NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Editor: Qing Yun

Beta: Bạch Bạch

Sâu rượu có màu đỏ như ngọc, nhìn cũng không xấu xí, nó rơi xuống đáy bình cồn, cơ thể như phát sáng dưới ánh đèn.

Vết cắt trên tay anh Hoàng vẫn còn chảy máu, Việt Khê dùng chú cầm máu cho anh ta, miệng vết thương lập tức ngừng chảy máu, đồng thời dần dần lành lại.

Cảnh này khiến bác sĩ và cô Hình trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Việt Khê như đang nhìn thần tiên. Nếu không phải chồng mình còn đang hôn mê thì cô Hình chỉ hận không thể kéo anh ta dậy, cùng nhìn thần tiên với mình.

Anh Hoàng mê rượu là vì trong người có sâu rượu, bây giờ sâu rượu đã ra ngoài, sắc mặt anh ta tuy còn ửng đỏ nhưng đầu óc đã dần tỉnh táo lại, trong đầu không còn hỗn độn nữa.

“… Tôi, tôi bị sao vậy?” Anh Hoàng mở mắt nhìn, ánh mắt mờ mịt rõ ràng là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô Hình ở bên cạnh cẩn thận nhìn anh ta, hỏi: “Ông xã, anh thấy thế nào?”

Ông Hoàng mơ màng nhìn cô ta, đồng thời gõ nhẹ đầu mình, ký ức mấy năm nay xẹt qua đầu anh ta như tia chớp, sắc mặt anh ta lập tức trắng xanh — mấy năm nay mình đã làm nhiều chuyện khốn nạn như thế sao?

“Bà xã, anh, anh không cố ý, anh cũng không biết tại sao mình lại trở nên thích uống rượu như vậy!” Sau khi hồi thần, anh Hoàng sốt ruột giải thích với vợ, thậm chí là khóc không ra nước mắt, rõ ràng trước giờ anh ta không biết uống rượu, nhưng không biết vì sao mấy năm nay anh ta như bị ma nhập, hoàn toàn không khống chế được chính mình, không có rượu là cảm thấy như sắp chết, thậm chí còn khắc khẩu với người nhà vì không có rượu uống.

Bây giờ nhớ lại, anh Hoàng chỉ hận không thể đấm cho mình một cái.

Thấy anh ta tuy tinh thần không mấy phấn chấn nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hẳn, không còn vẩn đục như trước, cô Hình suýt chút nữa là khóc thành tiếng, cô ta lắc đầu nói: “Em biết anh không cố ý, đều do con sâu rượu này làm hại anh mê rượu như vậy.”

Cô ta duỗi tay chỉ bình cồn trong tay Việt Khê, con sâu màu đỏ ở trong đó rất nổi bật.

Anh Hoàng vừa thấy con sâu, nghĩ đến nó ở trong bụng mình suốt thời gian dài, anh ta lập tức xanh mặt, đặc biệt là bây giờ con sâu này đang ở trong bụng mình, anh ta có muốn lừa gạt rằng đây không phải sự thật cũng không được.

Việt Khê quơ quơ bình cồn: “Con sâu rượu này rất có ích, rượu có kém cỡ nào mà ngâm nó vào thì cũng thành rượu ngon…”

Vừa nói cô vừa đưa bình ra: “Mọi người có thể nếm thử xem bây giờ cồn đã thay đổi hương vị chưa.”

Nghe vậy, ba người khác nhìn nhau, anh Hoàng và cô Hình đương nhiên không dám, tuy rằng Việt Khê nói như vậy nhưng nghĩ đến con sâu rượu này khiến anh Hoàng thành dáng vẻ kia, bọn họ lập tức không dám.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ trẻ xung phong, tò mò nói: “Để tôi nếm thử.”

Trong bình cồn có lá bùa bị cháy do Việt Khê bỏ vào, lúc ấy mùi cồn đã thơm hơn rất nhiều. Bây giờ có thêm sâu rượu, mùi vị càng thơm nồng tinh khiết hơn, vừa mở nắp là mùi rượu thơm nồng tỏa ra, dù là người không uống rượu cũng không khỏi nuốt nước miếng.

Bác sĩ uống một ngụm nhỏ, hai mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc nói: “Sao rượu này lại thơm như vậy?”

Hơn nữa còn rất ngon, anh ta không dám uống nhiều vì đang trong ca trực, nếu uống say thì không ổn chút nào. Nhưng rượu này có vị thật sự rất ngon, ngay cả người không thích uống rượu như anh ta cũng cảm thấy ngon cực kỳ.

Việt Khê trả lời: “Sâu rượu vốn sinh ra trong rượu, dùng để ủ rượu là thích hợp nhất, lá phù của tôi tuy có thể làm cồn thơm mùi rượu nhưng bản chất vẫn là cồn, chỉ có sâu rượu mới có thể khiến bình cồn này trở nên tinh khiết và thơm như thế.”

Thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có, sâu rượu này chính là một trong những thứ kỳ diệu ấy.

Bác sĩ cảm thán: “Lần đầu tiên tôi biết trên đời có thứ này, có thể làm người không thích rượu trở nên yêu rượu như mạng. Cô Hình nói chồng cô ấy chắc chắn bị bệnh, tôi còn nói cơ thể anh ấy thật sự khỏe mạnh, nếu không phải gặp được cô thì không biết bao giờ mới có thể phát hiện ra con sâu rượu trong người anh Hoàng.”

Thật sự con sâu rượu này ngoài việc làm người ta trở nên thích rượu ra thì không có ảnh hưởng gì đến cơ thể cả, bởi vậy bệnh viện mới không kiểm tra ra chứng bệnh gì trên người anh Hoàng. Hơn nữa trái lại còn khiến cơ thể anh ta khỏe mạnh hơn. Dựa theo lời cô Hình nói, mấy năm nay ngày nào anh ta cũng ôm rượu để sống, theo lý thì cơ thể anh ta phải bị ốm yếu mới đúng, nhưng thực tế anh ta còn khỏe hơn người bình thường, đây mới là điều khiến mọi người ngạc nhiên.

Việt Khê nói: “Thật ra sâu rượu không chỉ vô hại với cơ thể mà trái lại nó còn có mặt lợi nhất định.”

Cho nên dù uống rượu mỗi ngày thì cơ thể anh Hoàng cũng không có vấn đề gì cả, thậm chí có sâu rượu trong người còn giúp loại bỏ các mầm mống bệnh tật, cho nên người có sâu rượu trong người có thể khỏe hơn cả người bình thường.

“Sâu rượu này…” Việt Khê liếc mắt một cái, cô đưa bình cho hai vợ chồng anh Hoàng: “Nếu lấy ra từ người anh thì cho anh chị đó.”

Nghe vậy, hai vợ chồng anh Hoàng lập tức sửng sốt.

Cô Hình kinh ngạc hỏi: “Cô… Cô không cần à?”

Việt Khê: “Không cần, tôi không thích uống rượu.”

Anh Hoàng và cô Hình nhìn nhau, cảm thấy đồ vật trong tay hơi phỏng tay.

Nghe Việt Khê giải thích, bọn họ cũng biết sâu rượu này là đồ tốt, vốn bọn họ nghĩ Việt Khê sẽ lấy đi. Nếu Việt Khê lấy thì đương nhiên bọn họ không có ý kiến gì, bởi nếu không có cô lấy sâu rượu ra thì bây giờ anh Hoàng vẫn còn đang bị sâu rượu tác động, con sâu rượu này vẫn là tai họa.

“Vậy, vậy con sâu rượu này phải nuôi thế nào?” Cô Hình khiêm tốn học hỏi, đầu óc đã bắt đầu vận động, nếu con sâu rượu này có thể làm rượu kém thành rượu ngon, vậy thì chắc nuôi không dễ.

“Cô Việt thật sự không cần con sâu này à? Nếu lợi dụng tốt thì có thể kiếm được rất nhiều tiền, nói là làm giàu cũng không nói chơi.” Cô Hình dò hỏi Việt Khê mãi.

Việt Khê rõ ràng không có hứng thú với con sâu rượu này, cô nói: “Con sâu này rất dễ nuôi, chỉ cần bỏ nó vào chai rượu là được, đương nhiên tốt nhất là rượu ngon.”

Nghe vậy, cô Hình và anh Hoàng lập tức gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ mình hiểu.

Việt Khê cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ là 6 giờ sáng, qua một lát có lẽ trời sẽ sáng hẳn. Nghĩ vậy, cô và Hàn Húc bèn cùng nhau đi đến ngoài phòng cấp cứu.

Bọn họ không quá lo lắng cho Hồ Tuệ Trình, bởi Hàn Húc đã giải bớt độc tính cho cô ấy, lượng độc dư lại không tạo thành vấn đề lớn cho cơ thể. Lúc đưa người đến bệnh viện, mặc dù cô ấy hộc máu nhìn rất đáng sợ, nhưng máu đó đều là máu đen chứa chất độc.

“Em không ngờ anh còn biết giải độc.” Việt Khê nói với Hàn Húc.

Hàn Húc đáp: “Tuy không tinh thông dược lý nhưng anh đã học qua một chút, miễn cưỡng biết một vài thảo dược giải độc.”

Mãi cho đến hừng đông, Hồ Tuệ Trinh mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, nói: “Đã loại bỏ hết chất độc trong người bệnh nhân, may mắn đến kịp, hơn nữa có phải hai bạn cho bệnh nhân ăn cái gì không, chất độc trong cơ thể cô ấy giảm đi phần nào, tranh thủ được chút thời gian.”

Nói xong, trên mặt bác sĩ hiện lên vẻ nghi hoặc: “Có điều không biết đây là chất độc gì, tôi chưa từng gặp loại độc này, nó có thể làm cơ thể người bị tê mỏi, thậm chí là cả thần kinh… Trước mắt không có trở ngại gì, nhưng không biết có di chứng gì không, về sau cần phải quan sát thêm.”

Mãi đến trưa Hồ Tuệ Trinh mới tỉnh lại, tuy chất độc đã không còn nhưng cơ thể cô ấy bị tổn thương rất lớn, lúc tỉnh lại cơ thể vẫn không có sức lực.

Mở mắt ra nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cô ấy có cảm giác mình như sống lại một lần.

“Cậu thấy thế nào?” Việt Khê thấy cô ấy tỉnh lại thì hỏi.

Ánh mắt Hồ Tuệ Trinh lung lay vài cái mới dừng trên người Việt Khê, cô ấy nhìn chằm chằm Việt Khê một lúc, sau đó mới khẽ gọi: “Việt Khê…”

Cô ấy nhìn thoáng qua bốn phía, lọt vào tầm mắt là khung cảnh màu trắng, rõ ràng đây là ở bệnh viện, chuyện đêm qua dần hiện lên trong đầu, cô ấy nhìn tay của mình, lẩm bẩm nói: “Tớ, Tớ còn sống…”

Cô ấy khó tin vì điều này.

Đối với cô ấy, những chuyện đêm qua quả thật như một hồi ác mộng, bây giờ nhớ lại, cô ấy vẫn bất giác run lên vì sợ.

Một bàn tay duỗi đến đặt lên trán cô ấy, sau đó vỗ nhẹ một cách không thuần thục, Việt Khê cứng đờ nói: “Được rồi, không sao nữa rồi.”

Cảm giác Việt Khê mang đến cho người khác là cực kỳ lãnh đạm, thậm chí có vài phần cao ngạo, khó tiếp cận, nhưng Hồ Tuệ Trinh lại không nghĩ như vậy, tay cô ấm áp, cái trán được tay cô vỗ về đưa ấm áp vào tận đáy lòng.

“Thật ấm áp…”

Hồ Tuệ Trinh hơi nhắm mắt, cảm thấy cơ thể vẫn luôn căng chặt chậm rãi thả lỏng xuống — bàn tay này không chỉ ấm áp mà còn làm cô ấy cảm thấy an toàn.

Cơ thể vừa thả lỏng xuống là cô ấy lập tức cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ ập đến.

Chờ cô ấy ngủ say, Việt Khê suy tư nói: “Cũng không biết cái thôn kia thế nào rồi, cái hoa trường sinh kia gần như trải rộng cả ngọn núi, có máu của em dẫn lối, phù hỏa đốt theo tà khí có thể đốt sạch nó. Nhưng e là động tĩnh không nhỏ.”

Tình hình thực tế không khác Việt Khê nghĩ là mấy, trong bóng đêm, đứng ở dưới chân núi nhìn lại chỉ thấy cả ngọn núi đều bị lửa bao trùm, mọi người còn tưởng là cháy rừng, vội vàng báo cảnh sát.

Khi đội cứu hỏa đến nơi, lửa trên núi đã dần tắt hết, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là lửa lớn tới mức ấy nhưng không đốt cháy cả ngọn núi mà nó như chỉ thiêu rễ của cái cây nào đó.

Các cảnh sát cũng phát hiện mấy thi thể ở giữa sườn núi, những thi thể này đã tắt thở từ lâu, tất cả đều chết không nhắm mắt. Điều kỳ lạ chính là có hoa nở rộ từ trong cơ thể bọn họ, đóa hoa kia trắng muốt như tuyết.

Bên cạnh những thi thể này vẫn có một vài người sống, những người này đều hơi thở mong manh, trên người có không ít miệng vết thương, máu thịt lẫn lộn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi