NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Edit: Xoài

Trong phòng ngủ tràn ngập hơi thở thiếu nữ, ánh đèn sáng sủa, cô gái ngồi trước bàn học, trên người là bộ đồ ở nhà bằng lông mềm lại, vẻ mặt dần trở nên hưng hấn khó dấu, cô lấy kim chọc vào đầu ngón tay mình, ngay lập tức, một giọt máu tươi xuất hiện ở đầu ngón tay.

Bôi giọt máu lên thẻ gỗ trên bàn, ngay sau đó, vết máu lập tức biến mất, như bị thẻ gỗ hấp thụ. Trái lại, hoa đào trên thẻ gỗ có chút thay đổi, vốn chỉ là một nụ hoa như họa tiết trang trí, hiện tại lại hơi hé ra như gần nở rộ. Nhưng cô gái đang đắm chìm trong phấn khích không chú ý tới hết thảy những điều này.

"Miếng thẻ gỗ này thật sự có tác dụng, chỉ cần em lấy máu tươi của mình nhỏ lên trên, cũng không cần nhiều, chỉ cần một giọt máu...... Sau đó đưa thẻ gỗ cho chàng trai em thích, đối phương cũng sẽ thích lại em."

Nghĩ đến lời nói của đàn chị kia, trong lòng cô gái vừa vui vẻ vừa chờ mong. Lại nghĩ đến những bạn học dùng đào hoa phù được ở bên chàng trai mình thích, cô càng thêm mong đợi ngày mai mau đến.

Ngày thứ hai, cô gái đem đào hoa phù cẩn thận cất trong túi, chờ tới giờ nghỉ trưa, cô hẹn chàng trai mình thích ra.

"...... Tìm tôi có việc gì sao?" Trên mặt chàng trai có chút bất đắc dĩ và bực bội, cô gái này đã tỏ tình với cậu rất nhiều lần, cậu thật sự không thích loại người quấn mãi không rời như vậy.

Cô gái thẹn thùng nhìn cậu, lấy hết can đảm đưa đào hoa phù trong tay qua, nói: "Cái này, cái này tặng cho cậu, tôi hy vọng cậu có thể nhận lấy."

Chàng trai nhíu mày, cậu gãi gãi mặt, nói: "Thực xin lỗi, thứ này tôi không thể nhận...... Tôi thật sự không thích cậu, cậu vẫn nên từ bỏ đi, tôi không thể đồng ý thành bạn trai của cậu được." Nói xong, cậu xoay người muốn rời đi.

Thấy thế, cô gái lập tức nôn nóng, vội nói: "Cậu...... Chỉ cần cậu nhận lấy thứ này, về sau tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Chàng trai hoài nghi nhìn cô một cái, miễn cưỡng đáp ứng nói: "Được rồi...... Thứ này tôi nhận lấy, về sau cậu cũng đừng tới tìm tôi, tôi đã có người mình thích rồi."

Chỉ là thành tích đối phương tốt như vậy, muốn cùng cô thi đậu một trường đại học, thật sự rất khó.

Chàng trai thở dài trong lòng, duỗi tay nhận lấy thẻ gỗ.

Hoa đào trên thẻ gỗ dường như sáng lạn thêm vài phần, chàng trai chớp chớp mắt, ánh mắt lập tức có chút đỏ lên.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mắt, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Ánh mắt cô gái hiện lên nét khẩn trương, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu......"

Chàng trai đột nhiên cười, duỗi tay bắt lấy tay cô, nói: "Cậu thích tôi sao, tôi cũng rất thích cậu, chúng ta hẹn hò đi."

Không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này thật xinh đẹp, đặc biệt là ấn tượng đầu tiên, câu luôn cảm thấy dù cô như thế nào cũng đều thích, chính là cảm thấy rất thích.

Nghe vậy, hai mắt của cô gái lập tức sáng lên, trong lòng cực kì kích động —— đào hoa phù này thật sự có hiệu quả.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm trồng một gốc cây đào vô cùng lớn, gần như che khuất cả bầu trời. Dù vào mùa đông, trên cành vẫn nở đầy hoa hồng nhạt, xung quanh cây hoa đào giống như phủ một tầng sương hồng. Nhìn sơ qua thì thấy cây hoa đào này tràn đầy sức sống, nhưng quan sát kỹ ở dưới thì sẽ phát hiện gần gốc cây, lại lộ ra mùi mục nát thối rữa.

Một cô gái trẻ đi đến dưới tán cây, duỗi tay vỗ về thân cây, nhẹ giọng nói: "Dục vọng thật đúng là làm người ta điên cuồng......"

Cô duỗi tay chạm nhẹ làn sương hồng trong không trung, đây cũng là sức sống của những cô gái kia, hiện giờ toàn bộ trút xuống gốc cây đào này.

Và với sự quấn quanh của màn sương hồng, những vết thối rữa của rễ cây từ từ khép lại với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Còn thiếu một chút nữa......" Cô gái lẩm bẩm.

*

Cục cảnh sát lại nhận được tin báo án, người chết là nữ sinh viên đại học, vừa mới có bạn trai, tử vong ở ngay trên giường của mình. Buổi trưa hôm nay đến giờ lên lớp, bạn cùng phòng thấy cô không có động tĩnh, liền đến kêu cô rời giường, nhưng trên giường không có bất luận tiếng động gì nên người bạn kia trèo lên trên giường xem.

"Sau đó, sau đó tôi thấy một cụ già nằm trên giường cô ấy, cơ thể đã lạnh ngắt......"

Bạn cùng phòng vừa nói, vừa nhịn không được run run, nhớ lại thi thể lạnh băng kia, lúc ấy cô sợ tới mức thiếu chút nữa té từ trên giường xuống.

Mạnh Tân duỗi tay cầm lấy nhánh hoa đào trên chăn, hoa nở rực rỡ, tỏa ra mùi hương rất nồng.

Trải qua khám nghiệm, thi thể cụ già này đúng là nữ sinh viê mới 21 tuổi kia, chỉ là dung mạo đã già đi trong một đêm, trông như cụ bà bảy tám chục tuổi.

Cảnh sát gọi người bạn trai mới của cô gái kia tới lấy lời khai. Thanh niên cau mày, dáng vẻ ngơ ngác, khi hỏi đến bạn gái của mình, chính cậu ta cũng ngạc nhiên, nói: "...... Cô ấy là bạn gái của tôi? Nhưng tôi có thích cô ấy đâu? Ơ, lúc trước tại sao tôi đồng ý với cô ấy vậy, sao tôi lại nói tôi thích cô ấy chứ?"

Thanh niên còn ngơ ngẩn hơn cả cảnh sát, nhớ lại tâm trạng lúc đó hoàn toàn không rõ nguyên nhân, ngay cả bản thân cậu ta cũng không rõ lúc ấy tại sao mình lại đồng ý làm bạn trai của đối phương.

"Chính là đột nhiên cảm thấy, tôi rất thích cô ấy...... giống như bị trúng tà vậy." Thanh niên lẩm bẩm.

Ngẫm lại trong khoảng thời gian này, ký ức đều không chân thật, giống như đứng một bên theo dõi câu chuyện của người khác.

"Đây đã là vụ án thứ tám trong tháng này, các vụ án đều tương đồng, người bị hại già đi trong một đêm rồi chết đi...... Sau khi chết sẽ tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hơn nữa tại hiện trường vụ án đều có một nhánh hoa đào. Vụ án này nhìn như thế nào cũng đều không giống người bình thường có thể làm được."

Mọi người trong cục cảnh sát cũng bàn tán xôn xao về vụ án này, có rất nhiều người còn nhớ rõ vụ án Lan Ninh*, quả thực trên thế giới này tồn tại rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được. Vụ án này làm cho bọn họ không thể không liên tưởng đến vụ án Lan Ninh kia. Cho nên, Mạnh Tân lại đứng trước cửa lớn nhà họ Việt lần nữa.

*Vụ bắt nạt học đường chương 44~45

Việt Khê hơi kinh ngạc khi thấy anh ta, nói: "Tôi cho rằng anh Mạnh sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa."

Mạnh Tân cười khổ, nói: "Tôi không muốn gặp lại Việt tiểu thư, bởi vì điều này đồng nghĩ với việc tôi lại gặp phải vấn đề không thể dùng khoa học để thể giải thích. Mà chúng tôi thật sự không có cách nào để xử lý vụ án như vậy."

Việt Khê mời anh ta vào nhà trước rồi hỏi: "Như vậy, lần này đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, Mạnh Tân lập tức điều chỉnh lại nét mặt của mình, nghiêm túc nói: "Trong vụ án lần này, có rất nhiều cô gái bị mất mạng giống nhau nhưng theo cách rất khó hiểu. Thật ra trong đó có một người mà cô hẳn cũng biết, cô ấy là Miêu Đình Đình, học cùng trường với cô."

"Miêu Đình Đình? Cô ấy chết rồi?" Việt Khê nhíu mày.

Mạnh Tân gật đầu: "Cái chết của những cô gái này đều rất kỳ quái, họ chết chỉ trong một đêm, lúc chết cả người trở nên rất già, tóc hoa râm, làn da nhăn nheo, trông y hệt như một cụ bà. Sau khi khám nghiệm tử thi, nguyên nhân tử vong của họ không phải do ngoại lực, cũng không phải mưu sát, mà là vì tuổi tác quá cao, tới thời điểm phải chết thì sẽ chết, đây chính là cái chết tự nhiên."

Anh ta đưa ảnh chụp thi thể cho Việt Khê xem, theo lý, đồ vật này không nên đưa cho người không có liên quan xem. Tuy nhiên hiện tại anh ta cần Việt Khê hỗ trợ nên việc gấp phải tùy cơ ứng biến.

Trong hình, dáng vẻ nạn nhân trông già nua, nét mặt bình yên giống như chết đi rất tự nhiên, không có gì tiếc nuối hay lưu luyến thế giới này. Trong tay của bọn họ đều cầm một nhánh hoa đào, trên nhánh cây nở rộ hoa đào, vô cùng đẹp.

"Vụ án này, tôi cảm thấy không phải do người làm...... Không ai có thể làm một người đột nhiên già đi, thậm chí là chết. Cho nên, tôi mới đến tìm cô trợ giúp." Mạnh Tân thiệt tình thực lòng nói.

Việt Khê nhìn anh ta, nói: "Tôi tưởng rằng bởi vì sự việc của Lan Ninh, anh Mạnh sẽ cảm thấy tôi là người bất công, không ngờ anh còn đến nhờ tôi trợ giúp."

Mạnh Tân cười, trên mặt có chút tiếc nuối, anh ta nói: "Sự việc của Lan Ninh...... Tôi có thể hiểu suy nghĩ của cô, chính chuyện này làm tôi cảm thấy cô Việt nhất định sẽ giúp tôi. Cô là cô gái tốt, tấm lòng lương thiện, cho nên tôi mới có thể nhờ cô giúp đỡ."

Việt Khê nhướng mày, nói: "Tấm lòng lương thiện...... Vậy anh có thể đã sai rồi, con người tôi từ trước tới nay không vô duyên vô cớ giúp người khác, trừ khi anh bằng lòng đưa cho tôi thù lao tương ứng. Nể mặt tiền thù lao, tôi có lẽ sẽ cân nhắc một chút."

"Đây là đương nhiên, nếu mời Việt tiểu thư đến hỗ trợ, chúng tôi dĩ nhiên sẽ chi trả thù lao nhất định, tôi tuyệt đối sẽ xin cấp trên cho cô bao lì xì lớn thỏa đáng." Mạnh Tân một mặt hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghe vậy, Việt Khê lập tức chờ mong nhìn anh ta, nói: "Lần trước tôi làm việc cho người ta, bọn họ cho tôi bao lì xì một trăm vạn*, các anh có thể cho tôi nhiều như vậy sao? "

*một trăm vạn: tương đương 3,2 tỷ VND

Mạnh Tân: "...... Cái này, khả năng, đại khái, có chút, khó khăn......"

Liên tục nói mấy từ không chắc chắn, Mạnh Trì chỉ có thể cười gượng.

Việt Khê thở dài, nói: "Thôi vậy, quả nhiên làm việc cùng cơ quan nhà nước không nhiều tiền bằng làm tư nhân."

Hai người hàn huyên vài câu, bên kia di động Mạnh Tân đột nhiên vang lên, anh ta nghe vài câu trong điện thoại, sau đó sắc mặt thay đổi, nói: "Lại xảy ra chuyện? Tôi sẽ tới ngay."

Anh ta nhìn về phía Việt Khê, nói: "Việt tiểu thư, chúng tôi hiện tại rất cần sự trợ giúp của cô, không biết cô có thời gian hay không? Cùng tôi đi đến hiện trường vụ án nhìn xem thử?"

Việt Khê gật đầu, dĩ nhiên là đồng ý.

Hai người ngồi trên xe của Mạnh Tân chạy tới hiện trường vụ án, nhưng lúc sắp đến hiện trường phát hiện vụ án, đoạn đường phía trước liền bị tắc, nửa ngày cũng không di chuyển được.

"Có chuyện gì thế? Sao bị tắc đường như vậy? Cũng không phải giờ cao điểm mà!" Mạnh Tân lẩm bẩm nói.

Trong lòng Việt Khê đột nhiên có linh cảm, cô quay đầu nhìn về một hướng, trên một tòa nhà cao tầng, một bóng đen rơi thẳng xuống phía dưới, đồng tử Việt Khê chợt co rút.

"Đó...... Đó có phải là có người nhảy lầu không?" Bên cạnh cũng có người thấy một màn này, nhịn không được kêu lên.

Việt Khê híp mắt nhìn về hướng kia, nơi đó oán khí cùng huyết khí ngập trời, gần như nhuộm đỏ cả chân trời, giống như có người dùng máu tươi nhuộm đỏ không trung.

"Ráng mây thật đỏ......" Có người lẩm bẩm.

Vào giữa mùa đông hiếm khi thấy mây đỏ như vậy, tựa như làm người ta cảm thấy bầu trời đang bị thiêu đốt.

Đường phía trước nhanh chóng được thông suốt, đám người Việt Khê lái xe đi, chân trời đỏ như lửa trông vô cùng đẹp, Mạnh Tân nhịn không được nói: "Tôi cứ cảm thấy đám mây đỏ này có cảm giác rất mơ hồ, như sẽ xảy ra chuyện gì vậy."

Huyết khí cùng oán khí đầy trời, người kia chết đi, trong lòng tuyệt đối tràn ngập oán hận cùng tuyệt vọng.

Việt Khê nhẹ giọng nói: "Chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi, tôi nghĩ thời gian kế tiếp, cục cảnh sát các anh sẽ có một đoạn thời gian bận rộn đấy. Lần này oán khí của người chết đi có thể lớn hơn rất nhiều so với Lan Ninh, hơn nữa thể chất người đó còn có chút đặc thù, sau khi biến thành lệ quỷ, oán khí cùng tức giận sẽ khiến người kia trở nên rất đáng sợ."

Nghe vậy, da đầu Mạnh Tân như muốn nổ tung, anh ta đau khổ nói: "Ý của cô là đang nói tiếp theo có thể sẽ chết rất nhiều người?"

"Anh nói đúng."

Mạnh Tân hỏi: "...... Vậy có biện pháp gì để tránh điều đó không?"

Việt Khê nghĩ nghĩ nói: "Cũng không phải không có biện pháp, đó chính là tìm ra lệ quỷ kia, ra tay trước với nó rồi siêu độ đưa nó đi đầu thai, trước khi mọi chuyện xảy ra nên bóp chết nó ở trong nôi...... Tuy nhiên trước tiên anh phải biết người tự sát kia là ai."

Mạnh Tân nói: "Tôi lập tức cho người điều tra."

Đang lúc hai người nói chuyện với nhau, xe đã đi vào một trường đại học ở thành phố A, sau đó dừng lại trước dưới ký túc xá nữ.

Cửa ký túc xá đã được kéo tuyến cảnh giới, Mạnh Tân trực tiếp mang theo Việt Khê lên tầng sáu, người bị hại lần này là nữ sinh năm hai học viện mỹ thuật, nguyên nhân cái chết cùng mấy vụ trước đó đều giống nhau.

Vừa vào ký túc xá, Việt Khê đã ngửi thấy mùi hoa rất nồng, còn trộn lẫn một mùi hương làm người ta cảm thấy ghê tởm, nồng đến mức làm cô hơi buồn nôn.

"Đây là......" Có cảnh sát thấy Mạnh Tân mang theo một cô gái nhỏ xa lạ, có chút nghi hoặc.

Mạnh Tân giới thiệu nói: "Vị này chính là Việt tiểu thư, tôi mời cô ấy tới trợ giúp chúng ta xử lý vụ án lần này."

"Việt tiểu thư!" Lần trước người đi theo xử lý vụ án Lan Ninh còn nhớ rõ Việt Khê, biết cô gái nhà người ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có bản lĩnh thực sự.

Việt Khê đi vào ký túc xá, hiện trường vụ án được duy trì còn nguyên vẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu xê dịch. Cô gái kia ghé vào trên bàn học mà chết đi, giống những người bị hại khác, trong tay còn cầm một nhánh hoa đào. Việt Khê hỏi ý kiến Mạnh Tân, cầm lấy nhánh hoa đào kia.

Hoa đào nở cực kỳ rực rỡ như thể mới bẻ xuống từ trên cây đào, cánh hoa mềm mại, có thể nhìn thấy nhụy hoa bên trong. Một gốc cây hoa đào như vậy tỏa ra mùi hương rất thơm.

Việt Khê ngửi một chút, phát hiện mùi hương này ngoại trừ từ trên hoa thì từ cô gái đã chết kia càng nồng hơn, giống như ngay cả xương cốt đối phương đều là mùi hương này, xen lẫn mùi thối nát.

Thi thể lạnh băng lẳng lặng nằm ở đó, nét mặt thanh thản, thậm chí khóe miệng vẫn còn nhếch lên.

Việt Khê nghĩ rằng đối phương có thể hoàn toàn không đoán trước được mình sẽ đột ngột qua đời, còn đang tràn đầy vui vẻ trong lòng nghĩ xem làm những gì vào ngày mai.

"Bạn trai của người bị hại tới......"

Một thanh niên bước vào, khí sắc không khỏe cho lắm, đôi mắt như có một lớp màn che, ánh mắt trông vẩn đục và mờ mịt.

"Cậu chính là bạn trai của Hồ Duyệt?" Có cảnh sát tiến hành hỏi theo lệ thường, giống mấy vụ án trước, với tư cách là bạn trai nạn nhân, nét mặt đối phương thậm chí còn mộng bức hơn so với cảnh sát bọn họ.

Tại sao tôi lại là bạn trai của cô ấy?

Tất cả đều có biểu hiện như vậy, không hiểu tại sao cậu ta lại biến thành bạn trai nạn nhân.

Việt Khê đi qua nhìn đối phương một cái, đột nhiên duỗi ngón trỏ ra, chạm nhẹ vào trán cậu ta. Đối phương lộ ra vẻ khó chịu, không khỏi nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt vốn đục ngầu liền trở nên rõ ràng, tinh thần uể oải cũng được khôi phục lại trong chốc lát.

"Tôi đây là......" Đối phương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Việt Khê, cảm thấy đại não hỗn loạn mấy ngày nay lập tức trở nên tỉnh táo, nhớ lại mấy ngày trước, vẻ mặt của cậu ta thay đổi mấy lần, nhịn không được gõ gõ đầu mình, nói: "Gần đây tôi bị sao vậy?"

Mạnh Tân hỏi: "Việt tiểu thư, cậu vừa rồi bị sao vậy?"

Việt Khê nhàn nhạt nói: "Là khí độc, khí độc hoa đào! Hoa đào từ xưa đến nay đều tượng trưng cho tình yêu, người trúng khí độc hoa đào, sẽ bị mê hoặc tâm trí, không tự chủ được mà yêu người nào đó. Hmm, lấy góc độ khoa học mà nói, khi cậu ta thấy người nào đó sẽ nhanh chóng tiết ra Dopamine* không thể kiểm soát."

*Dopamine: là một trong những hormone quan trọng trong não bộ mang lại nhiều tác dụng cho con người. Dopamine liên quan đến cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung và điều chỉnh các chuyển động của cơ thể (theo google)

Mạnh Tân: "......"

Anh ta hỏi thanh niên kia: "Hồ Duyệt đã chết có quan hệ gì với cậu?"

Thanh niên cười khổ nói: "Tôi cũng không biết tôi và cô ấy là quan hệ gì, nói là bạn trai bạn gái, nhưng hiện tại tôi chắc chắn rằng tôi không thích cô ấy. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, tôi giống như mất kiểm soát, nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy rất thích...... Việc này quả thực không thể giải thích được."

Việt Khê hỏi: "Vậy cậu còn nhớ, tất cả những việc này là bắt đầu từ khi nào không...... Nói đúng ra, có phải cậu cầm thứ gì của cô ấy hay không, lúc sau mới có thể không khống chế được thích cô ấy."

Nghe vậy, thanh niên suy nghĩ một lúc, hồi lâu cậu ta mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, như nhớ tới cái gì, nói: "Tôi nhớ ngày hôm đó, cô ấy đưa cho tôi một thẻ gỗ. Sau khi tôi cầm cái thẻ gỗ kia, cả người liền có gì đó không ổn."

Lúc ấy chính mình chưa phát hiện ra, nhưng giờ nhớ lại thì cảm thấy lúc đó mình như bị ma nhập. Nhìn thấy đối phương thì không kìm được thích, loại tình cảm điên cuồng này, nếu lúc ấy có người ngăn cản cậu ta, chỉ sợ là cậu ta sẽ chết ngay lập tức.

Cảm giác đó thật sự rất đáng sợ......

Thanh niên kinh hãi, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút sợ hãi đối với tình yêu và phụ nữ.

Việt Khê thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là vậy, cô nói với Mạnh Tân: "Mấu chốt sự việc hẳn là trên thẻ gỗ kia, các anh có thể phái người đi điều tra xem rốt cuộc là ai bán mấy thứ này. Miêu Đình Đình...... Lúc ấy tôi nghe bạn của tôi nói qua, cô ấy từng mua một cái đào hoa phù trước một gian hàng chỗ cổng trường chúng tôi, chẳng qua là lúc ấy tôi cũng không để ý."

Ngày nay, dân buôn bán đều thích dùng chút mánh khóe lừa đảo, vì để bán được hàng, họ thêm những cái cầu duyên, cầu may, đủ thứ, tuy rằng là giả nhưng cũng có rất nhiều người ôm hy vọng muốn mua.

Mạnh Tân lẩm bẩm nói: "Nạn nhân của mấy vụ án từ trước đến nay đều là học sinh sinh viên. Địa điểm người này bán đào hoa phù xem ra khá gần trường học, đến nay cũng không biết có bao nhiêu người đã mua, tình hình có vẻ không ổn."

Dựa theo tình hình hiện tại, không biết số đào hoa phù này đã bán được bao nhiêu, nếu những người mua nó đã sử dùng thì có nghĩa là họ đang cận kề cái chết.

"Tôi lập tức cho người đi điều tra theo dõi......" Mạnh Tân đi gọi điện thoại.

Việt Khê thật sự không chịu đựng được mùi trong ký túc xá liền đi ra hành lang hóng mát, cô nghỉ ngơi trong chốc lát, Mạnh Tân nghiêm túc đi tới, nói: "Buổi chiều kẹt xe cô còn nhớ rõ không?"

Việt Khê gật đầu.

Mạnh Tân thở dài, nói: "Đó là bởi vì có người nhảy lầu ở bên kia trường học, là nữ sinh 18 tuổi......"

"Lúc ấy lính cứu hỏa thực ra đã bắt được cô bé, nhưng chính cô bé lại tránh đi...... mới 18 tuổi." Hốc mắt Mạnh Trì đỏ hoe.

Việt Khê trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Thế giới này chính là như thế, Lan Ninh như thế, cô gái này cũng như vậy. Đối với họ khi sống chỉ có đau khổ chỉ khi chết đi mới là giải thoát."

Cô không biết cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể làm người ta tuyệt vọng đến mức nhảy lầu, cho dù được người ta bắt được, cũng cố đẩy tay đối phương ra, hẳn là đã vô cùng tuyệt vọng. Tuyệt vọng khiến cô nhìn không thấy bất kỳ hy vọng gì trên thế giới này.

Huyết sắc cùng oán khí đầy trời, cô gái kia vô cùng căm hận đối với thế giới này, người như vậy sau khi chết sẽ càng trở nên khủng bố hơn.

Mạnh Trì cười khổ nói: "Trước khi trở thành cảnh sát, tôi vẫn luôn cho rằng làm cảnh sát có thể mang đến công bằng và công lý cho mọi người. Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện, mọi chuyện không phải như vậy. Trên thế giới này có vô số người không có được công bằng, bọn họ chết đi trong tuyệt vọng. Nhưng đối với tất cả những điều này, tôi lại không thể làm gì, tay của tôi không thể chạm tới nhiều nơi như vậy, và điều duy nhất tôi có thể giữ vững là pháp luật."

Làm gì cũng cần phải có quy tắc, thế nên có đôi khi cho dù vi phạm đạo đức, thậm chí không đành lòng anh ta cũng chỉ có thể làm.

Thật ra điều khiến anh ta cảm thấy khó chịu chính là thái độ của những người vây xem phía dưới lúc cô gái kia nhảy lầu. Điều này làm cho anh ta cảm thấy đôi khi lòng người thật đáng sợ, đáng sợ đến mức làm người ta thấy sợ hãi.

Nếu những người đó sẵn sàng cho cô ấy thêm chút ấm áp, thêm chút an ủi, cô ấy sẽ không tuyệt vọng như vậy, có lẽ sẽ không tìm đến cái chết hay không.

Mạnh Tân không kìm được suy nghĩ, nhưng tất cả đều đã đã xảy ra, không thể cứu vãn được nữa.

Việt Khê thở dài, nói: "Đúng rồi, về vụ án này, tôi nghĩ đối phương lấy đi tính mạng mọi người, lợi dụng đào hoa phù, đạt được thỏa thuận nào đó với những nạm nhân kia, họ muốn đạt được nguyện vọng, thì cái giá phải trả chính là mạng của họ. Thậm chí, tôi vừa thử triệu hồn Hồ Duyệt, nhưng hoàn toàn không có động tĩnh, hoặc hồn phách của cô ấy bị nhốt ở nơi nào đó, hoặc cô ấy đã biến mất khỏi thế gian. Đương nhiên, tôi nghiêng về ý sau hơn."

Mạnh Tân cắn răng, nói: "Tôi đã cho người đi điều tra theo dõi, hẳn là sớm có thể bắt được người kia."

Việt Khê khẽ gật đầu, nói: "Các anh hãy cẩn thận, sau lưng người này khả năng không đơn giản như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi