NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Phong Chỉ đi trước, có thể nhìn ra được, nàng ấy đối với vụ án này rất có hứng thú.

Chờ đến khi đứng trước cửa Xuân Lai Lâu, Tô Yên mới biết được, hóa ra Xuân Lai Lâu là một kỹ viện.

Tô Yên quay đầu, nhìn bộ dạng Phong Chỉ sửng sốt đứng ở cửa không biết làm sao giống hệt mình.

Rõ ràng, nàng ấy cũng vừa mới biết.

Hiện giờ là hoàng hôn, đúng vào thời điểm Xuân Lai Lâu mở cửa.

Những tiếng nói yêu kiều, mềm mại của các cô nương ở đây nhộn nhịp vang lên

"Đến a ~~"

"Khách quan, sao bây giờ ngài mới đến thế ~~"

"Người ta nhớ ngài đến muốn chết mất ~~"

Một câu rồi lại một câu, Phong Chỉ ở bên cạnh đứng nghe mà nổi hết cả da gà.

Nàng không thể tin nổi

"Này, đây là kỹ viện người nói đấy sao?"

Phong Chỉ có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh như vậy nên thanh âm có lớn chút.

Dẫn đến sự chú ý của các cô nương ở bên cạnh.

Khi nãy còn uốn eo vẹo lưng, quyến rũ vô cùng, đảo mắt cái đã trợn mắt ghét bỏ người ta

"Đi đi, đi đi, tránh xa một chút, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của chúng tôi."

Nói xong, một bàn tay cầm khăn lụa bắt đầu đẩy bọn họ ra xa.

Phong Chỉ cũng mắt trắng, cãi lại

"Xùy, bọn ta cũng chả thèm ở chỗ này đâu."

Dứt lời, quay đầu đi.

Hai người lượn qua lượn lại vài vòng, chờ ở bên ngoài Xuân Lai Lâu cho đến khi trời tối hẳn rồi mới vòng đến cửa sau.

Phong Chỉ nhỏ giọng nói

"Chúng ta trèo tường vào xem tình tình."

Tô Yên liếc nhìn nàng.

Bởi vì ban ngày mới gây ra chuyện, Tô Yên cũng không mấy tin tưởng rằng Phong Chỉ có thể làm được chuyện tốt gì.

Luôn cảm thấy đang gây tai họa.

Phong Chỉ vỗ vỗ cánh tay nàng

"Ôi giời, không có việc gì đâu. Ta đi vào trước dò đường cho cô, cô nhanh vào theo nhá."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa ở hậu viện của Xuân Lai Lâu.

Trong nháy mắt, Phong Chỉ đã bay lên tường, tiến vào hậu viện.

Chỉ thấy hai vị đại nương đứng ở cửa, tay cầm khăn đùa nghịch qua lại

"Sao mà vẫn chưa tới nhỉ?"

Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Tô Yên từ trong bóng tối đi ra.

Chậm rãi lên tiếng

"Tới rồi."

Giọng nói vừa vang lên, hai vị đại nương kia nhìn thoáng qua nhau.

Hai người này có thể tồn tại đến tận bây giờ ở một chốn phong nguyệt như vậy, chắc chắn cũng là người từng trải.

Nhìn thanh kiếm trong tay Tô Yên, trao đổi với nhau một ánh mắt, quay đầu muốn gọi người.

Bịch! Bịch!

Tô Cổ ở sau lưng hai người, cho mỗi người một chiêu.

Hai người kia liền ngất xỉu.

Tô Yên tiến lên, kéo hai người vào trong một góc khuất.

Trời tối nếu không nhìn kỹ sẽ không thể bị phát hiện.

Đang định bước vào cửa hậu viện.

Bỗng nhiên nàng nghe được tiếng bước chân

"Nhanh lên, nhanh lên!"

Tiếp đó, ba người nâng một cái bao tải đi tới trước cửa hậu viện.

Tô Yên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn.

Người dẫn đầu trong đám ba người kia cười ha hả nhìn Tô Yên.

Khi thấy rõ khuôn mặt của nàng mới thoáng sửng sốt

"Hả? Không phải là Triệu đại nương à?"

Tô Yên đứng ở cửa hậu viện

"Ừm"

Nàng khẽ đáp.

Chắc có lẽ thấy điệu bộ không hoảng không loạn của nàng khiến người dẫn đầu kia cho rằng buổi tối hôm nay đổi người tới đón.

Tên dẫn đầu cũng không để ý nhiều, chỉ nói

"Hôm nay tới hơi chậm, nhưng mà Xuân Lai Lâu các ngươi tốn hai mươi lượng mua cái này về, thật đúng là kiếm lời to."

Ba người đặt bao tải xuống mặt đất, cởi miệng bao ra.

Một nam tử gầy yếu bị hôn mê xuất hiện trước tầm nhìn của Tô Yên.

Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Định lừa gạt hai câu rồi đuổi đi.

Thế cho nên, nàng chưa kịp nhìn rõ cái người bên trong bao tải.

Đã nói

"Được, đã biết, các ngươi đi được rồi"

Người dẫn đầu kia hình như còn điều gì đó muốn nói.

"Ngươi không kiểm hàng một chút sao?"

Tô Yên nhàn nhạt nói

"Đây là chuyện của ta."

Tô Yên kiệm lời, khi đối mặt với Quân Vực sẽ bị yếu thế.

Nhưng ở trường hợp này thì ưu thế hoàn toàn hiện ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi