NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không muốn nói chuyện với đại sư huynh coi trọng thể diện này.

Chỉ nhìn trong phòng, đợi Phong Chỉ ra.

Cũng may, không bao lâu sau, Phong Chỉ ôm tay nải chạy chậm ra.

"Chúng ta đi thôi."

Tô Yên ra tiếng

"Sư huynh, cáo từ."

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

Hoa Vô Khuynh duỗi tay kéo vạt áo Tô Yên, giống như cái đuôi, theo Tô Yên đi ra ngoài.

Phỏng chừng, vui mừng nhất chỉ có Hoa Vô Khuynh.

Sư huynh giận không thể phát, quát

"Đứng lại cho ta!!"

Tô Yên dừng bước, quay đầu lại

"Sư huynh còn có việc gì sao?"

Đại sư huynh sắc mặt âm trầm, từng câu từng chữ nói

"Ai cho phép ngươi rời đi?"

Tô Yên

"Chưởng môn chỉ nói hợp tác điều tra chân tướng chuyện này, không nói chúng ta bắt buộc phải ở cùng nhau."

Đại sư huynh

"Ta là sư huynh của ngươi!"

Tô Yên gật đầu

"Ta biết."

Nàng đang muốn nói tiếp, Phong Chỉ lôi kéo cánh tay nàng, so với nàng còn kiêu ngạo hơn.

Một chút cũng không sợ vị đại sư huynh này

"Sư huynh, Tô Yên phải đi, tất cả đều là ta ép nàng. Đều là ta sai, ngươi trở về có thể bẩm báo chưởng môn rồi."

Nói xong, Phong Chỉ quay đầu liền lôi kéo Tô Yên đi.

Hoa Vô Khuynh nhìn Phong Chỉ kéo cánh tay Tô Yên.

Chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Cũng muốn kéo cánh tay Tô Yên nhưng lại không dám, vẫn thành thật thật cầm một góc y phục của Tô Yên.

Đại sư huynh lúc này hoàn toàn nổi giận.

"Người tới, bắt hai kẻ phản đồ này trở về!!"

"Vâng!"

Tô Cổ đi cuối cùng, mục đích là muốn kết thúc.

Thế nên, phanh phanh phanh.

Hắn ngăn cản công kích, nhìn thoáng qua mọi người trong viện, quay đầu rời đi.

Tô Cổ phát hiện.

Khi cùng người khác giao thủ hắn sẽ cảm thấy hưng phấn.

Đặc biệt là địch nhân càng giãy giụa mãnh liệt, tinh thần chiến đấu của hắn càng mạnh mẽ.

Đây là cảm giác chưa từng có bao giờ.

Phải biết rằng, mấy vị diện trước, đều là hắn tự mình tu luyện.

Căn bản không có người để luyện tập cùng.

Hiện giờ, giao thủ cùng người khác, cảm giác hưng phấn này thật làm cho hắn thêm mới lạ.

Hắn mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Cho nên không có phát hiện, Tiểu Hồng vừa nãy ý chí chiến đấu sục sôi.

Từ khi ra khỏi viện, có chút héo héo.

Bọn họ rời thôn trang.

Phong Chỉ liền đi lấy bạc.

Tô Yên đi đến một cây đại thụ, dừng lại.

Chỉ có hai người nàng cùng Hoa Vô Khuynh.

Cổ Vương không biết đã đi đâu.

Không nhìn thấy hắn.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh trên đường đi đều loạng choạng như sắp ngã.

Cúi đầu nhìn chân hắn

"Chỗ nào không thoải mái?"

Hoa Vô Khuynh lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói

"Chân không thoải mái."

"Ân?"

Hoa Vô Khuynh nhấc chân, ném đôi giày màu đen ra.

Lúc này mới thấy một mảng da lớn đã bị bong đến chảy máu ở ngón chân.

Tô Yên xoay lại nhìn kĩ, vừa xem vừa hỏi

"Vì sao lại bị như vậy?"

Mà Hoa Vô Khuynh lại rụt chân lại.

Tô Yên

"Ân?"

Hoa Vô Khuynh lắc đầu

"Ta không sao."

Tô Yên nhìn hắn.

Bên nhau mấy ngày này, nàng biết hắn rất kiều khí.

Chỉ bị xước nhẹ đã nước mắt lưng tròng kêu đau.

Lúc này bị như thế còn có thể nhịn??

Tô Yên hỏi

"Chàng đang nghĩ gì vậy?"

Hoa Vô Khuynh nói

"Nàng là nữ tử."

"Thì sao?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Tô Yên nghe vậy ngẩn người.

Sau đó nhìn tay hắn bắt lấy quần áo mình không buông.

"Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, nên chàng liền đổi thành nắm y phục?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi