NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hai người thương lượng tốt mọi chuyện.

Phong Chỉ ăn no trở về nhà.

Tô Yên cũng ăn no, chỉ là vẫn đang chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong.

Bên cạnh, Tô Cổ cũng đang ăn bánh bao.

Biểu tình ăn tương tự như Hoa Vô Khuynh.

Như là đang nghĩ về chuyện gì đó.

Đồng thời, hai người nhai nuốt xong, từng người cắn một ngụm bánh bao trong tay.

Tô Yên nhìn Tô Cổ, lại nhìn chén trước mặt hắn.

Hắn vẫn luôn dùng thìa để ăn, chưa từng dùng đũa.

Tô Yên thiếu chút nữa đã quên, Tô Cổ mới tu luyện thành người.

Bởi vì hắn biểu hiện quá bình thường.

Bình thường đi đường, bình thường nói chuyện, bình thường ăn cơm.

Giống như con người, cho nên sẽ làm người xem nhẹ việc hắn mới làm người từ hôm qua.

Nàng cầm đũa, hô một tiếng

"Tô Cổ"

Tô Cổ đang cẩn thận đếm số lần nhai, nghe Tô Yên gọi, ngẩng đầu.

Tô Yên không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại động tác sử dụng đũa.

Sau đó, kẹp đồ ăn, đưa vào miệng.

Tô Cổ nhìn trong chốc lát.

Sau đó cầm đũa học theo.

Tô Yên thả chậm động tác, để hắn xem rõ ràng hơn.

Rất nhanh Tô Cổ đã học xong.

Động tác kẹp đồ ăn có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể gắp đồ ăn lên.

Luyện nhiều, qua mấy ngày là có thể thành thạo.

Tô Yên cảm thấy quần áo mình bị kéo căng, cúi đầu xuống.

Đồng chí Tiểu Hồng đang nhét cả đầu vào trong bánh bao để ăn.

Cái đuôi ở bên ngoài, ăn ngấu nghiến, ăn rất vui vẻ.

Nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn Cổ Vương.

Liền có chút rõ ràng vì sao cả hai cùng tu luyện, cùng ăn tinh hạch.

Một thì sớm đã tu luyện thành người.

Mà một thì.......

Tô Yên nhìn thoáng qua Tiểu Hồng.

Trừ bỏ ăn thì chỉ có ăn.

Tô Yên nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh bên cạnh.

Hắn một tay ăn bánh bao, một tay cầm đũa muốn gắp thịt bò.

Nhưng thịt bò vừa mỏng vừa mềm.

Thế nên làm như thế nào cũng không gắp được.

Động tác của hắn cùng Tô Cổ rất giống nhau, đều là lần đầu sử dụng đũa.

Tô Yên rũ mắt, duỗi tay đem đĩa thịt bò tới trước mặt hắn.

"Có thể dùng tay."

Hoa Vô Khuynh mắt trông mong, thanh âm uỷ khuất

"Ta không biết dùng đũa, Yên Yên sẽ ghét bỏ ta sao?"

Tô Yên

"Sẽ không"

Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm

"Ngươi là ngốc tử ký chủ còn không chê, chẳng lẽ lại để ý việc nhỏ này??"

Cuối cùng, khung cảnh là, Hoa Vô Khuynh hai tay cầm bánh bao ăn, Tô Yên gắp thịt bò đút cho hắn.

Ngẫu nhiên cũng gắp cho Tô Cổ.

Kết quả bữa cơm này ăn hơn một canh giờ.

Chờ tới thời điểm Tô Yên cùng Phong Chỉ xuất phát hồi thôn, đã đến giữa trưa.

Lúc xuất phát, Phong Chỉ quay đầu lại nhìn,

"Di? Cái đuôi nhỏ kia của ngươi đâu?"

Cái đuôi nhỏ trong miệng Phong Chỉ chính là Hoa Vô Khuynh.

Hắn vẫn luôn dính Tô Yên, mọi lúc mọi nơi.

Phong Chỉ đã quá quen.

Tô Yên nói

"Ta cho hắn uống mê dược."

Phong Chỉ trừng lớn mắt, giơ ngón cái tặc lưỡi

"Không hổ là người làm đại sự, lợi hại."

Chỉ bằng gương mặt của vị kêu Khanh Khanh kia, Phong Chỉ đã không đành lòng cho hắn uống mê dược.

Kết quả Tô Yên hung tàn, nói làm liền làm.

Tô Yên cố ý lưu lại Cổ Vương để trông chừng hắn.

Lượng dược kia nàng đã khống chế tốt, có thể làm Hoa Vô Khuynh ngủ đến buổi tối.

Đến lúc đó, nàng đã trở lại.

Hai người chạy đến trong thôn.

Điều Tô Yên không thể ngờ là.

Cơ hồ nàng vừa mới đi, nam nhân vốn dĩ uống mê dược nằm trên giường đã tỉnh lại. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi