NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hai người yên tĩnh một lúc lâu.

Tô Yên muốn nhảy xuống khỏi tảng đá.

Kết quả, vừa mới nhảy xuống.

Đã bị Bạch hùng lại lần nữa ôm tới trên tảng đá.

Hắn gầm nhẹ.

"Cô có thương tích, không cần lộn xộn."

Tô Yên cắn cắn môi

"Đói."

Bạch hùng nghe, nhìn bụng cô, lại nhìn cẳng chân bị thương của cô.

Tiểu giống cái cũng thật phiền toái.

Tiếp theo, hắn lại gầm nhẹ với Tô Yên một tiếng

"Đừng cử động!"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, Bạch hùng lại lần nữa tiến vào rừng cây.

Tô Yên nhìn không trung đầy sao trời.

Nhìn xung quanh.

Ngẫu nhiên giao lưu cùng Tiểu Hoa hai câu.

Đang nói chuyện.

Vốn tưởng rằng Cesar sẽ rời đi thật lâu.

Không nghĩ tới, không đến mười lăm phút, hắn đã trở lại.

Một tay còn cầm theo xác động vật đẫm máu.

Một tay cầm ít củi đốt.

Móc mồi lửa ra.

Nhóm lửa.

Động tác mau lẹ, dùng móng tay sắc nhọn còn nhanh hơn dùng dao nhỏ.

Cho nên thực mau toàn bộ con vật không biết là gì đã bị xử lý và lột da.

Thịt được khứa nhỏ rồi xiên vào que dài để thịt được nướng kỹ và chín hơn.

Nửa giờ sau.

Mùi thịt nướng thơm ngon thoang thoảng bốc lên.

Chỉ vừa ngửi, liền chảy nước miếng.

Chờ nướng chín, hắn đưa chân sau cho Tô Yên.

Tô Yên nhận, liền muốn cắn.

Bạch hùng nâng bàn tay, che miệng cô.

Tô Yên

"Ưm?"

Chớp chớp mắt, rất vô tội.

Đây là có ý gì?

Không cho cô ăn? Chỉ được nhìn??

Nghĩ như vậy.

Liền nghe hắn gầm nhẹ

"Cô muốn bị bỏng? Chờ một lát rồi ăn."

Tô Yên gật đầu.

Lúc này thành thật cầm thịt nướng.

Bạch hùng nhịn không được nhìn cô một cái.

Sao mà cô có thể tự mình tồn tại đến bây giờ chứ?

Một bữa ăn ngon đã xong.

Dựa theo thời gian, tầm này nên đi ngủ.

Tô Yên lại không ngủ.

Mắt trông mong nhìn Cesar.

Cesar trên người đều là máu nên hắn đi tắm rửa một cái.

Kết quả, vào nước không bao lâu.

Đã bị tiểu giống cái kia nhìn chằm chằm.

Làm cho càng tẩy càng buồn bực.

Cuối cùng, hơi qua loa chật vật bò lên bờ.

Cho nên, hắn nhìn Tô Yên càng không kiên nhẫn.

Cô vì cái gì luôn nhìn chằm chằm hắn?

Chẳng lẽ không thể kiềm chế bản thân một chút??

Chờ khô lông trên người.

Toàn thân hắn đều là lông tơ.

Mềm mại và trắng muốt.

So với loài gấu ăn thịt hung dữ, càng làm người cảm thấy đáng yêu hơn.

Chỉ là hắn ngồi đó, ánh mắt sắc bén kia, tạo cảm giác áp bách, không ai dám đến gần.

Hắn nằm dưới một gốc đại thụ.

Quay đi quay lại một lúc.

Cuối cùng, không kiên nhẫn ngẩng đầu.

Trừng Tô Yên

"Cô nhìn ta làm gì? Cô không ngủ được?"

Tô Yên lắc đầu

"Nếu ngủ rồi, anh đi mất thì làm sao?"

Cho nên, nhìn hắn có vẻ tốt hơn.

Thế giới này lớn như vậy.

Thật vất vả gặp được.

Vạn nhất hắn chạy.

Cô đi chỗ nào tìm người??

Hắn hừ nhẹ một tiếng

"Nếu ta đi, cô có thể đuổi kịp?"

Tô Yên vừa nghe, thực nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Sau đó, trực tiếp từ trên tảng đá nhảy xuống.

Chân chạm đất.

Chân trái đắp thảo dược, truyền đến một trận đau đớn.

Cô đỡ cục đá.

Cesar nhìn động tác của cô, khó hiểu

"Cô làm gì?"

Tô Yên đi khập khiễng đến trước mặt Cesar.

"Em và anh cùng nhau ngủ."

Cesar sửng sốt.

Trong ánh mắt không kiên nhẫn hiện lên một tia khinh thường

"Tiểu giống cái, đừng tưởng rằng ta cứu cô, liền cảm thấy ta coi trọng cô......"

Đang nói, Tô Yên đã ôm lấy hắn.

Sau đó ghé vào bụng hắn.

Ưm, trên người hắn vừa lạnh vừa mềm, so với tảng đá kia thoải mái hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi