Hắc Hắc quả thật không quá dày.

Còn có một điểm mấu chốt là Hắc Hắc đã không phải cục lông tròn nửa năm trước một tay có thể ôm lên!

Lục Dương dứt khoát ôm nó ngồi chung trên sô pha. Tông Chính Hải nhìn thoáng qua Hắc Hắc lập tức "hất mũi lên mặt" bò trong lòng Lục Dương suy nghĩ quyết định không chấp nhặt với nó.

"Ngày mai đến trường học đăng ký chưa?"

"Dạ, ngày mai em đi đăng ký." Lục Dương vuốt ve lưng Corgi, kết quả vuốt một tay đầy lông.

"Bên Bác Á có kế hoạch gì kế tiếp chưa?"

"Anh Vương nói tạm thời không có kịch bản gì tốt, kêu em nghỉ ngơi một thời gian."

Nhưng Lục Dương đã đóng phim mang áp lực đã lâu mở ra "khẩu vị", thật sự rất khó rảnh rỗi. Cho nên trong lòng vẫn hy vọng có thể tiếp tục nhận một ít công việc đóng phim.

Tông Chính Hải đã biết bài vở trên trường học đối với Lục Dương không có vấn đề lớn. Cho nên cũng hiểu "nghỉ ngơi" đối với Lục Dương không phải là chuyện gì đáng giá vui vẻ.

Đang lúc hắn chuẩn bị nói chút chuyện gì thì di động Lục Dương đột nhiên vang lên.

Lục Dương nhìn thấy là Vương Hữu Lan gọi điện thoại tới cảm giác được có chuyện gì. Vì thế lập tức bắt máy.

"Đã trễ như vậy rồi vốn dĩ không muốn quấy rầy em, nhưng có chuyện vẫn phải nhanh chóng thương lượng một chút." Vương Hữu Lan nói với Lục Dương: "Kỳ thật là người đại diện của Chu Y hôm nay cố ý chạy đến Bác Á tìm anh."

"Người đại diện của Chu Y?"

"Ừh, hắn nói lần trước không thể hợp tác thật sự rất tiếc nuối. Cho nên lần này Chu Y quay MV ca khúc chủ đề của album hắn lập tức đi qua tìm hợp tác, mời chúng ta phải suy xét một chút."

Trải qua sự kiện trước đó, Vương Hữu Lan vốn dĩ không muốn phản ứng đối phương.

Nhưng người đại diện của Chu Y không chỉ tỏ vẻ xin lỗi với lần trước "thay đổi", còn lấy ra hợp đồng rất không tệ.

Cảm giác được lần này đối phương thành tâm nên Vương Hữu Lan cũng hơi động lòng.

Chung quy công việc như quay MV hay quảng cáo như vậy đều không cần nhiều thời gian, đối với Lục Dương là rất thích hợp. Nhưng công việc như vậy đối với người mới lại là có thể gặp mà không thể cầu.

Vương Hữu Lan chọn lựa hai tháng, còn là vì Lục Dương có tham gia qua <Truy đuổi>, vừa mới đàm phán một việc đại sứ thương hiệu game online cho cậu, đang trong giai đoạn trao đổi. Cho nên công việc MV này vẫn có thể suy xét.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi