NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên chờ kia hai tên vạm vỡ kia rời đi, nhìn theo phương hướng bọn họ đi đến.

Chỗ kia hình như có căn phòng tối.

Cửa phòng bị người cài gỗ ở bên ngoài.

Nàng duỗi tay, lấy khúc gỗ kia ra.

Đẩy ra cửa phòng.

Sau đó một đạo kiếm quang hiện lên.

Tô Yên giơ tay.

Lạch cạch một tiếng, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm kia.

"Ngươi!!"

Người nọ ngốc lăng ở đàng kia.

Nương ánh trăng, Tô Yên mới thấy rõ bóng dáng đó.

Là Phong Chỉ.

Mà Phong Chỉ tay cầm thanh kiếm bị gãy, vẫn chưa kịp hồi thần.

Không phải kinh ngạc khi thấy Tô Yên xuất hiện ở chỗ này, mà là khiếp sợ vì Tô Yên mới giơ tay đã dễ dàng bẻ gãy kiếm của mình!!

Tô Yên mở miệng

"Có lẽ là lúc trước cùng người Phi Yến tông đánh nhau, kiếm đã hư hao, cho nên mới dễ dàng bị ta bẻ gãy."

Phong Chỉ bán tín bán nghi

"Là như thế sao?"

Tô Yên không có trả lời.

Mở miệng

"Sao cô lại ở chỗ này?"

Phong Chỉ hoạt động bả vai một chút.

"Bị người phát hiện, vì tránh hấp dẫn thêm nhiều chú ý, nên để cho hai người kia trói lại rồi dẫn vào phòng tối này."

Sau đó, thừa dịp kia hai người rời đi, nàng cởi dây thừng tính toán đi ra ngoài.

Không nghĩ tới vừa vặn gặp được Tô Yên.

Lúc này, Phong Chỉ như là nhớ tới cái gì, nói

"Đúng rồi, vừa mới nãy ta nhìn thấy trên cổ tay hai người kia cũng có hình xăm kỳ quái đó!"

Tô Yên

"Đi xem thôi."

Nói xong, hai người nhanh chóng chạy theo hướng hai tên vạm vỡ kia.

Con đường đó dẫn tới một nơi.

Thính Vũ các.

Tô Yên nhìn.

Ở bên cạnh cái tên kia có điêu khắc một cây hoa đào sinh động như thật.

Phong Chỉ nhíu mày.

Thấp giọng nói

"Tên cùng hình vẽ này sao lại quen thuộc như vậy? Hình như ta đã nghe qua ở đâu đó."

Sau đó, Phong Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu

"Là nàng, là nơi ở của nàng ta!!"

Tô Yên thấy cô ấy kích động như vậy, nghi hoặc

"Ai?"

"Thiên hạ đệ nhất danh kỹ, Tần Lạc Vũ."

Năm đó nhờ một khúc vũ mà kinh động thiên hạ, ai mà không biết Tần Lạc Vũ?

Thính Vũ các a.

Phong Chỉ chỉ vào đồ án cây hoa đào kia, giải đáp nghi hoặc cho Tô Yên

"Hình vẽ hoa đào kia, chính là ký hiệu của Tần Lạc Vũ.

Vô luận nàng ta ở đâu, chỗ tòa nhà đó đều được gọi là Thính Vũ các."

Tô Yên gật gật đầu.

Bỗng nhiên, nàng nghe được động tĩnh.

Duỗi tay lôi kéo Phong Chỉ vào rừng trúc bên cạnh.

Sắc trời đen nhánh, có rừng trúc che đậy, hơn nữa còn là ở trong góc.

Hai người ngừng thở thì sẽ không có người phát hiện.

Chỉ thấy cửa sân Thính Vũ các mở ra.

Có một vị bạch y nữ tử đi ra.

Sau đó hai vị đại hán hắc y cũng đi theo ra.

Không còn là bộ dáng cà lơ phất phơ Tô Yên nhìn thấy nữa.

Mà rất nghiêm túc.

Liền nghe khẩu khí bạch y nữ tử kia nghiêm khắc

"Nếu vẫn không tìm ra được bảo tàng của Ma giáo rốt cuộc là cái gì, độc trong cơ thể hai người các ngươi liền phát tác đấy."

Hai đại hán kinh hồn táng đảm trả lời

"Vâng!"

Dứt lời, nữ tử kia đi trở về sân, ầm một tiếng cửa đóng lại.

Hai đại hán hắc y kia cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hai người nhìn nhau một cái.

Thở dài

"Trong thôn sẽ có người biết sao?"

Một tên đại hán nhịn không được ra tiếng.

"Căn cứ theo tin tức tìm hiểu được, nghe nói Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm còn dùng thứ này cứu sống một người chết.

Vậy ở trong thôn kia, bọn họ khẳng định biết."

"Vậy nếu, cuối cùng hỏi không ra thì làm sao bây giờ?"

"Bên trên có lệnh, độc chết toàn bộ thôn dân, chuyện này sẽ giá họa đến trên đầu Ma giáo, sẽ không có một chút quan hệ nào tới chúng ta."

Một tên còn muốn lại nói, kết quả bị người còn lại ngăn cản.

"Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước."

"Được"

Sau đó hai đại hán kia càng đi càng xa.

Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai người Tô Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi