NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng không biết Cổ Vương đang nghĩ ngợi cái gì.

Vô luận Cổ Vương quyết định làm gì, Tiểu Hồng đều chỉ biết ủng hộ.

Dù sao nó cũng không thể suy nghĩ nhiều được như vậy, đúng không?

Hoa Vô Khuynh nghe vậy, hài lòng.

Sau đó để chân trần, ngồi trên ghế.

Cổ Vương đứng lên chuẩn bị đi.

Thấy hắn vẫn ngồi không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hắn

"Không đi?"

Hoa Vô Khuynh đương nhiên nói

"Đang đợi ngươi mang giày cho ta."

Tô Cổ

"..."

Đúng là một kẻ ngốc?

Tô Cổ cười lạnh

"Ngươi cho rằng ta sẽ hầu hạ ngươi đi giày?"

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu

"Yên Yên không dạy ta đi giày, ta không biết đeo."

Mẹ kiếp!!!

Cuối cùng, Tô Cổ ném giày cho Hoa Vô Khuynh, ra tiếng

"Để chân lên, nghĩ cách xỏ vào."

Nhanh gọn xúc tích.

Cuối cùng, Hoa Vô Khuynh đeo được giày dưới sự chỉ đạo thiếu kiên nhẫn của Tô Cổ.

Đeo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì là giày bó màu đen.

Thoạt nhìn giống như là đã đeo bình thường.

Tô Cổ quay đầu, nói

"Đi"

Hai người lên đường.

Một bên khác.

Tô Yên cùng Phong Chỉ vào trong thôn.

Hai người đi tới một gian tứ hợp viện.

Đó là nơi ở của đệ tử Huyền Băng phái tới đây để điều tra vụ án.

Trên đường đi thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng than khóc.

"Con ơi, tỉnh lại đi con!!"

Còn có tiếng khóc của hài tử ngồi dưới đất.

Trước cửa phòng nơi nơi đều có người chết.

Trên người họ nổi lên những vết đỏ đen, như vết thương do đánh nhau tạo thành.

Mà những người đã chết, nhìn qua càng thê thảm hơn.

Móng tay màu đen, thân thể thối rữa, ruồi bọ vo ve bay xung quanh.

Phong Chỉ che miệng, rốt cuộc không nhịn được

"Oẹ ~"

Nàng đã ở chỗ này mấy ngày.

Nhưng mỗi lần nhìn cảnh tượng như vậy đều không thể nhịn được cảm giác buồn nôn.

Tô Yên khẽ liếc qua những người này.

Đang đi, bên cạnh nàng đột nhiên truyền đến tiếng khóc của hài tử.

"Ô ô ô ô ô oa!!! Nương!!"

Chỉ thấy hài tử kia canh giữ trước mặt mẫu thân mình.

Mà người kia đã hơi thở thoi thóp.

Những vết loét bầm tím lan ra khắp người, trông rất đáng sợ.

Đứa bé cũng bị nhưng không nghiêm trọng lắm.

Tô Yên nhìn cảnh đó, đi qua.

Nhưng khi Tô Yên đến gần, đứa bé kia đã ngừng khóc.

Chỉ ngây ngốc ngồi đó, nhìn mẫu thân mình.

Tô Yên từ trong túi lấy ra hai viên kẹo.

Nàng muốn nói chút gì đó.

Nhưng cảm thấy dù có nói cái gì vào lúc này cũng vô ích.

Cuối cùng, không có đưa viên kẹo qua.

Nàng không nói gì.

Đứng lên, rời đi.

Cả chặng đường.

Nơi nơi đều là hình ảnh này.

Hoặc là hài tử chết, hoặc là mẫu thân, phụ thân chết.

Trong mắt mỗi người đều tràn ngập tuyệt vọng, u ám.

Nếu không có giải dược, những người này đều sẽ chết.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Phong Chỉ nôn xong, có chút vô lực.

Tô Yên duỗi tay đỡ nàng.

Phong Chỉ thở dài

"Ta sống đến bây giờ, lần đầu tiên thấy trường hợp như vậy. Quá khủng bố, hung thủ đứng sau thật điên cuồng mà. Dám dùng sinh mệnh người dân trong thôn  để đổ tội cho Ma giáo."

Phong Chỉ nói.

Nhìn Tô Yên vẫn chưa nói chuyện, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi chút nào.

Nàng nhịn không được hỏi

"Cô thì sao?"

Tô Yên nhìn Phong Chỉ

"Ta đã gặp nhiều cảnh như vậy rồi."

Phong Chỉ trừng lớn mắt

"Cái gì??!"

Tô Yên

" Cũng có cảnh còn tệ hơn thế này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi